Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 174:




Khi đến nhà bà lão một lần nữa, Hứa Mỹ Lam trở lại với dáng vẻ của người phụ nữ trung niên như lúc sáng. Kiểm tra lại diện mạo của chính mình, thấy toàn thân trang phục đều hoàn mỹ, lúc này mới vừa lòng.
Cô đi về phía trước, dùng sức gõ vào cánh cửa vài cái, bởi vì cửa ở đây đều làm bằng ván cửa gỗ dày nặng, nếu tiếng gõ không lớn, người trong nhà rất khó nghe thấy được!
Hứa Mỹ Lam còn chưa dùng sức gõ vào cửa lần thứ hai, thì trong sân đã vang lên một giọng nói hơi già nua, “Ai đấy?”
Hứa Mỹ Lam lập tức nhận ra giọng nói của bà lão lúc sáng, vội mở miệng hét vào bên trong! “Chị gái, là tôi đây!”
Bà lão nhận ra giọng nói của Hứa Mỹ Lam, liền vui mừng khôn xiết, bà ta vẫn chưa quên buổi sáng đã nhờ Hứa Mỹ Lam tìm cho mình mấy con gà mái già, chẳng lẽ đã kiếm được rồi nên đưa tới đây!
Nghĩ đến đây, chân tay bà lão trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, bà ta vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy đó là Hứa Mỹ Lam đang đứng trong góc cửa, trên lưng còn có một cái giỏ.
“Cô gái, đúng thật là cô, buổi trưa nắng như vậy, sao cô lại tới đây, vào nhà nghỉ một lát đi!”
Bà lão rất nhiệt tình kéo Hứa Mỹ Lam vào nhà, khi Hứa Mỹ Lam nhìn thấy thế cũng không thể từ chối, ngoan ngoãn đi theo sự lôi kéo của bà lão đi vào trong sân.
Sân nhà bà lão không lớn cũng không nhỏ, thoạt nhìn có khoảng bảy tám gian phòng, đương nhiên không kể đến nhà bếp và phòng vệ sinh linh tinh, một nhà ba đời ở cũng đủ rồi!
Toàn bộ hành trình Hứa Mỹ Lam không nhìn vào những căn phòng đó, từ khi bước vào nhà này, bà lão vẫn luôn chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Mỹ Lam.
Thấy cô bình tĩnh như vậy, đối với Hứa Mỹ Lam lại càng cảm thấy có cảm tình hơn!
Bà lão dẫn Hứa Mỹ Lam đến bên chiếc bàn đá trong sân rồi ngồi xuống, “Cô gái, cô ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, tôi đi lấy ly nước cho cô uống.” Hứa Mỹ Lam lập tức xua tay khi nghe câu nói đó: “Không cần đâu chị, tôi vừa uống nước xong mới tới đây, lát nữa còn có việc phải làm, không thể ở đây lâu được.”
Nói xong, cô cởi cái giỏ ở trên lưng xuống, vén tấm giẻ trên đó ra, Hứa Mỹ Lam lấy tay chỉ vào bên trong cái giỏ và cười nói, “Chị muốn gà, tôi mang tới hai con gà cho chị, nếu có thể buổi tối làm thịt một con rồi nếm thử, nếu như không ngon có thể trả lại con gà kia cho tôi!”
Hứa Mỹ Lam rất tự tin nói, bởi vì cô đã ăn thử rồi, vì vậy cô rất tin tưởng vào những con gà được nuôi trong không gian của mình!
Bà lão cũng hơi ngạc nhiên khi nghe lời đảm bảo của cô, cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng bà đã sống lâu như vậy rồi, xem người ánh mắt vẫn phải có.
Cô gái trước mắt này có ánh mắt chính trực, thoạt nhìn không phải loại người gian trá!
“Ha ha, không cần phiền phức như vậy, hai con gà mái già này tôi đều mua hết, chờ một chút, tôi đi lấy cái cân, cân thử xem sao!”
Ngay khi vừa dứt lời, cũng không màng đến sự ngăn cản của Hứa Mỹ Lam, bà ta đã vội vàng lao đi tìm một cái cân!
Bà lão cũng rất nhanh đã quay trở lại, vì hai con gà được nuôi trong không gian nên rất chắc nịch, tổng cộng nặng chín ký tám! Mười bốn đồng bảy xu, Hứa Mỹ Lam nói với bà ta chỉ cần đưa cho cô mười bốn đồng năm xu thôi.
Sau khi lấy tiền, cả hai trò chuyện một lúc, rồi Hứa Mỹ Lam mới tạm biệt ra về.
Trong khoảng thời gian đó, bà lão cũng thấy Hứa Mỹ Lam căn bản cũng không có già đến như vậy, liền yêu cầu cô đổi cách xưng hô. Bà lão nói với Hứa Mỹ Lam rằng chồng của bà ta họ Mễ, trước kia bà lão là dâu con nuôi từ nhỏ của gia đình này nên Hứa Mỹ Lam có thể gọi bà ta là dì Mễ!
Hứa Mỹ Lam có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý!
Trước khi đi, Hứa Mỹ Lam lại hỏi thăm dì Mễ ở đây nơi nào có bán xe đạp, chính là loại xe chỉ cần tiền không cần phiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.