Edit & Beta : ღ Vy Nhi ღ
Người vừa lên tiếng không phải là muội muội cùng một mẹ sinh ra của Tức Mặc Vãn Nguyệt - Tức Mặc Vãn Tinh sao? !
Ở đại hội võ lâm mà nhìn thấy nàng cũng không kỳ quái, bởi vì nếu là nữ tử có thể đoạt được chức võ lâm minh chủ là có thể gả cho Long Tứ Thiên. Tức Mặc Vãn Tinh đối với Long Tứ Thiên có tình, nàng không đến mới kỳ quái.
Nhưng mà nữ tử không có thân phận địa vị trên giang hồ thì không thể tham gia võ lâm đại hội !
Sư phó của Tức Mặc Vãn Tinh chính là Các chủ Huyết sát các trên giang hồ, mà nàng chính là đồ đệ trân truyền của bà. Hơn nữa nàng còn rất có thiên phú tu luyện nội lực, địa vị cực cao, bởi vậy nàng được Tức Mặc Hoành cực kỳ sủng ái.
"Ta như thế nào không cần người ngoài như ngươi nói" U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nói, một chút cảm xúc biến hóa cũng không có.
Tức Mặc Vãn Tinh nghe vậy sắc mặt xanh mét, nữ nhân này nếu tham gia đại hội võ lâm, câu dẫn Tứ Thiên ca ca vậy phải làm sao bây giờ?! Hơn nữa lại có một đôi mắt cùng với Tức Mặc U Tà giống nhau như đúc, chết tiệt thật!
Phế vật kia xa gả đến tận Phong Mâu, vốn nghĩ rằng nàng khẳng định sẽ không thể sống quá đêm tân hôn. Ai ngờ, Nhiếp Chính Vương kia cư nhiên lại đối với nàng tốt như thế? Hiện tại, thiên hạ lại đồn đại rằng nàng chính là cái gì Thiên hạ đệ nhất nữ tử nữa….Nàng mới không thèm tin đâu ! Một cái phế vật, một người quái dị thì có thể tốt đến như thế nào được chứ? Mọi người trên đời này đều mù hết rồi sao? Thật là hết nói nổi.!
Nàng chính là người của Huyết sát các, nữ nhân kia nhất định là không có năng lực, cũng không phải là người có thế lực lớn gì .
"Bổn cô nương là người của Huyết sát các, ngươi cư nhiên dám vô lễ? !" Nghĩ đến điểm này, Tức Mặc Vãn Tinh lớn tiếng mở miệng, nhưng mà U Tà cũng vẫn mặt không đổi sắc, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt như trước. Mà trái lại bốn người Hàn Mai vốn đang che mặt, nhưng nếu nhìn kỹ, khẳng định có thể nhìn ra trong mắt các nàng đầy miệt thị cùng trào phúng.
Tức Mặc Vãn Tinh nhìn đoàn người U Tà vẫn chưa lên tiếng, lập tức nghĩ rằng bọn họ đã bị mình đoán trúng, trong mắt liền càng thêm khinh thường. Chỉ là một nử tử lớn lên có phần xinh đẹp mặt thôi, nếu muốn làm con dâu của Ngự Long sơn trang cũng không phải chỉ cần có chút nhan sắc là có thể , “Hừ” !
"Vị cô nương này, khụ khụ khụ. . . Huyết. . . Huyết sát các thì như thế nào? Lấy đâu ra khí thế bức người như vậy? Khụ. . . Ta nếu nguyện ý thì dù cho người đó là ai thì cũng không quan hệ gì đến ngươi !" Vụ Ảnh Khuynh Liêm nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
"Ngươi. . ." ! Tức Mặc Vãn Tinh giận dữ, vừa định mở miệng cả giận mắng, ai ngờ liền bị tùy tùng phía sau ngăn cản: "Vãn Tinh tiểu thư thỉnh cân nhắc, Băng tuyết đỉnh không phải là Huyết sát các chúng ta có thể trêu chọc được đâu " .
Nghe vậy Tức Mặc Vãn Tinh phẫn hận trừng mắt liếc tùy tùng kia một cái, xong cũng không nói gì. Nàng tuy rằng xúc động nhưng vẫn không phải ngu xuẩn. Băng tuyết đỉnh quả thật thần bí khó lường, Vụ Ảnh Khuynh Thành kia lại không nên trêu chọc. Trước khi được gả vào Ngự Long sơn trang, nàng vẫn là không nên gây chuyện thì tốt hơn.
