Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 197:




“Đúng vậy, chúng ta mau về nhà đi!” Ở nơi xa lạ như vầy lại có người quen, Trương Quốc Hưng cũng cảm thấy yên tâm.
Bây giờ ông ấy chỉ cần đi theo cháu trai mình là được, không cần phải để đầu óc của bản thân mình lo lắng đề phong một điều gì nữa.
Tinh thần vừa thả lỏng thì cảm giác mệt mỏi ập thẳng vào mặt, đi một chuyến xe dài như vậy, trên xe cũng quá đông người, bọn họ lại không mua vé giường nằm, cũng không giành được nó. Thứ hai, cũng là tình huống thực tế nhất, đó là vé giường nằm quá đắt, bọn họ luyến tiếc mua!
Hứa Mỹ Lam nhìn kỹ sắc mặt của ba người bọn họ rồi đánh giá, thấy mỗi người đều có vẻ mệt mỏi nên cũng không nói nhiều, xách theo một chiếc túi nhỏ rồi kéo Dương Quế Hoa bước ra ngoài.
Thấy vậy, Trương Quốc Hưng và Trương Ái Quốc cũng nhanh chóng mang theo hành lý chạy theo sau. Đi bộ không bao lâu, mấy người bọn họ đã tới nhà ga xe lửa chỗ chuyên môn đậu xe.
Trước tiên Trương Hùng lái chiếc xe ba bánh đậu ở đó đến, chiếc xe này cũng là do Trương Hùng mượn của người khác.
Mấy người bọn họ đem hành lý bỏ vào trong xe rồi leo lên, Hứa Mỹ Lam hô lớn một tiếng “Đi thôi!” Chiếc xe ba bánh bắt đầu di chuyển dưới sự điều khiển của Trương Hùng.
Dọc đường đi, Hứa Mỹ Lam hỏi về những chuyện trong thôn và tình hình của bọn họ trong mấy tháng vừa qua, nói nói cười cười một hồi cuối cùng cũng đã về đến nhà.
Đậu xe ở trước cổng, mang hành lý xuống, Trương Hùng nhờ Hứa Mỹ Lam tiếp đón bọn họ trước, anh nói với cô rằng anh đi trả xe và chạy đi không quay đầu lại!
Hứa Mỹ Lam nhìn thấy như vậy cũng không nói gì, nhiệt tình nghênh đón gia đình chú đi vào trong sân.
“Chú, dì, hai người trước tiên nghỉ ngơi ở đây một chút đi, con đi nấu bát mì.” Nói xong, Hứa Mỹ Lam liền vội vã chạy vào trong bếp. Người xưa nói rất đúng, lên xe ăn bánh bao và xuống xe ăn mì, Hứa Mỹ Lam nghĩ rằng mình phải nhập gia tùy tục, nên cô cũng nấu nhanh hơn một chút.
Bụng của Ái Quốc đói không ngừng kêu réo như hát, cũng không biết đã đói từ bao lâu, nhìn bộ dạng ba người lúng túng, rất có thể là không mang đủ đồ ăn khi lên xe đi đường, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến mức xấu hổ như vậy.
“Này, Mỹ Lam, dì giúp cháu một tay.” Dương Quế Hoa thấy thế, chạy chậm đuổi theo.
Dương Quế Hoa cũng rất giỏi những công việc trong nhà, vừa vào bếp liền nhóm lửa, thấy Hứa Mỹ Lam lấy từ trong tủ ra một nắm mì sợi mỏng, màu sắc trắng như tuyết, vừa nhìn một cái là biết giá không hề rẻ.
“Mỹ Lam à, cháu xem trong nhà còn thừa chút cơm hay canh nào không, chúng ta chỉ cần ăn một chút là được rồi. Chúng ta đừng ăn những món mì này!” Chứng kiến đồ ăn ngon như vậy, Dương Quế Hoa không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, vì phải tiết kiệm nhiều tiền. Mấy tháng nay, bà ấy đều không ăn lương thực chứa tinh bột, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng bà ấy cũng tự mình hiểu lấy, thức ăn đắt như vậy, người bình thường một tháng chưa chắc có thể ăn một lần.
Cháu trai và cháu dâu bằng lòng giữ bọn họ ở lại, nọn họ liền rất cảm kích rồi, làm sao lại có thể lãng phí đồ ăn ngon như vậy cho nhà bọn họ chứ!
“Không sao, nấu mì cũng rất tiện, huống chi chú cả và Ái Quốc cũng đang rất đói bụng.” Hứa Mỹ Lam vừa cho thêm nước, vừa không quan tâm đến.
Dương Quế Hoa nghe xong, trong lòng tràn đầy cảm động, nghĩ đến nơi xa lạ này, nếu không có Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng, bọn họ bây giờ chắc vẫn còn lang thang ở nhà ga xe lửa!
Không phải Dương Quế Hoa coi thường người đàn ông và đứa con trai của mình, mà là hai người này làm việc cũng quá không đáng tin cậy, giống như lần này bọn họ rõ ràng đều đem địa chỉ nơi này ghi chép lên trên phong bì. Nhưng đến khi cần nó, lại không thể tìm thấy nó.
Nếu không phải cháu trai và cháu dâu biết bọn họ hôm nay tới, chỉ sợ bọn họ vẫn còn đang lang thang ở nhà ga xe lửa!
Nước trong nồi sôi rất nhanh, trước tiên Hứa Mỹ Lam đập vài quả trứng vào trong nồi, sau đó lợi dụng khi đang còn rảnh, trong đầu chợt nghĩ ra một chuyện gì đó, “Dì ơi, lần này đưa Ái Quốc đến trường, chú dì còn có kế hoạch gì khác hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.