Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 1: Luyện ngục Phong Mâu, ngạo thị vô song




Edit+Beta: Minh Nguyệt Linh Nhi
Nghe những lời nói như thế sắc mặt Liệt Hỏa Vô Tình, Tây Việt Tiêu cùng Mộc Lăng Phong đều biến đổi, nhưng không giống nhau, sắc mặt Liệt Hỏa Vô Tình cùng Tây Việt Tiêu thì đen như màu đất, bàn tay gắt gao nắm chặt, lại không dám mở miệng chất vấn.
Mà sắc mặt Mộc Lăng Phong trắng bệch, trong đầu ngàn vạn câu hỏi, sau đó liền khôi phục bình thường, khóe miệng còn cong lên một chút, nếu Nhiếp Chính Vương Liệt Hỏa Kình Thương đi chinh chiến thiên hạ, bên người lại có Tức Mặc U Tà, bất luận giãy dụa như thế nào cũng là vô vọng, hắn sẽ ở Tuyết Phong chờ họ đến, chỉ cần bọn họ không làm thương tổn đến một dân chúng nào của Tuyết Phong, như thế mọi việc đều tùy họ.
"Ha ha ha... Thống nhất Lăng Thiên đại lục? Cũng phải nhìn xem ngươi còn có cơ hội này hay không đã!" Trầm Thanh Nhu rốt cục không hề che dấu bộ mặt thật của chính mình nữa, ngón tay giơ lên tháo xuống lớp mặt nạ, hé ra gương mặt bà lão xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Con ngươi Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà có chút nheo lại nhìn về phía Trầm Thanh Nhu, có chút kinh ngạc, nàng ta cư nhiên đeo mặt nạ, chẳng lẽ còn có cái gì … Nghĩ đến đây Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà khẽ liếc nhau, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác cùng thận trọng, lão bà này, không đơn giản!
Giống như là thấy được biểu tình của hai người, đôi môi đỏ tươi của Trầm Thanh Nhu cong lên, sau đó sờ sờ móng tay đỏ như máu của mình nói: “Hiện tại mới cảm giác được không phải đã muộn sao? Ngươi muốn thiên hạ này, ta đây sẽ không cho ngươi như ý, ha ha ha!”
Đứng gần Trầm Thanh Nhu nhất là Liệt Hỏa Vô Tình, sắc mặt hoảng sợ lập tức ngã ngồi trên đất nhìn Trầm Thanh Nhu lắp bắp nói: “ Ngươi …Ngươi là ai?!” Nghe vậy con ngươi Trầm Thanh Nhu khẽ nheo lại nhìn về phía Liệt Hỏa Vô Tình: “ Tôn nhi ngoan, như thế nào lại không nhận ra tổ mẫu của mình thế? Ta chính là tổ mẫu của ngươi, cũng chính là Trầm Thanh Nhu đây”
Nghe nói vậy, Liệt Hỏa Vô Tình lại là có chút hồ đồ, nhưng nhìn biểu cảm của Trầm Thanh Nhu cũng biết nàng quả thật là tổ mẫu của hắn, cũng sẽ không làm hắn bị thương, nghĩ như vậy hắn mới thoáng yên lòng.
Mà những người ở đây sắc mặt đại biến, lại không biết phải làm sao, chỉ dám từng bước, từng bước trốn sau lưng Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, bọn họ có ngốc đi nữa cũng hiểu được chuyện này không đơn giản như vậy.
"Còn chờ cái gì, còn không mau ra hết cho ta!" Thanh âm Trầm Thanh Nhu lành lạnh đáng sợ rơi vào trong tai mọi người, làm tất cả kinh ngạc không thôi, cả người lạnh run, bầu trời xuất hiện vô số cánh hoa mai làm cho không khí có chút quỷ dị.
Một trận âm thanh đinh tai nhức óc phá không mà đến đập vào trong tai mọi người, con ngươi của U Tà nhìn lại, đồng tử nhất thời co rụt, người đứng xung quanh lại lớn tiếng gào khóc kêu la, tiếng hút không khí liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy những thứ đang phá không mà đến kia chính là những tử sĩ ! Khi bọn hắn tiến vào ngự hoa viên, một trận mùi hủ thi theo gió bay đến, làm cho người ta nhộn nhạo, có chút không chịu nổi mà nôn ra một trận.