Tức Mặc Vãn Tinh lập tức trào phúng nhìn U Tà vài lần, tiếp đó liền mang theo mấy người phía sau đi đến Ngự Long sơn trang. Mỗi lần đại hội võ lâm đều được tổ chức ở Ngự Long sơn trang, chuyện này không khỏi làm Tức Mặc Vãn Tinh nở rộ hoa tâm.
Nếu như có thể đi vào Ngự Long sơn trang, như vậy sẽ có thể gần Tứ Thiên hơn một chút rồi. Nghĩ đến đây vẻ mặt Tức Mặc Vãn Tinh thẹn thùng, quả nhiên là tư thái của tiểu nữ nhi không sai vào đâu được.
U Tà thâm thúy nhìn bóng dáng Tức Mặc Vãn Tinh, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Vụ Ảnh Khuynh Liên: "Ta có thể trị cho ngươi, nhưng phải đợi qua đại hội võ lâm đã ."
Nghe vậy Vụ Ảnh Khuynh Liên sửng sốt, xong liền mỉm cười gật gật đầu. Vị cô nương này xem ra thật không phải người tầm thường, cư nhiên thật sự có thể nắm chắc sẽ trị khỏi cho hắn? !
Lần này xuống núi là hắn giấu huynh trưởng Vụ Ảnh Khuynh Thành. Huynh trưởng trị liệu cho hắn nhiều năm, mà bệnh của hắn vẫn không hề thuyên giảm, liên lụy huynh trưởng.
Mười mấy năm trước, sư phó cứu về một phụ nhân mỹ mạo xinh đẹp, thân thể bị trúng kịch độc, bị người khác đem bỏ ở vùng hoang vu dã ngoại. Trị liệu không bao lâu sư phó liền qua đời, mà phụ nhân kia cũng mê man mười mấy năm qua. Huynh trưởng vẫn vì kịch độc trong người phụ nhân kia mà hao tổn tinh thần, cho nên lần này hắn mới quyết định xuống núi cướp lấy Bích U độc châu.
Thật không ngờ cư nhiên lại gặp được nữ tử tuyệt sắc này, nàng lại còn có thể chữa khỏi căn bệnh đã dưa theo hắn nhiều năm! Như vậy thì từ nay về sau hắn sẽ không phải liên lụy đến huynh trưởng nữa, càng có thể chứng minh được rằng hắn cũng không phải một phế nhân.
Nghĩ đến đây Vụ Ảnh Khuynh Liên có chút kích động, toàn thân run lên nhè nhẹ. Mà tiểu đồng kia cũng là quá mức kích động mà rơi lệ, bệnh của công tử rốt cục cũng có thể trị tốt, như vậy đại công tử cũng không phải lo lắng !
U Tà vừa dứt lời liền mang theo bốn người Hàn Mai đi vào Ngự Long sơn trang. Lần này lấy thân phận Cung chủ Ám U cung mà đến, đương nhiên sẽ ở tại nội viện.
Toàn bộ môn hạ của Ngự Long sơn trang đều ngơ ngác nhìn thân ảnh của U Tà. Cung chủ Ám U cung là tiên nữ sao?
Giờ phút này U tà đang ngồi ở trong phòng nghĩ tới bệnh tình Vụ Ảnh Khuynh Liên, nhìn hắn như vậy hiển nhiên là mắc bệnh hen suyễn từ nhỏ!
Bệnh này ở hiện đại có thuốc để trị liệu, nhưng mà ở cái thời cổ đại lạc hậu này, muốn trị khỏi được thì quả là khó càng thêm khó a…Những dược liệu cần thiết có lẽ ở đại lục này căn bản là không tồn tại, nhưng đối với vòng tay ngọc lưu ly mà nói, chút dược liệu đó quả thật rất đơn giản.
Nhưng mà U Tà cũng phát hiện bệnh tình của Vụ Ảnh Khuynh Liên rất là nghiêm trọng, phải có một loại linh vật làm thuốc dẫn mới có thể “thuốc đến bệnh trừ” (ý nói thuốc vào là bệnh khỏi ngay đó ! ). Nghĩ đến như vậy U Tà nghiêm nghị nhíu mi, linh vật. . .
Tiếp đó đôi con ngươi màu hổ phách chợt lóe, một sủng vật nhỏ nhắn toàn thân màu lửa đỏ liền xuất hiện ở trên tay U Tà.
