Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 159:




Có rất nhiều người lang thang đi móc túi, tất cả những vật có giá trị trong nhà đều do Hứa Mỹ Lam giữ, Trương Hùng và chú Đổng trên người chỉ giữ khoảng hơn chục đồng tiền tiền mặt.
Mà có người đã chú ý đến ba người họ với tâm tư không tốt, ai bảo ba người bọn họ cư xử rất bất thường, bọn họ đã bị một nhóm người theo dõi ngay khi bọn họ đến nhà ga tàu hoả!
Nếu muốn nói lý do tại sao bọn họ bị theo dõi, còn phải trách Hứa Mỹ Lam đã để lộ ra, bởi vì Trương Hùng muốn đi vé tàu, Hứa Mỹ Lam sợ anh sẽ không có đủ tiền, vì vậy cô tuỳ tiện lấy từ trong “túi” của mình ra năm mươi đồng và đưa cho anh.
Không ngờ một hành động vô tình như vậy lại khiến người có tâm tư xấu theo dõi, này không, trước mặt có bốn năm thanh niên tầm hai mươi tuổi chặn lại đường của bọn họ không để lộ một khe hở, nhìn thế này liền biết không phải là chuyện tốt!
“Các đồng chí ngăn lại đường phía trước của chúng tôi là có chuyện gì vậy?” Trương Hùng bước lên phía trước, đem Hứa Mỹ Lam và chú Đổng bảo hộ phía sau người anh.
Mấy tên côn đồ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều cười ha ha lên, trong đó hình như tên du côn cầm đầu đã khạc nước miếng nhổ trên mặt đất, vẻ mặt nham hiểm.
“Có chuyện gì? Mày bị mù sao, không thấy chúng tao đang cướp à! Muốn bớt đau khổ thì mau lấy hết đồ quý giá trên người ra đi! Có lẽ tao sẽ tha cho chúng mày một mạng!”
Tên côn đồ cầm đầu rất kiêu ngạo, làm cho người khác thật khó chịu. Thừa dịp lúc hai người đang giằng co, Hứa Mỹ Lam lặng lẽ liếc mắt nhìn xung quanh, hy vọng mình có thể may mắn gặp được một cảnh sát đang đi tuần tra.
Nhưng thật đáng tiếc là nhìn một vòng cô cũng không tìm thấy một góc áo nào của cảnh sát. Nhưng có người đang trốn ở đằng sau nhà trước mặt họ, đang lén lút nhìn họ, dường như đã gặp ở đâu đó.
Chỉ là nhất thời không nghĩ ra, Hứa Mỹ Lam gõ gõ đầu của mình, nghĩ không ra cô cũng không thèm nghĩ nữa, lấy vũ lực giá trị của cô, xử lý một hai tên côn đồ vẫn là rất dễ dàng, phần còn lại để cho Trương Hùng là được! Nhưng ai ngờ, trước khi Hứa Mỹ Lam hành động, cô phát hiện ra những tên côn đồ đang đứng trước mặt họ không biết tù khi nào đều nằm sấp xuống đất! Nhìn về phía Trương Hùng, chỉ thấy anh vỗ tay một cách bình tĩnh, thậm chí không thèm nhìn họ dù chỉ một cái.
Anh vẫy tay với Hứa Mỹ Lam và chú Đổng, rồi bỏ đi một cách vênh váo trước mặt đám côn đồ!
Giờ phút này Trương Hùng có ánh sáng hào quang của riêng mình, nếu không phải thời điểm không đúng, thì Hứa Mỹ Lam đã hô to một tiếng Trương Hùng cực kỳ đẹp trai rồi!
Tung tăng kéo chú Đổng đuổi theo Trương Hùng, những người không liên quan còn lại đã bỏ chạy rất xa khi những tên côn đồ này chặn đường Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng và chú Đổng. Chỉ còn lại bốn hoặc năm tên côn đồ nằm la liệt dưới mặt đâu kêu rên rỉ.
Không biết qua bao lâu, một cô gái mặc chiếc váy hoa màu xanh nhạt từ trong góc đi ra, đầu tiên cô ta nhìn xung quanh, thấy không còn ai nữa, cô ta chạy chậm đến trước mặt bọn côn đồ và đỡ từng người dậy.
“Anh Quân, anh không sao chứ!” Cô gái vừa hỏi vừa vỗ phủi bụi trên người tên côn đồ cầm đầu, trên mặt còn đúng lúc lộ ra vẻ đau khổ.
Đáng tiếc tên côn đồ mới vừa rồi bị Trương Hùng đánh một trận, hiện tại thân thể còn đau nhức, anh ta không còn tâm trạng thương hoa tiếc ngọc.
Trở tay chính là một cú tát và khiến cô gái kia ngã xuống đất! “Con mẹ nó, đều là tại mày!” Nói xong, anh ta cũng không thèm nhìn cô gái bị mình tát cho một cái đang ngồi khóc, sau đó gọi những người anh em của mình khập khiễng rời đi!
Cô gái kia che đi đôi má sưng đỏ, đôi mắt ngấn lệ chứa đầy hận thù! Lẩm bẩm trong miệng nhắc mãi, “Hứa Mỹ Lam, đồ chó chết!”
Lúc này, Hứa Mỹ Lam không biết rằng có người đối vơi cô đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô cho thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.