Con ngươi U Tà lạnh lùng , đôi môi đỏ mọng khẽ mở nói, "Hủ thi tử sĩ", nghe vậy bốn người Hàn Mai không dám tin, nhìn nhau.
Từng gặp "độc nhân tử sĩ" ở Thanh Phong nhai đã thấy đủ lợi hại , nhưng mà lúc này lại là "Hủ thi tử sĩ", tiểu thư cũng từng giảng qua cho các nàng biết về nó, nghe nói loại tử sĩ này đao thương bất nhập, giết không chết, độc bất tử, điểm yếu duy nhất chính là điểm giữa nhân trung!
Liệt Hỏa Kình Thương nghe được lời nói của U Tà, con ngươi cũng co rụt lại. “ Hủ thi tử sĩ” này hắn đã từng nhìn thấy ở một cuốn sách cổ, truyền thuyết của nhiều năm trước, có một quốc gia tên là “ Lâu Thiên”, đế quân của quốc này bởi vì trêu ghẹo vô số bụi hoa, sau từ bỏ một nữ tử thuộc cổ tộc quỷ dị, cả quốc liền bị vô số “ Hủ thi tử sĩ” ba ngày ba đêm giết hại, một quốc lớn như vậy liền bị xóa sổ!
Trầm Thanh Nhu nghe được lời nói của U Tà liền nâng mắt nhìn lướt qua, “ Ngươi thật ra biết rất nhiều đấy, ta không thể không thừa nhận ngươi quả thực rất xứng với danh xưng "Thiên hạ đệ nhất nữ tử", bất luận là về võ công hay tài hoa đều không có người nào địch nổi ngươi, cũng bởi vì cái này, mà hôm nay ngươi buộc phải chết ở chỗ này!”
Nghe vậy, mày liễu của U Tà khẽ nhếch lên nhìn về phía Trầm Thanh Nhu, khóe miệng khẽ cong lên nói, "Phải không? Ngươi cho là từng này Hủ thi tử sĩ có thể làm cho ta mất mạng được sao? Ý nghĩ này không khỏi quá kỳ lạ đi."
Nghe nói thế, trong lòng Trầm Thanh Nhu không khỏi lộp bộp, sau đó liền thay thế sắc mặt lo lắng thành cười nhạo, “ Cho dù ngươi có tài hoa như thế nào, trăm năm nay chưa có người nào nhìn ra được tử huyệt của Hủ thi tử sĩ, tiểu nha đầu ngươi hơn mười tuổi thì biết cái gì mà mạnh miệng?!”
Nghe vậy phượng mâu màu hổ phách của U Tà khẽ run, sau đó thanh âm trong trẻo lạnh lùng hờ hững liền vang lên đánh vỡ ảo tưởng trong lòng Trầm Thanh Nhu: “ Tiếc là ta quả thật biết, chư vị ở đây nếu muốn bảo toàn mạng sống, vậy hãy dùng kiếm đâm vào nhân trung của tử sĩ!”
Nghe nói thế, trong lòng Trầm Thanh Nhu khẽ rùng mình, tử huyệt của đám hủ thi tử sĩ này nàng trong một lần lơ đãng mới biết được, huống hồ ở Lăng Thiên đại lục không có ai bồi dưỡng tử sĩ kia, vậy làm sao mà nha đầu kia biết được?!
Nhìn Trầm Thanh Nhu có chút phát run, bốn người Hàn Mai không khỏi trào phúng liếc nàng ta một cái, dám tính kế tiểu thư của các nàng quả thật là đáng chê cười!
Trong một lát này, đám thủ hi tử sĩ đã hướng về phía đám người U Tà mà đánh úp lại, xuống tay tàn nhẫn, người nào không đánh trúng nhân trung của tử sĩ liền bị nó làm cho tan nát, nhất thời tứ chi đứt đoạn nằm rải rác toàn bộ Ngự hoa viên, máu chảy thành sông, hoàng cung Phong Mâu giống như một mảnh luyện ngục.
