Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 239:




Trương Hùng vừa nghe xong, không nói một lời liền giơ tay đồng ý.
Phải biết rằng còn hai tháng nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán, đến lúc đó bụng của cô sẽ càng ngày càng lớn, quan trọng nhất là sức khỏe của Hứa Mỹ Lam không tốt, cô không thể chịu nổi khi phải ngồi cả ngày trong lớp học.
Không còn cách nào khác, may mắn thay, Hứa Mỹ Lam đi học đại học chỉ vì một tấm bằng mà thôi.
Mục tiêu của cô luôn là kinh doanh, chưa nói đến việc trở thành một người giàu có, ít nhất là có công việc kinh doanh của riêng mình, chính mình làm bà chủ.
Có thể là kiếp trước cô phải xem sắc mặt của quá nhiều ông chủ, hiện tại cô không muốn làm việc dưới sự chỉ đạo người ta một chút nào, huống chi nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng, chỉ cần cô không ngốc, chắc chắn cô sẽ không bị c.h.ế.t đói!
Về phần Trương Hùng, cô vẫn luôn biết rằng anh muốn phát triển trong lĩnh vực y học, cô sẽ không can thiệp vào việc anh có thể đi được bao xa!
Mà cô vừa vặn có thể làm hậu phương bảo vệ cho anh thật tốt, để anh có thể tiến lên không một chút do dự!
Đã có quyết định tạm nghỉ học, trong một tháng tới, Hứa Mỹ Lam đã nghe các bài giảng rất nghiêm túc khi ở trường.
Tuy nhiên, trung gian có một chút chuyện, làm cho sự nghiệp của Hứa Mỹ Lam bắt đầu trước dự định!
Hứa Mỹ Lam đang mang thai bốn tháng, cô đến bệnh viện để khám thai và gặp một người đàn ông đang khóc ở một góc cạnh ngay nhà vệ sinh, Hứa Mỹ Lam cảm thấy người này trông có chút quen mặt.
Sau khi xem kỹ vài lần, trong lòng chợt lóe lên một tia linh cảm, liền nhớ ra, người đàn ông này chẳng phải chính là người đàn ông hôm đó vào thành phố bán thịt dê cho cô sao.
Hứa Mỹ Lam có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng cô lại không biết tại sao người đàn ông này lại khóc trong bệnh viện như thế này!
“Anh không sao chứ?” Hứa Mỹ Lam không nhịn được, bước tới hỏi thăm.
Tiếng khóc đột ngột dừng lại, Trần Đại Ngưu kinh ngạc nhìn lên, ở bên trong góc vốn dĩ không có người, nhưng không biết từ khi nào đã có một cô gái nhỏ đứng ở đó. Vừa nghĩ tới lúc nãy mình đã khóc thảm thiết trước mặt một cô gái nhỏ này, khuôn mặt của anh ta lập tức đỏ bừng!
“Vâng, vâng, xin lỗi đã quấy rầy đến cô, tôi sẽ đi ngay lập tức.” Nói xong, anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Lúc này, Hứa Mỹ Lam đột nhiên ngăn cản anh ta lại, dừng một chút, sắp xếp ngôn ngữ, lúc này mới mở miệng hỏi thăm một lần nữa.
“Này anh, có phải anh đang gặp khó khăn gì không, nói cho tôi nghe một chút đi, biết đâu sẽ có cách giải quyết!”
Hứa Mỹ Lam cũng không phải là người thích làm việc tốt, gặp ai cũng muốn giúp đỡ, sở dĩ cô muốn nghe chuyện của Trần Đại Ngưu, thực ra còn có lý do khác.
Có lẽ là do một tháng nay đã áp lực quá lâu, bất kể người đứng trước mặt có phải là người lạ hay không, anh ta cũng muốn tâm sự một chút, nên Trần Đại Ngưu mới lên tiếng kể ra tất cả chuyện của mình.
Trần Đại Ngưu năm nay đã ba mươi sáu tuổi, từ bao đời đều làm nông, trong nhà có hai người con, một đứa mười lăm tuổi, đứa kia mười hai tuổi.
Tuy rằng nhà không giàu có, nhưng gia đình luôn sống hạnh phúc và vui vẻ bên nhau.
Thật không ngờ, mới ba tháng trước, vợ anh ta đột ngột ngã quỵ xuống đất khi đang làm ruộng.
Anh ta đưa vợ mình đến trạm y tế nhưng trạm y tế không chịu nhận, yêu cầu anh ta đưa vợ mình lên bệnh viện lớn nên anh vội vàng mượn máy kéo của trưởng thôn để đưa vợ đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết vợ của anh ta đã bị tiểu đường, nên cần phải nhập viện điều trị.
Khi Trần Đại Ngưu biết chuyện đã vô cùng sửng sốt, anh ta chưa từng nghe nói đến bệnh tiểu đường nhưng bác sĩ cũng cho biết bệnh tiểu đường của vợ anh ta đã có biến chứng và phải nhập viện ngay lập tức.
Dù không biết bệnh tiểu đường là gì nhưng vì sức khỏe của vợ mình, anh ta lập tức là thủ tục nhập viện.
Nhưng trong nhà không có nhiều tiền tiết kiệm, một ngày hai ngày thì cũng không sao, nhưng nếu nằm viện lâu ngày thì nhà bọn họ làm sao có tiền để chi trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.