Edit: ღ Linh Nhi ღ
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Đi tới tẩm điện của Mộc Hoàn Hi, nơi nơi đều tỏa ra một trận tươi mát, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
"U Tà tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống trước đi, ta sai người đi chuẩn bị ít điểm tâm và trà.", Mộc Hoàn Hi đỡ U Tà ngồi xuống ghế, cười mở miệng nói.
Đợi U Tà gật đầu, Mộc Hoàn Hi xoay người đi vào bên trong đại điện, tẩm cung của công chúa nên cung nữ không thể tự nhiên ra vào.
Nhìn Mộc Hoàn Hi rời đi, Đạm Cúc mới nhẹ nhàng mở miệng nói : “Tiểu thư, không nghĩ tới vị công chúa này thay đổi rồi, Nguyệt Thần trải qua biến đổi lớn như vậy, thế nhưng vị công chúa này lại không có một tia thương tâm, mà còn lạnh nhạt cao nhã như vậy.”
Trong giọng nói của Đạm Cúc còn có một tia tán thưởng không dễ phát hiện.
Mà Hàn Mai ở một bên cũng liền đáp lời nói, "Đúng vậy tiểu thư, vị công chúa này quả nhiên là có phong cách quý phái, nay gặp lại, nàng đã thay đổi, không giống lần đầu tiên gặp mặt, khi đó điêu ngoa tùy hứng, sau đó lại thành thục uyển chuyển, còn bây giờ lại nhè nhẹ mang theo hơi thở cao quý, uy nghiêm không thể coi thường".
Trong thanh âm của Hàn Mai cũng mang theo chút tán thưởng, có thể thấy được biến hóa của Mộc Hoàn Hi bây giờ lớn như thế nào.
"Ân, thay đổi, có thể thay đổi như vậy cũng là một chuyện tốt.",con ngươi U Tà mị hoặc, có chút ý vị thâm trường mở miệng nói, mà Hàn Mai cùng Đạm Cúc có cái hiểu cái không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu.
Không bao lâu Mộc Hoàn Hi liền đã trở lại, mà theo sát phía sau nàng là hai cung nữ bưng điểm tâm, mùi thơm lan tỏa bốn phía.
"U Tà tỷ tỷ, tỷ nếm thử, đây là Tuyết Điệp cao chỉ có duy nhất ở Tuyết Phong quốc mà thôi.", Mộc Hoàn Hi đem điểm tâm trong tay cung nữ đặt lên bàn, nhìn U Tà mở miệng nói.
Mà U Tà nhìn bộ dạng thản nhiên của Mộc Hoàn Hi liền cong cong khóe miệng, sau đó đem một khối điểm tâm thả vào trong miệng, mùi thơm ngát bốn phía, vào miệng liền tan, quả nhiên là điểm tâm hảo hạng.
U Tà ăn xong liền gật đầu với Mộc Hoàn Hi, mở miệng nói : “Ân, điểm tâm ngon lắm, Hàn Mai, Thanh Lan, hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người ta không đoán được cảm xúc của nàng.
Mà Hàn Mai cùng Thanh Lan nghe vậy liếc nhau, sau đó liền đi ra bên ngoài tẩm cung của Mộc Hoàn Hi.
"U Tà tỷ tỷ, tỷ có gì muốn nói với ta sao?", Mộc Hoàn Hi nhìn Hàn Mai cùng Thanh Lan đi ra ngoài, liền mở miệng hỏi U Tà, không biết nàng cố ý đến hoàng cung Tuyết Phong là vì cái gì, nhưng mà trong lòng lại có một cảm giác, lời U Tà sắp nói đối với nàng rất quan trọng.
U Tà nâng mắt nhìn về phía Mộc Hoàn Hi : “Nguyệt Thần quốc bị diệt, Tây Việt Tiêu chết, ngươi có cảm giác gì?”
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi kinh ngạc mở to hai mắt, không rõ U Tà hỏi nàng cái này là có dụng ý gì, nhưng nghĩ đến nếu U Tà hỏi, thì tất nhiên là có nguyên do. Không thể không nói, sự sung bái của Mộc Hoàn Hi với U Tà đã đạt đỉnh.
"Lúc trước ở Nguyệt Thần quốc, ta sở dĩ muốn gả cho Tây Việt Tiêu là vì mẫu hậu muốn ta chọn phò mã, nếu buộc phải tuyển một người, như vậy không bằng chọn một người mà ta nhìn thoải mái một chút, hơn nữa hắn là thái tử Nguyệt Thần, ngày sau sẽ kế vị, nếu ta làm hoàng hậu, đối với Tuyết Phong chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại, cớ sao không làm?", Mộc Hoàn Hi chớp chớp mắt nhìn U Tà, thanh âm bình tĩnh không mang theo một tia gợn sóng.
Sau một lúc yên lặng, lại mở miệng : “Sau đại hôn, cũng chỉ có đêm tân hôn hắn mới ở bên ta, sau đó từng mỹ nhân một được thú vào hậu cung, hậu cung giống như một cái chảo nhuộm lớn, hôm nay không phải điểm tâm có độc, thì ngày mai sẽ là nước trà, vì bảo hộ chính mình, ta không thể không biến mình trở nên tàn nhẫn, ở Nguyệt Thần một năm, vô số người đã chết trên tay của ta.”
Nói tới đây Mộc Hoàn Hi có chút trầm mặc, chính là thanh âm cũng trầm thấp hơn rất nhiều, mang theo một chút ý tứ không rõ cảm xúc.
Nhưng mà U Tà chỉ lẳng lặng nghe, cũng không có mở miệng đánh gãy hoặc làm cái gì.
Mộc Hoàn Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua U Tà, sau đó lại mở miệng, "Ta không biết là ta sai, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, nếu người khác động thủ với ta, như vậy ta cũng không cần phải nương tay. Cũng bởi vì như thế, Tây Việt Tiêu càng ngày càng chán ghét ta, bởi vì ta có địa vị là công chúa Tuyết Phong, cho nên hắn không dám phế đi hậu vị của ta, đem ta đặt ở nơi cao nhất của hậu cung mà không để ý tới."
Mộc Hoàn Hi nhẹ nhàng mím môi, ánh sáng trong mắt dần tản đi, "cho đến khi hắn hạ chỉ dùng mười ba thành trì để đổi lấy U Tà tỷ tỷ, ta liền biết được tâm tư của hắn, nhưng mà lúc ấy ta chỉ cười nhạo, không nói đến đế quân sẽ không thành toàn cho hắn, mà nói U Tà tỷ tỷ là người phong hoa tuyệt đại như vậy, sao có thể là người cho hắn mơ ước, quả thực là si tâm vọng tưởng."