Hai ngón tay U Tà chọc chọc Hỏa Hỏa, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Trong ánh mắt thâm trầm kia mang theo vài phần tà ác khiến Hỏa Hỏa sợ tới mức lập tức chít chit gọi loạn, hai cái tiểu móng vuốt không ngừng cào loạn ở trong không trung.
Sau khi U Tà đánh giá xong liền trực tiếp đem Hỏa Hỏa đặt ở trên vai, sau đó gật gật đầu. Hỏa Hỏa là thần hồ thượng cổ, rất có linh tính, như vậy thì liền dùng một chút huyết của nó để làm thuốc dẫn đi. Hỏa Hỏa không khỏi rùng mình một cái, thân thể nhỏ không thể kiềm chế được cũng run lên.
Trong Ngự Long sơn trang, một nam tử y bào kim sắc, khuôn mặt tuấn mỹ đang múa kiếm. Lực đạo cường đại, kiếm phong (giống kiếm khí đó nhé) hỗn loạn làm cho lá cây liên tiếp rơi xuống, không bao lâu mặt đất đã phủ kín một lượt lá cây.
"Thiên Nhi. . ." Một phụ nhân tướng mạo hiền hậu nhíu mi, sắc mặt lo lắng nhìn Long Tứ Thiên đang điên cuồng múa kiếm. Phụ nhân kia chính là hoàng muội ruột của nữ hoàng Hoa Tàn quốc, phu nhân của võ lâm minh chủ - Hoa Dung! Cũng chính là mẫu thân thân sinh của Long Tứ Thiên.
Từ sau hội đèn lồng bách hoa của Nguyệt Thần quốc, Long Tứ Thiên trở lại Ngự Long sơn trang, Hoa Dung liền phát hiện con trai của mình thực không thích hợp.
Luôn có vẻ mạc danh kỳ diệu (không thể hiểu nổi), thần bí khó lường. Hoặc là điên cuồng múa kiếm như muốn phát tiết cái gì đó, hoặc là lại trầm mặc không nói, khi thì cười khổ khi thì thống khổ nhíu mày.
Thân là người từng trải, nàng đương nhiên nhìn ra con đã yêu thương người khác, nhưng lại yêu phải một cái nữ tử không nên yêu. Nhưng Long Tứ Thiên lại luôn nhốt bản thân ở trong thế giới của chính mình, cái gì cũng không nói.
Hoa Dung không biết phải làm sao, lại lo lắng cho con, cho nên mới lợi dụng đại hội võ lâm lần này tuyên bố: “Nếu là nữ tử đoạt được vị trí võ lâm minh chủ kỳ này, liền có thể gả vào Ngự Long sơn trang!”
Giờ phút này Long Tứ Thiên một chút cũng không để ý tới Hoa Dung, trong đầu vẫn hồi tưởng đến ngân y nữ tử trong hội đèn lồng bách hoa kia. Mắt phượng màu Hổ Phách trong trẻo nhưng lạnh lùng dường như đã khắc sâu vào đáy lòng hắn không thể xóa nhòa !
Sau khi hắn trở lại Ngự Long sơn trang, ngày tư đêm tưởng nhớ tới nàng, hắn lúc này mới hiểu được, thì ra chỉ là liếc mắt một cái, nàng đã in sâu vào tâm trí của hắn. Chỉ trách duyên phận cho ta gặp nàng quá muộn, nàng đã định là thê tử của người khác!
Nhắm mắt thống khổ, nếu như hắn sớm phát hiện thứ tình cảm mông lung này, kết cục có phải sẽ khác đi hay không? !
Đại hội võ lâm lần này vì hắn tuyển thê, hắn cũng đã biết. Sớm biết không có kết quả, không bằng sớm quên đi, như vậy cũng tốt, không phải sao?
Nhưng là vì sao, vì sao trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong? Chờ mong nàng có thể nhớ đến mình, chờ mong nàng có thể cho hắn một cơ hội để biểu đạt tình cảm trong lòng, chờ mong. . . Nàng có thể đến.
Long Tứ Thiên nghiêm nghị mở mạnh con ngươi, đáy lòng thầm hạ quyết tâm. Nếu như đại hội võ lâm lần này nàng đến, như vậy lần này hắn nhất định sẽ không buông tay. Dù cho đối thủ chính là Liệt Hỏa Kình Thương rạng danh thiên hạ kia hắn cũng quyết không từ bỏ nàng!....