Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 998: Chỉ mành treo chuông (5)




“Sư phụ…” Tử Nhiên lắc đầu: “Sư phụ lần trước rời đi, vẫn chưa hề trở về.”
Tòa Vân Vụ Phong này, hiện tại cũng chỉ có một mình hắn.
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, mày kiếm hơi hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn chằm chặp Tử Nhiên: “Không có ở đây?” 
“Đúng vậy, thật sự là không có ở đây, bằng không Tiểu sư muội cũng không bị thương thành như vậy, dù ngươi không tới mời, sư phụ cũng đã sớm tới rồi.” Tử Nhiên nói một cách đương nhiên.
Hắn vừa nói vừa nhón mũi chân tới nhìn nghía Tiểu sư muội của hắn.
Ai, Tiểu sư muội này đi ra ngoài một chuyến, chắc chắn là phải chịu rất nhiều đau khổ, cả người đều gầy mọp lại, đều da bọc xương, thật là đáng thương. 
Nam Cung Lưu Vân đột nhiên đứng lên, ánh mắt lấp lánh như ánh sao: “Chăm sóc nàng cho thật tốt.”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Đôi mắt Tử Nhiên hơi hơi lóe lên. 
Tốc độ của người này đã tới cảnh giới xuất thần rồi, dù vẫn chưa so được với sư phụ, nhưng cũng không hề thua kém bao nhiêu…
Tuổi trẻ như thế, mà đã tài giỏi đến vậy… Tử Nhiên lắc đầu.
Khoảng cách chênh lệch giữa người với người, có đôi khi thật sự rất lớn. 
Dù sao thì hắn cũng có cơ hội quang minh chính đại chăm sóc Tiểu sư muội, sư huynh Tử Nhiên hắn tất nhiên sẽ không từ chối.
Hắn bước nhanh về phía Tô Lạc, kéo cổ tay nàng rồi bắt đầu bắt mạch.
Vừa bắt mạch, Tử Nhiên đã bị dọa đến nhảy dựng lên. 
Mạch đập Tiểu sư muội mỏng manh, đứt quãng, nếu không nhìn kỹ, căn bản khám không ra.
Tử Nhiên lại kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi.
Khó trách người nọ luôn mồm muốn tìm sư phụ, trên đời này, sợ rằng chỉ có sư phụ mới có khả năng chữa khỏi thương tổn của Tiểu sư muội. 
Ngay lúc Tử Nhiên đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên xuất hiện một trận động đấtlàm chấn động cả tòa Vân Vụ Phong!
Ngay sau đó là tiếng vang kinh thiên động địa!
“Tháp Tuyệt Phong!” Sắc mặt Tử Nhiên tức khắc biến đổi. 
Tháp Tuyệt Phong là chỗ sư phụ tu luyện, chuyện gì đã xảy ra?
Tử Nhiên ngay lập tức chạy như bay ra bên ngoài.
Hắn vừa bước chân tới cửa, đã thấy tháp Tuyệt Phong ở nơi xa cao ngất được mây quấn quanh đang đổ sập ầm ầm! 
Tháp Tuyệt Phong vốn được sư phụ thêm niệm lực, sao lại có thể đổ dễ dàng như vậy?
Lúc này, trong cảnh đổ sụp của tháp Tuyệt Phong, trên bầu trời xuất hiện một hình bóng người làm lòng người phải sợ hãi.
Đôi tay hắn khoác lại ở phía sau, trường bào màu đen bay phần phật trong gió, sắc mặt như Tu La từ địa ngực tới, lạnh nhạt tàn khốc. 
Tháp Tuyệt Phong vững chãi cao quý như vậy lại bị hắn đẩy ngã!
Sắc mặt Tử Nhiên tái nhợt, tay chỉ thẳng vào Nam Cung Lưu Vân đang đứng như một vị thần ở giữa không trung, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Tên này, tên này thật to gan! 
Nam Cung Lưu Vân không coi ai ra gì đáp xuống đất, mắt nhìn về phía Tô Lạc mà tiến tới.
“Ngươi…” Tử Nhiên vội vàng gọi với theo Nam Cung Lưu Vân.
“Có việc gì sao?” Lông mày Nam Cung Lưu Vân nhíu lại. 
Dựa theo tính tình vốn có của hắn từ trước tới nay, hắn vốn không phải loại người sẽ phản ứng với người khác.
Dù sao thì, do tên kia có thể xem là luyện dược sư cao cấp, trước khi Dung Vân đại sư trở về vẫn có thể sử dụng được, vậy nên Nam Cung Lưu Vân mới cho Tử Nhiên một cơ hội nói chuyện.
Tử Nhiên bị hắn trừng, câu nói kia liền bị nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được. 
“Đó là nơi sư phụ tu luyện.” Cuối cùng, Tử Nhiên vẫn quyết định nói ra sự thật.
Nam Cung Lưu Vân gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.
“Đó là tiêu chí của Vân Vụ Phong!” Tử Nhiên nóng nảy. 
Nam Cung Lưu Vân chỉ gật đầu.
Tính tình Tử Nhiên vốn tốt như vậy, cũng bị Nam Cung Lưu Vân chọc cho nổi nóng, hắn hầm hừ mà trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Sư phụ trở về, xem ngươi ăn nói như thế nào với người!”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân không hề thay đổi, chỉ khẽ nhíu mày: “Có thể làm cho hắn tức giận mà trở về ngay, như vậy cũng tốt.” 
Nói xong, Tấn Vương điện hạ của chúng ta thanh thoát phất tay áo bỏ của chạy lấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.