"Vốn dĩ ta nghĩ hắn chỉ si tâm vọng tưởng mà thôi, lại không biết hắn cấu kết cùng với ngoại nhân xuống tay với U Tà tỷ tỷ, do đó mới bị nhốt ở hoàng cung Phong Mâu, vốn dĩ ta không muốn quản hắn, nhưng mà dù như thế nào hắn cũng là phu quân của ta, ta liền vì chút tình ý kia, liền trở về hoàng cung Tuyết Phong cầu hoàng huynh, bởi vì dù sao hoàng huynh và U Tà tỷ tỷ đã có lần cùng xuất hiện…"
Nói đến đây, mặt Mộc Hoàn Hi có chút đỏ hồng, mà U Tà nâng chén trà lên lẳng lặng thưởng thức, cũng không có nói gì, thấy U Tà không tức giận liền tiếp tục nói.
"Nhưng mà khi nhìn thấy hoàng huynh ta đột nhiên nói không nên lời, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, tuy rằng ta là công chúa duy nhất của Tuyết Phong, nhưng đạo lý này ta vẫn hiểu được, hoàng huynh đối xử với ta tốt như vậy, ta không muốn huynh ấy vì ta mà phải đi cầu tỷ, cho nên cũng không giải quyết được gì, khi đó ta nghĩ tự mình gặp U Tà tỷ tỷ rồi nói."
Mộc Hoàn Hi thở dài một tiếng tiếp tục nói, "Nhưng mà sự kiện di tích thượng cổ lại diễn ra, hoàng huynh muốn ta đi cùng, lúc ấy ta nghĩ U Tà tỷ tỷ nhất định sẽ đi, cho nên cũng đi theo, ở buổi bán đấu giá ở Thiên Hải vực ta nghe thấy thanh âm của tỷ, cho nên sau khi bán đấu giá kết thúc mới đi cản đường tỷ."
"Thật không thể ngờ đế quân Phong Mâu lại sủng ái U Tà tỷ tỷ như vậy, đối với đế quân của một quốc gia đáng chết liền giết, khi đó ta biết, nếu hắn làm U Tà tỷ tỷ bị thương hắn sẽ không thể nào còn sống mà rời khỏi Phong Mâu."
U Tà nghe nói như thế khóe môi không khỏi cong lên, sau đó bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, đúng vậy, nam nhân kia sủng ái nàng như vậy, làm sao có thể buông tha cho người thương tổn nàng? Cho dù là đế quân của một quốc gia thì sao chứ?
Mộc Hoàn Hi có chút hâm mộ cùng chúc phúc nhìn về phía U Tà, "Sau đó ở di tích thượng cổ U Tà tỷ tỷ cứu ta một mạng, sau đó ta quyết định cả đời không trở về Nguyệt Thần, sau khi trở về từ di tích thượng cổ, ta lại nghe được tin Nguyệt Thần bị diệt, khi đó ta chỉ có chút cảm than mà thôi, ngoài ra không còn cảm xúc gì nữa. "
"Ngươi vì sao không nghĩ đến đem một ít đạo trị quốc ở Nguyệt Thần áp dụng vào Tuyết Phong?",con ngươi U Tà có chút lóe lóe, mở miệng hỏi nói.
"Khi ta ở Nguyệt Thần thì nghe được rất nhiều chuyện về triều đình, cũng khoong nghĩ được ta lại có thể may mắn bình an vô sự trở về Tuyết Phong, tuy rằng từ nhỏ ta đã ương ngạnh, nhưng đối với Thiên Lý Văn thư đặc biệt yêu thích. ", Mộc Hoàn Hi nhẹ nhàng mở miệng nói.
Nghe vậy U Tà tán thưởng gật gật đầu, tại cổ đại này, tuy rằng nữ tài có thể đọc sách, nhưng thích Thiên Lý Văn thì vô cùng ít, một nữ tử như vậy quả thực hiếm có.
"Hoàng huynh ngươi không thích hoàng quyền, chắc ngươi cũng biết.", U Tà nhìn sắc mặt yên lặng của Mộc Hoàn Hi một cái, lièn mở miệng hỏi nói.
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi nhíu mày, "Cái này ta cũng biết, từ nhỏ hoàng huynh đã thích chạy ra ngoài hoàng cung, phụ hoàng bắt huynh ấy tham gia yến hội hoàng tộc huynh ấy cũng không thích.", Mộc Hoàn Hi có chút cảm thán nói, mọi người đều cảm thấy sinh ra trong hoàng gia là vui sướng, nhưng lại không biết để có thể ngổi trên long ỷ kia mà phải chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông, nhưng hoàng huynh lại không hề giống với người khác.
"Vậy ngươi hy vọng hoàng huynh mình có thể đi ngao du thiên hạ hay bị quản thúc trong hoàng thất? ", U Tà nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, năng mắt nhìn về phía Mộc Hoàn Hi mở miệng nói.
"Tất nhiên là ta hy vọng hoàng huynh có thể ngao du thiên hạ rồi, từ nhỏ hoàng huynh đã đối xử với ta vô cùng tốt, sủng ta tận xương, nhưng ta lại chưa vì huynh ấy làm cái gì, nếu U Tà tỷ tỷ có biện pháp giúp hoàng huynh rời xa hoàng thất liền nói cho ta biết đi, qua mấy tháng nữa sợ rằng hoàng huynh sẽ phải kế vị, đến lúc đó khẳng định huynh ấy rất thương tâm.",Nói tới đây Mộc Hoàn Hi có chút gấp gáp, ánh mắt toát ra chút ưu sầu.
"Nếu muốn Mộc Lăng Phong rời xa hoàng thất phức tạp, chỉ có một biện pháp, ngươi kế vị!", ngẩng đầu U Tà thản nhiên nhìn thoáng qua Mộc Hoàn Hi, lời nói ra lại làm cho người ta hoảng sợ không thôi.
Quả nhiên, nghe được lời nói của U Tà, lập tức Mộc Hoàn Hi mở to hai mắt nhìn, không dám tin, sau đó bối rối xua tay : “Việc này sao được, không nên không nên, ta chỉ là một công chúa mà thôi, từ xưa đến nay Tuyết Phong chúng ta chưa từng có nữ đế!”
U Tà nghe được lời nói của nàng cũng không có một tia cảm xúc, ở một chỗ sâu nhất trong con ngươi có chút thâm thúy, nàng sở dĩ muốn Mộc Hoàn Hi làm nữ đế cũng chỉ có một nguyên nhân.
