Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 223:




Ông ấy ở trong căn nhà này, ngày nào cũng có đồ ăn vặt là hoa quả và sữa ​​mạch nha linh tinh các thứ.
Trong nhà cũng chưa bắt ông ấy làm việc gì cả, ngay cả quần áo cũng không bắt giặt, hai người họ chưa bao giờ từ trong tay của ông ấy lấy một đồng nào cả.
Khi mua nhà, ông ấy nói sẽ rút tiền tiết kiệm nhưng cả hai căn bản đều không cần, ngay cả năm trăm đồng tiền lần trước bọn họ dùng thủ đoạn không bình thường lấy từ người họ Triệu kia, hai người cũng không lấy ra một đồng nào.
Cho dù trong khoảng thời gian này Hứa Mỹ Lam đang mang thai, biết rằng cơ thể cô có chút yếu ớt, nhưng cũng chưa bao giờ thấy chú Đổng rửa bát một lần, mối quan hệ giữa mọi người đều được thể hiện ra. Trước đây bọn họ thật sự xem ông ấy như là người thân nên mới không tính toán so đo những thứ đó, nhưng bây giờ điều đó đã thực sự làm tổn thương hai người họ.
Đúng rồi, cháu dâu của ông ấy đang mang thai, ông ấy liền gấp gáp đến giúp đỡ, mà cô mang thai ngoài miệng ông ấy chỉ vui mừng, nhưng ông ấy vẫn để một người phụ nữ đang mang thai giặt quần áo mà mỗi ngày ông ấy thay ra. Bây giờ Hứa Mỹ Lam cảm thấy hối hận tại sao lúc đó cô không thấy rõ con người thật của ông ấy!
Chuyện đã đến nước này, Hứa Mỹ Lam không muốn tiếp tục nhân nhượng, cô chỉ nói thẳng một câu không có tiền rồi quay vào nhà.
Cô sợ nếu không quay vào nhà, cô sẽ không kiềm chế được bản thân mà trực tiếp động thủ. Sau đó, Hứa Mỹ Lam không biết Trương Hùng và chú Đổng đã nói gì, cô chỉ biết rằng chú Đổng đã lấy năm trăm đồng tiền để đổi lấy một lá thư cắt đứt quan hệ, Trương Hùng nói với cô rằng năm trăm đồng tiền đó coi như trả ơn cho ông ấy đã cứu cô một mạng, về sau không ai nợ ai nữa.
Thật ra, Hứa Mỹ Lam biết Trương Hùng dùng một gốc cây nhân sâm trăm tuổi để đổi lấy viên thuốc kia, cô cũng biết sau đó anh lại hái được thêm nhân sâm và âm thầm đưa cho chú Đổng một cây nữa. Hai gốc cây nhân sâm đã trả hết ân tình chú Đổng đưa viên thuốc kia rồi.
Nhưng Hứa Mỹ Lam không muốn dây dưa với loại người như này nữa, cô cũng đồng ý mua một cuộc sống yên ổn với giá năm trăm đồng tiền, nhưng cả hai đều không ngờ rằng trước khi đi người đó đã khiến cho cả hai người phải cảm thấy ghê tởm một phen.
Ngày hôm sau, vì không muốn nhìn thấy chú Đổng nên Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đã đến trường sớm, nhưng ai biết rằng khi cả hai tan học đi về vào buổi tối. Về đến nhà, họ đã nhìn thấy cửa sân được mở rộng, đất trồng rau, tất cả đồ ăn đều không cánh mà bay. Những chiếc xoong nồi trong bếp và còn có mấy cân bột gạo mà cô để ở bên ngoài tất cả cũng đều không thấy đâu nữa.
Hai người vội vã đến phòng ngủ của chú Đổng, thấy bên trong đó hoàn toàn trống rỗng, không còn gì được để lại ngoại trừ ngôi nhà.
Sau đó, những người hàng xóm tốt bụng nói với bọn họ rằng ông già trong gia đình bọn họ đã tìm được một người thu gom phế phẩm vào buổi sáng và đem tất cả những đồ đạc trong nhà ra bán, ông ấy cũng nói với bọn họ rằng tại vì đang vội vã bán nhà nên bán các vật dụng trong nhà với giá rất thấp.
Đứng ở trong một mảnh sân bừa bộn, nhìn căn phòng duy nhất chưa có người đến, hai người liếc mắt nhìn nhau, đợt nhiên cười phá lên.
Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ giống như là trò đùa cho người khác, bị một ông già đùa giỡn, mấu chốt là bọn họ không phát hiện ra, ông già đó vẫn là ẩn hình thuộc tính bạch liên hoa.
Nhưng ông ấy thực sự cũng rất thông minh, biết điểm mấu chốt giữa cô và Trương Hùng là ở đâu, cũng không động chạm vào phòng của hai người bọn họ, nếu không sự việc này sẽ không có một kết thúc tốt đẹp.
Cũng may sau khi biết hết mọi chuyện, Hứa Mỹ Lam cũng đã đề phòng và cất một số thứ có giá trị vào trong không gian của mình khi mọi người không để ý.
Ngay cả một chiếc xe đạp khác, sáng nay không biết cô nghĩ gì cũng dắt ra chạy đến trường.
Những thứ còn lại trong phòng bếp thực ra là có khuyết điểm, hai người họ cũng không tổn thất không bao nhiêu, ngoại trừ một ít thức ăn ở bên ngoài, những thứ khác đều có thể xem nhẹ.
Về phần căn phòng bị dọn sạch, Hứa Mỹ Lam còn âm thầm cảm thấy may mắn, dọn sạch chúng đi cũng tốt, đỡ cho cô phải dọn dẹp lần nữa, chỉ cần nghĩ đến đồ đạc bị người ghê tởm như vậy ngủ qua, Hứa Mỹ Lam cũng không muốn giữ lại, kể cả chiếc xe đạp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.