Mà đột nhiên khóe miệng Trầm Thanh Nhu cong lên một độ cong quỷ dị, thừa dịp U Tà và Liệt Hỏa Kình Thương đang cùng Hủ thi tử sĩ dây dưa, liền dẫn theo Liệt Hỏa Vô Tình rời khỏi Ngự hoa viên, lưu lại trong không trung câu nói: “ Tức Mặc U Tà lần này ta nhường cho ngươi, cũng coi như là một bữa ăn sáng ta tặng ngươi đi, tiếp theo… Ha ha ha”
U Tà muốn đuổi theo hỏi Phệ huyết Cổ ở trên người ai, nhưng Trầm Thanh Nhu đã mang theo Liệt Hỏa Vô Tình biến mất không thấy đâu, không khỏi làm cho U Tà thất vọng, nhưng cũng không lo ngại, hiện tại trên người Liệt Hỏa Kình Thương đã có Bích Độc U Châu, Phệ tâm cổ phát tác cũng không đáng lo, lần gặp tiếp theo, nàng sẽ khiến cho Trầm Thanh Nhu có đến mà không có về!
Con ngươi U Tà phát lạnh, ý niệm vừa động, chớp mắt một cái Phượng Huyết Lãnh Nguyệt liền xuất hiện trong tay, mà Hỏa Hỏa cũng theo đó đi ra, nhìn đến xung quanh toàn là hủ thi tử sĩ, lập tức ghét bỏ huơ huơ móng vuốt, sau đó liền hóa thành một đạo hồng quang lao vào đám hủ thi tử sĩ, nơi nào nó đi qua, tất cả các hủ thi tử sĩ đều ngã không dậy nổi.
Thấy một màn như vậy, con ngươi U Tà chợt lóe, khóe miệng khẽ cười, xem ra vật nhỏ này cũng không vô dụng như vậy, sau đó liền đem Phượng Huyết Lãnh Nguyệt đi vào giữa không trung, từng đợt khí tên bay ra, tất cả đều trúng nhân trung tử sĩ, làm mọi người tán thưởng không thôi.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn đến phu nhân của mình thần uy như thế, khóe miệng không khỏi cười cười, tùy tay cầm Huyết Tàn ma cầm đi đến bên người U Tà, hai người nhìn nhau cười, nhất thời tiếng đàn cùng khí tên bay ra ngoài, hủ thi tử sĩ lần lượt ngã xuống.
Chúng đại thần Phong Mâu đều quay lại nhìn nhau, Nhiếp Chính Vương cùng Nhiếp Chính Vương phi nhà mình thật sự rất là lợi hại!
Mộc Lăng Phong nhìn hai người Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà đang sóng vai mà đứng, không khỏi cười lắc đầu, hai người họ ở cùng một chỗ, Lăng Thiên đại lục thống nhất xem ra sẽ rất nhanh thôi.
Lúc mọi người ở đây cùng hủ thi tử sĩ chém giết, thì Tây Việt Tiêu đã sớm mang theo một nhà Tức Mặc Hoành trốn trở về Nguyệt Thần quốc, con ngươi U Tà khẽ nheo lại, gợi lên một chút ý vị thâm trường, Nguyệt Thần quốc? Không bằng mượn ngươi bắt đầu trước đi!
Rất nhanh, toàn bộ hủ thi tử sĩ liền chết hết. Những người bị thương đều đi chữa thương.
Sinh thần của thái hoàng thái hậu Phong Mâu cứ như vậy qua đi, mở ra một làn sóng mới ở Lăng Thiên đại lục.
“Uy, nghe nói không, Nhiếp Chính Vương Phong Mâu thế nhưng lại là Ma chủ Minh Thiên Tầm, người có tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ!”
"Đó khẳng định là đúng . Hơn nữa ta còn nghe nói Nhiếp Chính Vương phi cũng không đơn giản, không chỉ là Cung chủ Ám U cung cùng Ma phi, mà còn là chủ nhân phía sau của Lưu Ly trai, Túy Ly các cùng Lưu Nước Miếng uyển.!”