Ngày sau khi Phong Mâu đế quốc độc bá Lăng Thiên đại lục, nàng cùng Liệt Hỏa Kình Thương sẽ đi đến Di Thất đại lục, mà khi đó toàn bộ Lăng Thiên đại lục không biết giao cho người nào, cho nên giờ phút này nàng muốn tìm một đế vương có thể quản lý tốt Lăng Thiên đại lục.
Mà trong tất cả mọi người chỉ có một người thích hợp nhất, đó chính là Mộc Hoàn Hi, so với người khác đều thích hợp hơn nhiều, cho dù giơ tay hay nhấc chân đều không thể bỏ qua một cỗ uy nhiêm.
"U Tà tỷ tỷ, tỷ đừng làm khó dễ ta, cho ta làm nữ đế, ta thật sự không làm được!", Mộc Hoàn Hi nhìn U Tà không nói lời nào, lập tức nghĩ rằng nàng tức giận , nên mở miệng nói.
Mà U Tà nghe nói như thế chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Mộc Hoàn Hi, mở miệng nói, "Nữ đế thì như thế nào, trong thiên hạ, không có ai thấp kém, ai nói nữ tử không bằng nam tử."
Mộc Hoàn Hi nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cúi đầu suy nghĩ về lời nói của U Tà.
Đúng vậy, trong thiên hạ, tất cả mọi người đều là do cha mẹ sinh ra, vì sao lại có khác biệt lớn như vậy? Vì sao hoàng triều so với dân chúng lại khó khăn như vậy? Còn nữa nếu trên đời không có nữ tử thì làm sao có nam tử đây?
U Tà nhìn bộ dạng trầm tư của Mộc Hoàn Hi, mặt không đổi sắc đứng lên, trước khi rời khỏi tẩm cung của Mộc Hoàn Hi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung lại vang lên : “Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, nếu đã suy nghĩ kĩ thì đến tìm ta, chỉ cần ta muốn, Tuyết Phong sẽ xuất hiện vị nữ đế đầu tiên.”
U Tà nói xong liền bước ra khỏi tẩm cung của Mộc Hoàn Hi.
Mà Mộc Hoàn Hi bị lời nói của U Tà làm cho chấn động, sau đó nhìn bóng dáng rời đi của U Tà, một thân ngân y phong hoa tuyệt đại, bộ tóc dài tới mắt cá chân khẽ động, một bóng dáng mảnh khảnh như vậy lại mang đến cho nàng một cảm giác an toàn, giống như bóng dáng này có thể ngăn được thiên quân vạn mã.
Cho đến khi thân ảnh U Tà biến mất, Mộc Hoàn Hi mới hồi phục lại tinh thần, sau đó nâng điểm tâm lên nhìn, nữ đế?!
Hàn Mai cùng Đạm Cúc vẫn chờ ở ngoài điện, nhìn thấy U Tà đi ra, sắc mặt không có một chút biến hóa, vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lập tức hai người liếc nhau cũng không có nhiều lời liền theo U Tà rời đi.
Đám người Vụ Ảnh Khuynh Thành đi vào đại điện cũng đã dùng chút thức ăn.
Ngay khi U Tà đi vào, đế quân Tuyết Phong quốc cùng đế hậu liền đi tới trước mặt U Tà nói, "Phong Mâu đế hậu, ta xin nói lời cảm tạ với ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ hài nhi của ta sẽ lành ít dữ nhiều. Mặt khác nghe Phong Nhi nói, chúng ta không muốn Tuyết Phong đối địch với Phong Mâu, nếu có thể, Tuyết Phong ta xin quy hàng Phong Mâu."
Phong Mâu đế quân cả đời chính nghĩa, cũng chỉ cưới một vị đế hậu, như vậy liền đó có thể thấy được tính tình vị đế quân này như thế nào, giờ phút này lời nói có thể quy hàng Phong Mâu đế quốc cũng là thật tâm thật lòng.
Mà U Tà nghe nói như thế cũng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Tuyết Phong đế quân cùng đế hậu, sau đó xoay người mở miệng nói, "Thịnh tình của Tuyết Phong bản cung nhận, nếu như có một ngày ta đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ, hi vọng đến lúc đó mọi người ở Tuyết Phong không được bàn luận! "
Thanh âm U Tà ngoại trừ trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững giống như bình thường, còn kèm theo sắc thái bá khí tuyệt luân, làm người ta không dám nhìn thẳng, uy nghiêm đế hậu của một quốc gia bộc lộ rõ ràng.
Không đợi mọi người trả lời U Tà đã muốn ngồi lên xe ngựa, mà Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên nhìn thoáng qua Mộc Lăng Phong sau đó cũng xoay người lên ngựa, giờ phút này Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan an phận hơn rất nhiều, không hề cãi nhau ầm ĩ.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều hướng về phía Băng Tuyết đỉnh mà đi.
Mà từ ngày đó, Mộc Hoàn Hi vẫn chưa từng rời khỏi tẩm cung, không biết suy nghĩ cái gì...
Đoàn người rời khỏi hoàng cung Tuyết Phong, sau đó liền đi lên Băng Tuyết đỉnh, bóng đêm tối đen như mực, mấy người rốt cục cũng đi tới Băng Tuyết đỉnh.
"Đã nhiều ngày ngươi chưa được nghỉ ngơi tốt, chi bằng đêm nay nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai đi xem phụ nhân kia, như thế nào?", Vụ Ảnh Khuynh Thành đi ở phía trước đột nhiên dừng chân, sau đó ánh mắt lóe lóe, thanh âm lạnh như băng hỏi.
Nghe vậy U Tà cũng dừng bước, mở miệng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững nói, "Không sao, cứu người quan trọng hơn, đi xem trước nàng trước đi", khi nói những lời này, ánh mắt U Tà khẽ lướt qua Hỏa Liễn Túy bên cạnh, nếu người phụ nữ đang hôn mê kia chính là mẫu thân của Thương, như vậy cũng chính là bác của Hỏa Liễn Túy, nếu quả thực là như vậy, khẳng định là hắn biết, như vậy liền có thể chứng minh suy đoán của nàng là đúng hay sai.
Hỏa Liễn Túy cảm nhận được ánh mắt có ý vị thâm trường của U Tà, trong lòng có chút sợ hãi, biểu tẩu vì sao nhìn hắn như vậy, hắn không có làm sai cái gì mà…
Vụ Ảnh Khuynh Thành gật gật đầu, sau đó liền mang theo mọi người đi về phía băng động kia.
