Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Chương 246:




Cũng không biết chạy bao lâu, áo khoác len trên người sớm đã bị cởi ra, và được cầm trên tay, trán cũng lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh hành lang.
Khi Lam Văn Anh nhìn thấy vậy, bà cụ vui mừng khôn xiết, và vội vàng vẫy tay gọi: “Tiểu Hùng, ở đây này, vợ của cháu ở đây mau đến đây đi!”
Ngay lúc này, Trương Hùng cũng nhìn thấy Lam Văn Anh đang ngồi trên xe lăn, anh nhanh chóng chạy tới với tốc độ nhanh nhất, khi nhìn thấy chân của Lam Văn Anh được quấn chặt bằng băng vải trắng, ánh mắt anh hơi dừng lại, bàn tay buông thõng bên người theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm.
“Vết thương ở chân của bà...”
“Không sao đâu, bà chỉ vô ý bị bỏng thôi.” Lam Văn Anh xua tay, vẻ mặt không sao cả, nhưng nghĩ đến Trương Hùng nhất định là đang lo lắng cho vợ của mình, cho nên khẽ thở dài chỉ vào phòng phẫu thuật, bà cụ nói tiếp, “Chúng ta ở chỗ này chờ một chút, vợ của cháu đang ở bên trong đến bây giờ vẫn chưa đi ra. Cụ thể tình huống như thế nào bà cũng không rõ lắm.”
Trương Hùng nhìn về hướng ngón tay của Lam Văn Anh, mây đen quay cuồng cuộn trong mắt anh, như thể có ngọn lửa đang bùng cháy.
Sự tự trách trong lòng anh dâng lên đến đỉnh điểm, anh biết rõ vợ mình đang có thai, còn bỏ cô ở nhà một mình, nếu lần này thật sự xảy ra chuyện gì, suốt quãng đời còn lại anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình!
Trương Hùng ngồi xuống bên cạnh Lam Văn Anh, hai mắt nhìn thẳng vào cánh cửa đang đóng chặt. Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, một lúc sau Trương Hùng cuối cùng cũng lên tiếng nói, “Cảm ơn!”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Lam Văn Anh vẫn có thể nghe rõ vì khoảng cách hai người đang gần nhau, kể từ khi biết tin cháu trai được tìm thấy, đây là lần đầu tiên bà cụ nhận được lời khẳng định của Trương Hùng, chỉ trong nháy mắt đôi mắt của bà cụ đỏ hoe lên.
Không chút dấu vết liền lau đi nước mắt trong hốc mắt, khóe môi cong lên, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Trương Hùng. Khoảng chừng hai mươi phút sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, trong lúc này, ông cụ Trương và Trương Văn Dũng cũng chạy tới.
Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, cả nhà xúm lại hỏi: “Bác sĩ ơi, vợ của tôi sao rồi. Cô ấy có nguy hiểm gì không, cô ấy đâu rồi?”
Trương Hùng nắm lấy cánh tay của bác sĩ, một hơi hỏi mấy câu hỏi, bác sĩ xua tay bảo anh đừng lo lắng, sau đó anh đợi Trương Hùng bình tĩnh lại, biết rằng người nhà đang lo lắng, bác sĩ liền giải thích tất cả mọi vấn đề.
“Tình hình rất nguy hiểm, khi sản phụ được đưa đến đây, cô ấy đã rất lo lắng, vài lần thiếu chút nữa không giữ lại được đứa nhỏ. May mắn thay, sản phụ rất mạnh mẽ, cô ấy đã kiên cường vượt qua thử thách này. Hiện tại tâm trạng của sản phụ đã ổn định và bình tĩnh trở lại. Nhưng mà hai ngày tới phải ở trong bệnh viện để bác sĩ quan sát kỹ lưỡng, để xem tình hình như thế nào.”
Tảng đá lớn trong lòng của mọi người cuối cùng cũng được buông ra, đầu óc Trương Văn Dũng xoay chuyển nhanh hơn một chút, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, chúng tôi có thể đi vào thăm bệnh nhân không?”
Bác sĩ nghe thấy vậy liền lắc đầu, “Phòng phẫu thuật các người không được phép đi vào, đợi lát nữa sẽ có y tá đẩy bệnh nhân về phòng bệnh, lát nữa các người tới phòng bệnh thăm là được rồi.” Nói xong bác sĩ gật đầu rời đi.
Hứa Mỹ Lam không ngờ rằng, lần này cô lại gặp nguy hiểm như vậy, ai ngờ lúc đó Lam Văn Anh lại xuất hiện.
Chưa nói đến việc không thể vào không gian, còn làm hại bà nội lớn tuổi đến như vậy bị thương.
Sau khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Hứa Mỹ Lam tự trách mình rất nhiều, bởi vì bản thân đã quá tự tin, lo trước lo sau, không muốn vào không gian, làm hại bà nội bị thương, và cô cũng suýt mất đi đứa con của mình.
Một cảm giác tội lỗi sâu sắc lấp đầy tâm trí khiến cô rơi vào ngõ cụt, triệu chứng trầm cảm tưởng chừng đã được chữa khỏi nay lại có chiều hướng bùng phát trở lại.
Mấy người vây quanh mép giường của Hứa Mỹ Lam, nhìn cô tỉnh lại không nói lời nào, khuôn mặt vô cảm, có đôi khi còn sẽ khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.