"Ha ha, nữ tử cường hãn như vậy sánh đôi cùng Nhiếp Chính Vương quả thật rất hợp, nghe nói Nhiếp Chính Vương vô cùng sủng ái Nhiếp Chính Vương phi, vì nàng thực sự là một mỹ nhân đẹp nhất từ trước đến nay! "
"Này tính cái gì, Nhiếp Chính Vương Phong Mâu ở trước mặt mọi người tuyên bố sắp sửa khởi binh Lăng Thiên đại lục, đây là loại bá khí cỡ nào, bất quá sợ rằng chiến sự sắp diễn ra!"
"Không sợ, mà hôm nay không phải ngày Ma chủ cưới Ma phi sao? Nghe nói hôn lễ này được tổ chức vô cùng long trọng, chúng ta là dân chúng không biết có thể hay không may mắn nhìn thấy đại hôn này, Ma phi nói rồi dù có chinh chiến thiên hạ cũng sẽ không làm tổn thương dân chúng!"
"Ha ha, ta đây an tâm rồi, Ma phi này thực sự là người tốt, thật sự không biết những người đó trước kia có phải mắt bị mù hay không, cư nhiên lại dám bôi nhọ Ma phi như vậy, thật sự là quá xấu xa!”
"Ai, một cái thọ yến sinh thần của Thái hoàng thái hậu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy "
"Phi phi phi, cái gì mà Thái hoàng thái hậu, bất quá là giả thôi, ta nghe nói nàng ta phái cái gì tử sĩ đến ám sát mọi người đó, ai u, thật sự là nghiệp chướng."
"..."
Hoàng cung Phong mâu, Ngự thư phòng.
"Nhiếp Chính Vương, chức Đế quân này mong người đảm nhiệm. Không nên chối từ!"
"Đúng vậy, Nhiếp Chính Vương điện hạ, có người dẫn dắt, ta tin tưởng Phong Mâu đế quốc nhất định có thể độc bá thiên hạ! "
"Đúng vậy đúng vậy, tốt lắm liền như vậy đi!"
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhóm người nguyên lão tam triều đang một biểu tình “Chính là người, không thể sai được”, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tuy hắn nói là hắn muốn thiên hạ này, nhưng quả thật hắn không nghĩ tới mình phải làm đế vương.
Nhưng mà yêu phụ kia mang theo Liệt Hỏa Vô Tình chạy mất, huyết mạch hoàng thất trừ hắn ra không còn ai nữa, quả thật là có chút khó xử, suy nghĩ hồi lâu, con ngươi lục sắc của Liệt Hỏa Kình Thương chợt lóe, "Hảo, ta đây sẽ không chối từ , lễ kế vị liền tổ chức cùng một ngày với hôn lễ đi!"
Nghe vậy nhóm nguyên lão tam triều đều vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng vuốt vuốt râu, đáp lại, “ Vâng, Nhiếp… à không, bây giờ là Đế quân! "
Nhiếp chính Vương phủ.
"Tà Nhi, ta sẽ cho nàng một cái hôn lễ vô cùng long trọng!"
Nghe vậy con ngươi hổ phách của U Tà chợt lóe, sờ sờ cằm: “ Tốt, không thành vấn đề, ta muốn nhìn xem sính lễ ngươi còn bao nhiêu, ta đã xem qua sính lễ lần trước của ngươi, quả thật không sai, nhưng vẫn chưa thể lọt vào trong mắt của ta, lần này hi vọng ngươi sẽ làm cho ta vừa mắt "
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dáng quản gia sau hôn lễ của U Tà, không khỏi sủng nịch lắc lắc đầu.
"Thương, bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh, Hồn Lăng cùng Hồn Trạch giao cho ta mượn một thời gian đi" Chỗ sâu nhất trong con ngươi của U Tà xẹt qua một chút ý cười nói.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương có chút sửng sốt, sau đó như nghĩ tới cái gì đó: “ Nếu Tà Nhi muốn làm hồng nương, ta đây làm phu quân tự nhiên sẽ chiều theo ý nàng, sau hôn lễ liền giao bọn họ cho nàng”. Nếu người đời biết được giờ phút này hai người đã từng tuyên bố là sẽ thống nhất Lăng Thiên đại lục còn có tâm tình làm hồng nương, không biết trong lòng bọn họ sẽ có cảm tưởng như thế nào nha?ress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.