Toàn bộ đóng băng, rét lạnh đến cực điểm, tất cả mọi người không khỏi phải vận nội lực hộ thể.
Đi tới trước giường băng, U Tà lại một lần nữa nhìn thấy dung nhan của phụ nhân này, ngũ quan quen thuộc mà sâu sắc, mặt mũi biểu hiện sự ngoan cố cùng thâm tình.
Mà Hỏa Liễn Túy đứng ở bên giường nhẹ nhàng nhìn lướt qua, lập tức liền dại ra, sau đó gạt tất cả mọi người ra đi đến trước giường, đánh giá cẩn thận phụ nhân kia, không bao lâu trên mặt Hỏa Liễn Túy hàm chứa sự kích động vô cùng, cả thân thể đều run run lắp bắp nói : “ Biểu …biểu tẩu, là..là bác! Cư nhiên lại là bác!”
Đôi mắt Hỏa Liễn Túy có chút đỏ, lập tức túm lấy ống tay áo của U Tà lớn tiếng nói. Tuy rằng từ nhỏ hắn không nhìn thấy bác lần nào, nhưng ở trong thư phòng gia gia có một bức họa, chính là bác.
Mỗi ngày hắn đều đến thỉnh an gia gia, cho nên bức họa kia hắn đã nhìn rất kĩ, từ nhỏ bác trong lòng hắn chính là một nữ tử hoàn mỹ nhất trên thế giới, hơn nữa hắn còn nghe gia gia và phụ thân nói, bác có thần sắc rất là cao ngạo khác lời đồn mọi người, hơn nữa hắn còn biết nă đó ở Di Thất đại lục, bác không hề kém vị mỹ nhân động lòng người kia-đích nữ của Thủy gia.
Mà Mộc Thương Lan cũng tiến lên vài bước tinh tế đánh giá Hỏa Uyển Hinh, sau đó cũng có chút kích động nói, "Thật sự là Hỏa bác, so với mười mấy năm trước Hỏa bác cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng mà vì sao Hỏa bác lại ngủ say nhiều năm như vậy?"
Mộc Thương Lan nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh rất là kích động, năm đó ấn tượng của Hỏa Uyển Hinh ở trong lòng hắn là xinh đẹp ôn nhu từ ái, đối với bọn họ đều vô cùng tốt . Nhưng mà lại nhớ đến lời nói của Vụ Ảnh Khuynh Thành khi lên Băng Tuyết đỉnh, trúng độc ngủ say đã hơn mười năm, đây rốt cục nghiêm trọng như thế nào? Là ai, rốt cục là ai hại Hỏa bác?
Nghĩ đến có người hãm hại Hỏa Uyển Hinh, sắc mặt Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan lập tức âm trầm, quanh thân tức giận cơ hồ đã bay lên đến một cái đỉnh, giờ phút này bọn họ đã hoàn toàn không còn bộ dạng nào khi đùa giỡn, khí thế thiếu chủ của tứ đại gia tộc lập tức bộc phát.
Việc này không khỏi làm cho mọi người xung quanh nhìn bằng một con mắt khác, quả nhiên là thích che dấu. Nghĩ đến hai chữ che dấu này, mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển về phía U Tà, nói đến người giỏi che dấu nhất, chỉ sợ không ai có thể vượt qua U Tà, có thể đeo danh hiệu phế vật vô nhan nhiều năm như vậy…
Nhưng mà giờ phút này U Tà cũng không quản ánh mắt của mọi người, nhìn phụ nhân nằm trên giường kia, trong lòng U Tà vô cùng cao hứng và kích động, kiếp trước kiếp này nàng đều không có cha mẹ ruột.
Nhưng mà ở kiếp này nàng đã có gia đình của chính mình, có trượng phu cũng có đứa nhỏ, nếu nói giờ phút này điều tiếc nuối lớn nhất chính là chưa từng có cha mẹ bên người. Hiện tại biết được người nằm trên giường này là mẫu thân của trượng phu, vậy cũng chính là mẫu thân của nàng.
Sau lại nghĩ nếu như cứu được Hỏa Uyển Hinh, như vậy sự tình năm đó đều có thể biết được, bao gồm cả việc vì sao năm đó cha mẹ nàng bị đuổi giết, sau đó liền đem nàng đến Lăng Thiên đại lục.
Nghĩ đến đây U Tà phất phất tay ý bảo mọi người đi ra ngoài trước, chỉ để lại Đạm Cúc và Hàn Mai, chuyện về vòng tay ngọc lưu ly đương nhiên là không thể để người ngoài biết.
"Tiểu thư, người này...nên cứu như thế nào?", Hàn Mai nhìn Hoa Uyển Hinh ngủ say bất tỉnh, lập tức liền có chút khó xử mở miệng. Vốn dĩ trước khi lên băng Tuyết đỉnh nàng đã nghĩ, toàn bộ Lăng Thiên đại lục chưa từng phát sinh chuyện có người ngủ say hơn mười năm mà không tỉnh, cho nên không thể cứu được, nhưng lại không ngờ được bệnh nhân lại là mẫu thân của cô gia nhà mình, làm sao có thể không cứu đây? Nhưng mà phải cứu như thế nào?
"Đúng vậy tiểu thư, Lăng Thiên đại lục chưa bao giờ xuất hiện loại bệnh này.", Đạm Cúc nhíu mi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn thành cái bánh bao, sau đó thở dài nhìn tiểu thư nhà mình và mẫu thân cô gia, nhất định phải cứu tỉnh mới tốt.
Mà U Tà nghe hai người nói nhưng cũng không hề mở miệng, từ trong vòng tay ngọc lưu ly lấy ra ngân châm trong hộp gấm, sau đó lại lấy ra không ít dược liệu hữu dụng, có loại mà Hàn Mai và Đạm Cúc chưa từng gặp qua, lập tức sợ hãi than vòng ngọc lưu ly quả là thần kì.
"Đem dược đi ngâm với nước, nằm ở trên giường đã hơn mười năm, các cơ quan sợ là đã có chút suy yếu, cần dùng dược ngâm, hơn nữa sau khi ta dùng ngân châm, một tháng sau sẽ thức tỉnh", U Tà thản nhiên liếc mắt nhìn Hàn Mai cùng Đạm Cúc, sau đó ngồi ở bên giường.
Tiếp đó liền mở hộp gấm ra, lấy một cây ngân châm thật dài cẩn thận đâm vào các huyệt vị trên người của Hỏa Uyển Hinh, không bao lâu sau trên ngân châm có nhiều điểm màu tím, con ngươi U Tà rùng mình, quả nhiên là trúng độc trí mạng.
