Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 170:




“Nhưng cái này cũng trách không được anh, ai bảo anh là xuất thân từ nông thôn chứ, ở nông thôn có thể có thể ăn bánh bột ngô cũng coi như rất tốt rồi, không giống tôi, người trong nhà đều biết tôi mỗi ngày vất vả kiếm tiền, cho nên mỗi bữa trưa bọn họ đều đặc biệt cho tôi thêm một quả trứng gà vào trong cơm, hơn nữa mẹ chồng tôi nói, hôm nay bà ấy sẽ đến Cung Tiêu Xã đoạt nửa ký thịt về thưởng cho tôi! Ai bảo tôi gả cho người có tiền, lại yêu thương tôi chứ!”
Vốn dĩ ban đầu Hứa Mỹ Lam không có ý định nghe lén, nhưng sau khi nghe thấy tên của chú Đổng, bước chân của cô hơi khựng lại, còn coi ai là kẻ ngốc đâu, rõ ràng đang mỉa mai chú Đổng xuất thân từ nông thôn chân lấm tay bùn, không có tiền lại nghèo kiết xác, chẳng lẽ sợ người ta nghe không hiểu sao!
Vừa nhấc chân bước vào cửa, đã nghe thấy trong phòng có tiếng của một người đàn ông khác vang lên.
“Triệu Văn, đừng nhiều lời, chẳng phải chỉ là một quả trứng sao, có gì mà đáng để khoe khoang!”
Khóe miệng của Hứa Mỹ Lam khẽ nhếch lên, may mà vừa rồi không phải tất cả những người ở đây đều coi thường người khác như người phụ nữ đó, nếu không cô thật sự muốn trực tiếp đưa chú Đổng về nhà. Chú ấy bây giờ đã là cha của cô rồi, vì vậy cô nhất định phải chăm sóc chú ấy thật tốt!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên “Thịch thịch thịch”, Triệu Văn đang định phản bác lại thì bị cắt ngang, cửa phòng bếp chỉ khép hờ lại, Hứa Mỹ Lam gõ cửa hai lần và trực tiếp bước vào.
Lúc này mới nhìn thấy ba người ngồi trên một chiếc bàn tròn nằm ngay ở giữa bếp, ngoại trừ chú Đổng ra, bàn tròn còn có một nam một nữ cũng đang ăn cơm, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, trên túi áo trước n.g.ự.c có một cây bút, khuôn mặt đoan chính, là cái loại diện mạo chính trực, ngay thẳng.
Người ngồi đối diện là một phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, có đôi mắt hình tam giác ngược, xương gò má cao, nhìn người thì lỗ mũi hếch lên trời, không cần đoán cũng biết, người mới vừa nói chú Đổng chính là cô ta! Lúc này, ba người trong phòng nghe thấy động tĩnh đều quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt của Hứa Mỹ Lam nở một nụ cười, đầu tiên rất lễ phép xin lỗi những người trong phòng, “Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, tôi đến đây là để đưa cơm cho cha của mình!”
Nói xong cô cầm hộp cơm trên tay đi về phía chú Đổng, “Mỹ Lam, sao con lại đến đây, cha ở phòng khám tuỳ tiện ăn một chút gì đó là được rồi. Trời nắng như vậy, đừng để nắng làm đen da con!”
Khi Chú Đổng nhìn thấy Hứa Mỹ Lam chú ấy cũng rất ngạc nhiên.
Hứa Mỹ Lam đi đến và đặt hộp cơm bên cạnh chỗ của ông, giả vờ phàn nàn: “Cha cho rằng con muốn đến đây lắm sao, cha không cho con đến thì con nhất định phải đến, con chỉ là sợ ngày đầu tiên cha đi làm ở đây không quen, nên đến đây xem một chút, à đúng rồi, trưa nay con tuỳ tiện nấu hai món, đồ ăn đang còn nóng cha mau ăn đi!”
Hứa Mỹ Lam đem nắp hộp cơm mở ra, một mùi hương nồng nặc tỏa ra từ trong hộp cơm, “Ực ực” là tiếng hai người kia đang nuốt nước bọt.
Khoé miệng của Hứa Mỹ Lam mờ mịt nhếch lên, giả vờ không chú ý đến nói: “Vốn dĩ, buổi trưa con muốn hầm canh gà mái cho cha, nhưng thời gian lại không kịp, vì vậy con đành phải nấu món khác trước, nhưng cha yên tâm, lát nữa con trở về nhà con sẽ hầm canh gà mái già ngay, đợi đến khi cha về là có thể ăn ngay!”
Gà mái già nha! Phải biết rằng tuy rằng hiện tại tốt hơn trước một chút, nhưng thịt vẫn còn rất khan hiếm, đừng nói mỗi ngày đều ăn thịt, chính là nửa tháng ăn thịt một lần cũng có thể lấy làm vốn liếng mà đem đi khoe khoang!
Không nghe được lúc nãy Triệu Văn nói gì sao, mẹ chồng cô ta muốn thưởng cho cô ta cũng chỉ đi Cung Tiêu Xã đoạt nửa ký thịt, nửa ký thịt này nghe nói là thưởng cho Triệu Văn, nhưng cũng không phải chỉ để cho một mình cô ta ăn, nhiều nhất là để cho cô ta ăn nhiều hơn một hai miếng thịt mà thôi, cả nhà ăn nửa ký thịt, ăn hai ba miếng là hết!
Hứa Mỹ Lam nói buổi tối sẽ hầm canh gà mái già cho chú Đổng không biết là thật hay là giả, nhưng hiện tại phần thịt đang nằm trong hộp cơm rõ ràng là hàng thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.