Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 196:




“Đúng vậy, cha, lần này chúng con thật sự không nghĩ tới, chúng con đã quá liều lĩnh, xin cha tha thứ cho chúng con lần này!” Thấy sắc mặt chú Đổng buông lỏng, Hứa Mỹ Lam vội vàng thuận thế leo lên.
Chú Đổng vốn là không muốn trách tội bọn họ, bây giờ một chút nóng nảy ông ấy cũng đều không có.
Tuy nhiên, ông ấy vẫn nghiêm khắc chỉ trích hai người, dặn dò sau này không được làm những chuyện như vậy, và tất nhiên cả hai nhanh chóng đồng ý.
Nhưng điều mà trong lòng Hứa Mỹ Lam nghĩ là luật pháp về sau sẽ hoàn thiện và nghiêm minh hơn. Những sự việc như thế này, chính là trọng điểm đả kích người khác. Nếu sự việc như thế này xảy ra, còn cần chính mình động thủ làm gì, chỉ cần đến và báo cảnh sát là được!
Lần này cũng chính là vì quá nóng giận, hơn nữa lại gặp đúng lúc thời buổi rối loạn, nên mới có thể làm như vậy, những kẻ bắt nạt chú Đổng kia, bọn họ thật sự nên bị đánh!
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đã sớm đợi ở nơi nhà ga xe lửa.
Hai giờ năm mươi phút chiều, xe lửa đến trạm, chú Trương Quốc Hưng, dì Dương Quế Hoa và Trương Ái Quốc, ba người bọn họ cuối cùng cũng đã đến Kinh Thành!
Trải qua mấy ngày bôn ba, cả ba người đều thật sự rất mệt mỏi, nhưng khi lần đầu tiên bước xuống xe ở Kinh Thành, tinh thần của cả ba đã vui lên rất nhiều.
Bởi vì là trạm cuối, có rất nhiều người xuống xe, ba người bọn họ chen chúc với những người xuống xe cùng với những chiếc túi lớn túi nhỏ, làm cho bọn họ tay chân luống cuống hết cả lên.
Chờ đến khi cả ba người thành công chui ra được khỏi xe lửa, thì đầu tóc bù xù, quần áo bị nhàu nát còn bốc ra một mùi hôi thối.
Thực ra việc này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại nên những người trên xe lửa hầu hết đều là những người đã thi đậu đại học, hoặc những thanh niên trí thức, hoặc một số người tài năng hoặc là người học hành chăm chỉ khắc khổ. Một số người trong bọn họ có dẫn theo gia đình đi cùng, cũng có một số người đi một mình, và một số giống như Trương Ái Quốc, có cha mẹ và người thân đưa sinh viên đại học đi đến trường.
Lúc này trong nhà có một sinh viên đại học là đều rất vinh dự, chẳng những chi phí học tập được miễn phí, mà còn nhận được các loại phiếu linh tinh và tiền trợ cấp. Nếu như ngày thường chịu tiết kiệm một chút ít, đến lúc cuối tháng cũng sẽ còn lại một khoản nhỏ, như vậy đúng thật là một chuyện tốt, có thể chạy đi đâu tìm.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đến đón bọn họ, vừa chào hỏi bọn họ vừa giúp bọn họ cầm chút hành lý.
“Chú, dì, Ái Quốc!”
“Anh Hùng, chị dâu, hai người đều tới rồi!” Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Trương Ái Quốc ngẩng đầu lên và nhìn thấy Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đang đứng trước mặt anh ta, anh ta rất vui mừng, cười toe toét.
Khi Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa nhìn thấy hai người bọn họ cũng vui mừng khôn xiết, vẫn còn đang loay hoay ở nơi đất khách quê người này và mang theo nhiều đồ như vậy, thật khó cho bọn họ có thể tìm được một nơi để ở.
Bây giờ hai người họ đã xuất hiện, làm cho bọn họ đột nhiên không sợ bất cứ điều gì nữa, bọn họ cũng có tự tin!
“Mỹ Lam của dì, thật ngượng ngùng vì đã nhờ chúng cháu đến đón gia đình nhà thím ở ga xe lửa.”
Hứa Mỹ Lam nghe vậy, một bên nói đùa một bên lấy một cái giỏ từ tay Dương Quế Hoa “Dì à, dì không cần phải khách sao như vậy đâu, nơi này đều rất xa lạ, nếu cháu và Trương Hùng không đến đón dì, thì dì chú và Ái Quốc sẽ ở lại nhà ga này đến sáng luôn hay sao. Nhà ga hỗn loạn như vậy, chắc chắc là không thể chịu được!”
Dương Quế Hoa nghẹn ngào, còn đừng nói bà ấy cũng nghĩ đến vấn đề này, nhà ga người đến người đi, tuy hơi ồn ào nhưng nếu phải lựa chọn giữa hai nơi, một là bọn họ lang thang không có mục tiêu tìm chở ở, hai là ở lại nhà ga một đêm, bà ấy chắc chắn sẽ chọn ở lại nhà ga một đêm mà không chút do dự!
“Được rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đi, có chuyện gì muốn nói để về nhà rồi nói sau.” Trương Hùng thấy xung quanh đã có người chú ý đến chỗ của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.