Sau khi tất cả ngân châm đều biến thành màu tím, U Tà cầm khăn rút nó ra ném vào bên trong nước, trong nháy mắt nước biến thành màu tím tốc độ cực nhanh quả thực làm cho người ta cứng lưỡi.
U Tà cũng không khỏi nhíu mi, độc này quá mức mãnh liệt, nếu mà năm đó nàng không được cứu trở về Băng Tuyết đỉnh, chỉ sợ hồn đã ở dưới suối vàng được mười mấy năm, giờ khắc này U Tà không khỏi cảm ơn người đã đem Hỏa Uyển Hinh về kia, đó cũng chính là sư phụ của Vụ Ảnh Khuynh Thành.
Nếu Liệt Hỏa Kình Thương biết Hỏa Uyển Hinh còn sống chắc chắn sẽ cao hứng không thôi, sau đó U Tà đi gần về phía giường, ngón tay mảnh khảnh khẽ vỗ về bụng mình, nói “ Đứa nhỏ, đây là tổ mẫu của con”.
Như là nghe được lời nói của U Tà, bụng nàng khẽ động, thấy vậy khóe môi U Tà cong lên.
Qua sau một lúc lâu Hồn Thiên cùng Hồn Ảnh nâng một thùng gỗ lớn đi vào bên trong, bên trong thùng gỗ tỏa ra mùi dược nồng đậm, màu xanh biếc, nhìn qua rất là thanh thúy.
Sau khi đưa thùng gỗ vào Hồn Thiên và Hồn Ảnh liền xoay người rời đi, Đạm Cúc lại đi vào, còn Hàn Mai thì canh giữ bên ngoài không cho bất cứ kẻ nào đi vào bên trong.
Cánh tay U Tà nhẹ nhàng nâng Hỏa Uyển Hinh lên, cởi bỏ từng lớp quần áo cho nàng, sau đó cùng Đạm Cúc nâng Hỏa Uyển Hinh vào bên trong thùng gỗ, chỉ một thoáng từng đợt khói trắng bay lên.
Đạm Cúc chưa gặp qua tình cảnh như vậy, lập tức cũng tò mò không thôi.
Qua rất lâu sau đó, sương trắng dần dần tản đi, Đạm Cúc nhìn vào phía bên trong thùng gỗ màu nước vốn xanh biếc đã biến thành một màu trong suốt, giống như bên trong không có nước.
Nhìn đến đây, Đạm Cúc không khỏi sùng bái nhìn về phía U Tà, không nghĩ tới thuốc này lại thần kỳ như vậy, đem người thả vào là có thể hấp thu toàn bộ dược tính, xem ra trên thế giới này chỉ có tiểu thư mới có bản lĩnh đó.
Sau đó hai người nâng Hỏa Uyển Hinh từ bên trong thùng gỗ ra, mà Đạm Cúc đã sớm chuẩn bị quần áo để thay cho Hỏa Uyển Hinh.
Giờ phút này sắc mặt Hỏa Uyển Hinh đã không còn trắng bệch như tờ giấy nữa, mà đã có chút hồng nhuận, quanh thân của nàng còn tản ra mùi dược, thấy một màn như vậy U Tà nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ nàng cũng chưa từng thử qua phương pháp này, hôm nay thấy hiệu quả của nó cao như vậy, không khỏi cao hứng, không ngờ phương pháp nàng chưa thử này lại có thể cứu sống mẫu thân của Thương.
Sau khi làm xong, U Tà vô cùng mệt mỏi, nhìn thật sâu Hỏa Uyển Hinh, rồi cùng Đạm Cúc đi ra ngoài, khẽ gật đầu với mọi người chờ bên ngoài, ý bảo có thể cứu chữa được cho Hỏa Uyển Hinh.
Nhìn U Tà gật đầu, tâm tình của Vụ Ảnh Khuynh Thành cùng Vụ Ảnh Khuynh Liên lại vô cùng phức tạp, từ nhỏ bọn họ đã thấy sư phụ mất ăn mất ngủ tìm phương pháp cứu chữa nhưng không có kết quả, trước khi sư phụ quy tiên còn lôi kéo Vụ Ảnh Khuynh Thành vào, phân phó hắn nhất định phải cứu tỉnh Hỏa Uyển Hinh, nhưng mà bất luận là phương pháp gì cũng đều vô dụng.
Hiện tại thấy U Tà gật đầu, trong lòng hai người họ liền thanh thản, chỉ cần có thể cứu tỉnh phụ nhân kia là tốt rồi.
Còn Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan lại kích động ôm nhau, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, hai người lại đột nhiên tách ra, Mộc Thương Lan còn hung hăng trừng mắt nhìn Hỏa Liễn Túy một cái, nhưng không mở miệng.
Nhưng mà lúc này Hỏa Liễn Túy cũng lười cùng hắn so đo, đi tới bên cạnh U Tà, mở miệng nói, "Biểu tẩu, người hẳn là đã mệt mỏi rồi? Chi bằng đi nghỉ ngơi trước, bác ở nơi này có ta là được rồi!"
Ánh mắt Hỏa Liễn Túy nhìn U Tà đã từ tôn kính biến thành sùng bái, nữ tử này tuy rằng trầm mặc không nói, lạnh nhạt xuất trần, nhưng nàng lại lợi hại như vậy, có thể làm cho biểu ca lãnh khốc thị huyết thề chỉ thú duy nhất một người, còn có thể cứu tỉnh bác hắn đã ngủ say hơn mười năm, nữ tử này chính là phúc tinh mà ông trời phái xuống giúp đỡ bọn họ!
U Tà nghe được lời nói của Hỏa Liễn Túy liền gật đầu, mà sau đó Vụ Ảnh Khuynh Liên liền mở miệng nói, "Ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi", nói xong liền đi trước dẫn đường, Hàn Mai và Đạm Cúc cũng đỡ U Tà đi theo Vụ Ảnh Khuynh Liên.
Hồn Thiên cùng Hồn Ảnh nhìn động băng kia, trong ánh mắt tràn đầy kích động cùng vui sướng, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp qua mẫu thân của Liệt Hỏa Kình Thương, nhưng bọn họ biết, trong lòng của Liệt Hỏa Kình Thương, Hỏa Uyển Hinh có địa vị rất cao.
Nếu Liệt Hỏa Kình Thương biết tin tức Hỏa Uyển Hinh còn sống không biết sẽ có tâm tình gì.
