Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 108:




Hai người yên lặng ăn xong bữa sáng tình yêu của chú Đổng, Trương Hùng ăn thêm hai miếng bánh nhân thịt nữa mới buông chiếc đũa xuống.
Mặc dù tay nghề nấu ăn của chú Đổng không tốt lắm nhưng chú ấy đã quen ăn bữa sáng do mình tự nấu, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng không tồi.
Sau bữa ăn, hai người bọn họ chuẩn bị đi lên huyện thi đại học, nhiều người trên khắp cả nước đều đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau mười năm. Nên rất nhiều người đăng ký tham gia, chỉ riêng trong thôn Trương Gia đã có khoảng hơn chục người đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Ba người họ vừa đến đầu thôn, đã thấy rất đông người chen chúc trên hai chiếc xe bò, có cả thí sinh đang vội đi thi và có cả cha mẹ của thí sinh đi thi.
Em họ nhà chú cả Trương Ái Quốc vừa nhìn thấy bọn họ, liền vội vàng đứng dậy từ trên xe bò và vẫy tay chào bọn họ.
“Anh Hùng, chị dâu ở bên đây nè, ở đây còn chỗ ngồi!”
Ngay lập tức, mọi người trong xe đều chuyển sự chú ý về phía họ, may mắn thay, không ai trong số họ có da mặt mỏng. Bọn họ bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế mà Trương Ái Quốc đã giữ chỗ cho bọn họ.
“Dì, dì đi theo Trương Ái Quốc đi thi à!” Nhìn thấy Dương Quế Hoa cũng đang ngồi trong xe với một bao lớn cầm trên tay, Hứa Mỹ Lam nhịn không được mà hỏi một câu.
“Đúng vậy, hai năm rồi không đi học, trong lòng của dì vô cùng lo lắng, không biết có thể thi đậu hay không.”
Có thể thấy, buổi sáng trời vẫn còn hơi se lạnh, mọi người đều khoác trên mình một chiếc áo khoác mỏng, còn chú và cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi nhưng trên trán họ đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Nghĩ đến Trương Ái Quốc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, làm bà ấy lo lắng như vậy, Hứa Mỹ Lam cho tay vào túi, giả vờ mò ở bên trong nhưng thực chất là lấy từ trong không gian ra một chiếc khăn tay làm từ vải thừa, cô lau trán cho Dương Quế Hoa, rồi nhét chiếc khăn vào tay bà ấy và nghiêm túc nói.
“Hôm nay thi rồi, dì có lo lắng cũng vô ích, làm tốt hay không không phụ thuộc vào chúng ta. Cứ để thuận theo tự nhiên. Điều tồi tệ nhất chính là trở về mà tiếp tục làm ruộng thôi!”
Dương Quế Hoa nghe vậy, suy nghĩ một lát, thấy Hứa Mỹ Lam nói cũng có lý, chính mình cũng lo lắng thái quá rồi. Nhận lấy chiếc khăn tay từ Hứa Mỹ Lam, Dương Quế Hoa lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Mỹ Lam, chiếc khăn tay dì mượn dùng một lát, chờ giặt sạch dì sẽ trả lại cho cháu.”
Hứa Mỹ Lam xua tay, “Dì cứ lấy đi, cháu vẫn còn,” Hứa Mỹ Lam lấy từ trong “túi” ra một chiếc khăn tay mới tinh.
“Được rồi, vậy thì dì sẽ nhận lấy.”
Dương Quế Hoa cũng không phải dạng người ngượng ngùng, thầm nghĩ hiện tại các cô gái nhỏ rất thích sạch sẽ, cho dù đem đồ đã dùng qua giặt sạch vẫn là có chút không được tốt.
Xe bò “Lộc cộc” hướng trong huyện đi, một bên nói chuyện phiếm một bên nhìn xem phong cảnh ven đường, cũng không quá nhàm chán, cảm giác không bao lâu nữa mình sẽ đến huyện thành.
Bởi vì trên xe đều là học sinh và phụ huynh đi thi, nên xe bò chạy thẳng đến cổng trường, nhưng khi còn cách trường chừng một hai cây số thì xe bò đột nhiên dừng lại.
Mọi người đều nhìn về phía trước, đoạn đường phía trước bị các phương tiện như xe bò, xe lạc đà, hay xe đạp linh tinh chặn lại.
“Phía trước đi không được nữa, chỉ có thể đưa mọi người tới đây, mau xuống xe đi!”
Ông Trương ngồi ở trên tay lái xe bò, kêu mọi người trong xe xuống xe, sau đó liền lo cho bản thân mình, ông xuống xe đem bò cùng xe đẩy qua một bên.
“Xuống xe đi, xe bò không qua được, chúng ta xuống xe trước đi, đi qua đường này nhiều nhất đi bộ cũng mất tầm mười phút.”
Mọi người trên xe nhìn thấy phía trước đang có tình trạng tắc đường nên không ai phàn nàn, lần lượt xuống xe.
Một nhóm người đi dọc theo bên đường, may mắn thay, khoảng cách giữa các phương tiện đủ để một người có thể đi qua, đoàn người xếp thành hàng thực dễ dàng đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.