Từ ngày đó, mỗi ngày U Tà đều vì Hỏa Uyển Hinh thi châm cùng ngâm dược, thời gian một ngày lại một ngày qua đi, nửa tháng không tiếng động yên lặng trôi qua…
Mà ở Hoa Tàn quốc có một âm mưu thật lớn đang dần dần hiện ra.
Từ ngày Hoa Nghê Thường và Liệt Hỏa Vô Tình dẫn Hoa Thích đi Lưu Hân điện gặp Trầm Thanh Nhu đến nay, một âm mưu bắt đầu nảy mầm sinh trưởng.
Ngày ấy Hoa Thích đi theo hai người đến Lưu Hân điện liền nhìn thấy Trầm Thanh Nhu ngồi ở một bên tinh tế thưởng thức trà, một loại áp lực làm cho Hoa Thích cảm thấy nguy hiểm, sau đó kinh ngạc, nàng là nữ hoàng đã hơn mười năm, trừ bỏ Liệt Hỏa Kình Thương giống như thần kia làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm, thì chưa có người nào có thể cho nàng cảm giác này.
Lập tức trong lòng Hoa Thích liền cẩn thận một chút, không ngờ nữ nhi nhà mình lại tìm về một nam tử phi thường như thế này, tổ mẫu này của hắn làm cho nàng cảm nhận sâu sắc được áp lực cùng nguy hiểm.
Hoa Thích vừa đi vào điện liền nhớ đến lời nói vừa nãy của Liệt Hỏa Vô Tình: “Nữ hoàng bệ hạ, ta mời người đi gặp tổ mẫu của Vô Tình một lát, ta nghĩ người rất hài lòng với nàng.”
Lúc ấy nghe câu nói như thế thầm nghĩ giống như người bình thường đi gặp mặt người thân của con rể một lần, nhưng giờ phút này nghĩ lại, câu nói lúc ấy của Liệt Hỏa Vô Tình có ý vị thâm trường như thế nào.
Sau khi nhìn thấy Hoa Thích, Trầm Thanh Nhu mới đứng dậy, không hành lễ chỉ thản nhiên cười nói : “Đã sớm nghe nói nữ hoàng Hoa Tàn chấp chính nhiều năm, là nữ hoàng uy nghiêm nhất từ trước đến nay của Hoa Tàn, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường.”
Nghe được lời nói của Trầm Thanh Nhu, Hoa Thích có chút sửng sốt, sau đó nhìn một thân tố y nhưng không che giấu được khí khái ung dung quý phái của Trầm Thanh Nhu, không khỏi trầm tư, người có phong độ như thế, làm sao có thể chỉ là một người sơn dã?
Sau đó cũng cười nói : “ Người khách khí, lần này tiểu nữ cùng Vô Tình tâm đầu ý hợp, không bằng chúng ta thương lượng hôn sự một chút, như thế nào?” Hoa Thích nhìn nữ nhi Hoa Nghê Thường có bộ dạng của tiểu nữ tử ngại ngùng, lại nhìn Liệt Hỏa Vô Tình vẻ mặt thâm tình ở bên cạnh, không khỏi mở miệng nói.
Nghe vậy Trầm Thanh Nhu cũng nhìn hai người, khóe miệng khẽ cong lên : “Đương nhiên, chi bằng chúng ta đến nội đường thương lượng, như thế nào? Vừa vặn lão cũng có điều muốn nói riêng với nữ hoàng bệ hạ.”
Con ngươi Hoa Thích lóe lóe, cười mở miệng nói: “Tất nhiên là được, mời”
Dứt lời, hai người liền đi vào nội đường, mà Hoa Nghê Thường nhìn bóng hai người rời đi, lại nghĩ tới hôn sự của chính mình với Liệt Hỏa Vô Tình, lập tức giống như một tiểu nữ nhân bình thường, xấu hổ nhìn Liệt Hỏa Vô Tình.
Mà Liệt Hỏa Vô Tình như cảm nhận được ánh mắt của Hoa Nghê Thường, con ngươi thâm thâm, sau đó không để ý đến mọi người ở đây cúi đầu hôn Hoa Nghê Thường, cho đến khi Hoa Nghê Thường mềm nhũn tựa vào trong ngực Liệt Hỏa Vô Tình mới thôi, mọi người xem không ngừng đỏ mặt.
Tức Mặc Vãn Tinh ngồi ở một bên, nhìn hai người ở trước công chúng hôn sâu triền miên như vậy, trong mắt xẹt qua tia ghen tị, bàn tay giấu dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền.
Mà ở một nơi khác, sau khi đi vào nội đường Trầm Thanh Nhu và Hoa Thích ngồi quanh một chiếc bàn, hai người vẫn mỉm cười như trước, chỉ là giờ phút này mỗi nụ cười đều có ý vị thâm trường.
Hoa Thích mở miệng trước nói: “Thái hoàng thái hậu Phong Mâu, thế nhưng không ngại đường xá xa xôi mà đến Hoa Tàn”, Hoa Thích vẫn mỉm cười như trước nhì Trầm Thanh Nhu, trong giọng nói không có một tia phập phồng, không có trào phúng, không có miệt thị, cũng không có cao hứng.
Mới vừa rồi khi nhìn thấy Trầm Thanh Nhu, trong lòng nàng đã có phỏng đoán, không bao lâu trong đầu liền hiện ra một thân ảnh. Mấy tháng trước ở yến hội giả làm Thái hoàng thái hậu Trầm Thanh Nhu, sự kiện kia làm oanh động cả Lăng Thiên đại lục, nàng làm sao không biết, bất quá người có Hủ Thi tử sĩ – ám vệ ác độc như vậy, Trầm Thanh Nhu này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Nghe vậy Trầm Thanh Nhu bưng chén trà, sắc mặt không có kinh ngạc, nếu ngay cả điểm ấy đều không nhìn ra, Hoa Thích kia thật đúng là uổng công ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia mười mấy năm.
Nói đến đây trong lòng Trầm Thanh Nhu lại ghen tị với Hoa Thích, nàng tư nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người đứng đầu ám vệ, sau lại bị phái đến Lăng Thiên đại lục xa xôi để tìm Hỏa Uyển Hinh trở về, tuy rằng lên làm Thái hoàng thái hậu, nhưng mà vì có Liệt Hỏa Kình Thương, trong lòng nàng đều vô cùng áp lực, chưa có một ngày nào yên ổn.
Mà Hoa Thích, mười mấy năm trước đã ngồi lên vị trí nữ hoàng cao cao tại thượng kia, cả đời có vô số nam nhân, có quyền lợi tối cao, một nữ nhân, có thể hưởng thụ mặt mũi của đế vương, đây là loại may mắn đến cỡ nào?
"Nếu nữ hoàng bệ hạ đã biết, ta đây cũng sẽ không nói chuyện vòng vo nữa, vốn dĩ ta cũng chưa từng nghĩ Vị Ương công chúa lại thích Vô Tình, nhưng mà một khi đã vậy, ta liền có thể lợi dụng việc này để trở về Phong Mâu.", Trầm Thanh Nhu thản nhiên nhìn lướt qua Hoa Thích, không có chút che giấu nào, nói.
Nghe vậy Hoa Thích cũng không giận, mà chỉ lẳng lặng nhìn Trầm Thanh Nhu, sau đó lại nghĩ tới nữ nhi duy nhất Hoa Nghê Thường, cùng ánh mắt thâm tình của Liệt Hỏa Vô Tình, lập tức bưng một chén trà nên, nhấp môi nói: “Nói đi, có giao dịch hay yêu cầu gì?”
Nghe vậy Trầm Thanh Nhu buông chén trà trong tay xuống, tán thưởng nói, "Quả nhiên là nữ hoàng một quốc, tính tình sảng khoái mới làm nên việc lớn, hôn sự của Vô Tình và Vị Ương công chúa tất nhiên là ta đồng ý, như vậy sẽ khiến chúng ta hợp tác càng thêm vui vẻ, ta muốn mượn binh mã của Hoa Tàn để đánh chiếm Phong Mâu, làm cho Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà sống không bằng chết!"
Khi nói đến Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, ngữ khí của Trầm Thanh Nhu ngoan lệ vô cùng, cùng mới khuôn mặt từ ái vừa rồi kia là hai người hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, làm cho Hoa Thích không nhịn được một trận thổn thức.
Ý thức được bên cạnh có người, Trầm Thanh Nhu liền khôi phục lại biểu tình, tốc độ biến sắc nhanh vô cùng, thật không hổ là người làm cho người ta không nhìn rõ lâu như vậy.
"Liệt Hỏa Kình Thương là loại người như thế nào không phải là ngươi không rõ ràng, nói thật, ta quả thật còn ghen ghét vì sao Phong Mâu các ngươi lại xuất hiện nhân vật như vậy, nếu sinh ra ở Hoa Tàn, cho dù muốn ta nhường đế vị, ta cũng nguyện ý, nhưng mà… .", nghĩ đến đây Hoa Thích liền thở dài.
Mà nghe vậy, tròng mắt Trầm Thanh Nhu xẹt qua một tia đố kị, vì sao con của Hỏa Uyển Hinh lại có thể vĩ đại như vậy? Một người, chỉ có một người mà gần như làm cho Lăng Thiên đại lục rung chuyển, đây là loại năng lực thế nào?
Hoa Thích cảm khái, một lát sau tiếp tục mở miệng, "Lúc này Liệt Hỏa Kình Thương phát ngôn bừa bãi muốn thống nhất thiên hạ, Hoa Tàn ta không thể không lo cho mình, cũng không muốn ngồi chờ chết, một khi đã như vậy, thuần phục Phong Mâu thì có gì sai? !"
Khi Hoa Thích nói ra những lời này, trong giọng nói mang theo nhiều loại cảm xúc, có không xác định, có do dự, có lo lắng, cũng không có tự tin, giờ phút này nàng không còn là một nữ vương quyết đoán quyết tuyệt.
Mà nghe nói như thế Trầm Thanh Nhu cũng thật cao hứng, hiện nay Nguyệt Thần bị diệt, thực lực Phong Mâu đế quốc cơ hồ tăng gấp đôi, nếu muốn đối đầu với Phong Mâu quốc, chém giết Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, thì cũng chỉ có Hoa Tàn quốc cùng Tuyết Phong quốc, nhưng mà lần trước xem thái độ của thái tử Tuyết Phong với Tức Mặc U Tà liền biết, Tuyết Phong quốc đã muốn quy phục.
Vốn khi nàng ở Táng Hồn nhai còn đang nghĩ làm như thế nào để tiếp cận Hoa Tàn, lại không ngờ rằng tôn tử nhà mình sau khi đi di tích thượng cổ một chuyến, lại có thể mang về công chúa duy nhất của Hoa Tàn.
Như thế, Trầm Thanh Nhu liền cảm thấy, đây là cơ hội báo thù mà ông trời ban cho nàng, để cho nàng có thể giết chết Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, trở lại Phong Mâu, sau đó sẽ liên thủ cùng Hoa Tàn tiêu diệt Tuyết Phong, như vậy về sau hai quốc sẽ giao hảo muôn đời hoặc là xác nhập, cho tôn tử Liệt Hỏa Vô Tình của mình đăng cơ, trở thành đế vương duy nhất ở Lăng Thiên đại lục.
Nghĩ đến đây Trầm Thanh Nhu nhịn không được cao hứng, sau đó sắc mặt lại lãnh liệt, chờ đến khi bắt được Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà, nàng tất nhiên sẽ không cho hai người bọn họ chết đi dễ dàng như vậy, không cho bọn họ thiên đao vạn quả, dạo phố thị chúng thì không thể tiêu tan mối hận trong lòng nàng.
Hỏa Uyển Hinh, ta nhất định sẽ chứng minh, cho dù khi sinh ta không bằng ngươi, nhưng sẽ làm cho ngươi ở dưới cửu tuyền sang mắt, hãy chờ con trai và con dâu của ngươi xuống cùng ngươi đi! Ha ha ha!
"Nữ hoàng bệ hạ không cần lo lắng, Liệt Hỏa Kình Thương đã bị ta hạ cổ độc, cho dù có Bích U độc châu áp chế, nhưng mà Phệ Tâm cổ là cổ độc tàn nhẫn nhất thế gian, đêm trăng tròn sẽ bùng nổ! Bích U độc châu sợ cũng không thể áp chế được, chúng ta tự nhiên có thể đợi đến đêm trăng tròn, tấn công Phong Mâu! "
Nghe vậy tròng mắt Hoa Thích xẹt qua một tia sáng, sau đó nhìn Trầm Thanh Nhu, hai người nhìn nhau cười, có một loại ăn ý nói không nên lời cùng âm mưu dần dần tràn ngập bên trong nội đường....
Sau ngày đó, toàn bộ Hoa Tàn quốc đều chuẩn bị cho hôn lễ của Hoa Nghê Thường và Liệt Hỏa Vô Tình, bởi vì nàng là đích nữ duy nhất của Hoa tàn, cho nên đại hôn của Hoa Nghê Thường xa hoa đến cực điểm.
Vàng bạc ngọc khí nhiều không đếm xuể không nói, nữ hoàng Hoa Tàn-Hoa Thích lại ở trước mặt đại thần trong triều đem lệnh bài điều khiển một nửa tinh anh kỵ xạ của Hoa Tàn giao cho Hoa Nghê Thường, có thể thấy được Hoa Thích đối với Hoa Nghê Thường trân trọng ra sao.
Mà nhìn lệnh bài trong tay Hoa Nghê Thường, khóe miệng Liệt Hỏa Vô Tình cũng nhấc lên một chút ý cười không dễ phát hiện.
Đêm động phòng hoa chúc, tuy rằng Liệt Hỏa Vô Tình cùng Hoa Nghê Thường đã từng làm chuyện vợ chồng, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoa Nghê Thường nạp phu, cho nên không thể tránh được thẹn thùng.
Sau khi bái đường, Liệt Hỏa Vô Tình cũng không có làm cho Hoa Nghê Thường thất vọng, trước mặt phần đông tân khách lại nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Nghê Thường, Hoa Thích nhìn một màn này, vui mừng gật gật đầu.
Lúc trước mười mấy năm qua ở trong lòng nàng chỉ có một Hoa Lộng Ảnh, ngay cả nữ nhi Hoa Nghê Thường này đều quên mất, giờ phút này ở trong lòng của nàng thì nữ nhi so với ngôi vị hoàng đế kia còn quan trọng hơn.
Tuy rằng nàng có vô số vị hôn phu, nhưng con nối dõi ít ỏi, chỉ có hai nữ nhi, trong đó có một nữ nhi ưu tú nhất, nhưng lại vì tình yêu mà tử, điều này làm cho nàng không thể không tìm đến nữ nhi bị bệnh nhiều năm kia.
Nhìn thấy nàng trổ mã xinh đẹp như vậy, trong lòng liền kiêu ngạo. Do đó liền đem tất cả yêu thương từ Hoa Lộng Ảnh chuyển sang Hoa Nghê Thường, giờ phút này tình thân trong lòng Hoa Thích là vô cùng quan trọng.
Bằng không cũng sẽ không công đem binh quyền trong tay chính mình giao ra, đây là vì đổi lấy hạnh phúc cho nữ nhi, sau đó mới mong dân chúng khỏe mạnh.
Nhưng mà giờ phút này Hoa Thích đã nhìn lầm rồi, làm nữ hoàng cả đời, trên tay dính vô số máu tươi của người khác, khám phá ra vô số âm mưu quỷ kế, yên ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế hơn mười năm, nàng chưa từng nghĩ tới, ngày sau hắn ở Hoa Tàn lại đối đãi với nữ nhi của mình như vậy, không đem nàng để vào trong mắt!
Nàng cũng đánh giá quá thấp năng lực của Liệt Hỏa Kình Thương và Tức Mặc U Tà rồi, nếu nàng không bị Trầm Thanh Nhu châm ngòi, không bị tình thân quấy nhiễu, thì Hoa Tàn cũng sẽ không có kết cục như Nguyệt Thần.
Liệt Hỏa Vô Tình ôm Hoa Nghê Thường trở về Lưu Hân điện, phần đông cung nữ và người chăm sóc dâu vui sướng đi ra ngoài.
Liệt Hỏa Vô Tình kéo hồng sa trên đầu Hoa Nghê Thường xuống, một gương mặt xinh đẹp kiều mị hiện ra trong mắt Liệt Hỏa Vô Tình, bởi vì vừa rồi ở đại điện uống chút rượu, cho nên ý nghĩ của Liệt Hỏa Vô Tình có chút hỗn loạn, nhưng suy nghĩ cũng là rất rõ ràng.
Khuôn mặt Hoa Nghê Thường lại biến thành Tức mặc U Tà…
Hoa Nghê Thường nhìn hai mắt mông lung của Liệt Hỏa Vô Tình, khuôn mặt anh tuấn, trong khoảng thời gian ngắn cái gì mà nữ tử phải rụt rè cái gì mà nữ tử dịu dàng tất cả đều bị ném qua sau đầu, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay Liệt Hỏa Vô Tình đẩy hắn ngã xuống giường.
Liệt Hỏa Vô Tình không có đứng vững liền ngã lên người Hoa Nghê Thường, cảm xúc mềm mại trước ngực đã gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình.
Sau đó không mang theo một tia thương hoa tiếc ngọc, đem giá y trên người Hoa Nghê Thường xé rách, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng chu du khắp người Hoa Nghê thường.
Nhất thời nhiều điểm hồng hồng hiện ra ở trên cổ, ngực và đùi của Hoa Nghê Thường, cánh tay Hoa Nghê Thường cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Liệt Hỏa Vô Tình, học theo Liệt Hỏa Vô Tình tỉ mỉ hôn lên người hắn.
Hai thân thể nóng rực dính lấy nhau bắt đầu dây dưa, qua một hồi lâu, sau một tiếng gầm nhẹ, tất cả lại khôi phục yên tĩnh.
Mà suy nghĩ của Liệt Hỏa Vô Tình cũng khôi phục, đem Hoa Nghê Thường đầm đìa mồ hôi ở một bên ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói: “Thường Nhi, khối lệnh bài mà mẫu hoàng giao cho nàng, nàng hãy đưa cho vi phu, vi phu sẽ thay nàng bảo quản, đồ trọng yếu như vậy phải bảo quản thật kĩ mới tốt.”
Nghe vậy Hoa Nghê Thường nâng mắt nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Vô Tình cũng đàm đìa mồ hôi, nghĩ tới việc hai người vừa làm sắc mặt không khỏi đỏ ửng, thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé không an phận xoa xoa, giờ phút này nàng chưa từng nghe rõ Liệt Hỏa Vô Tình Nói gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói: “ Được, đưa cho chàng, chàng bảo quản đi!”
Nghe vậy tròng mắt Liệt Hỏa Vô Tình xẹt qua một tia âm mưu đã được thực hiện, ý cười khẽ nhếch, sau đó liền xoay người mà lên, nếu nữ nhân này thức thời như vậy,vậy liền cho nàng chút “phúc” đi, hắn cũng không chịu thiệt.
Trong khoảng thời gian ngắn sau đại hôn của Liệt Hỏa Vô Tình cùng Hoa Nghê Thường, tất cả â mưu đều bắt đầu trỗi dậy…