Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 6: Lãnh lệ thị huyết, U Tà giận dữ




Edit+ Beta: Minh Nguyệt Linh Nhi
“Tưởng có thể rời đi khỏi Cẩm Khê, hừ, quả thực si tâm vọng tưởng!”, nhưng mà Phó Bạch cùng Đại Huyên vừa mới dứt lời, đã bị một đạo thanh âm kiêu ngạo càn rỡ đánh gãy.
Cửa hung hăng bị đá văng, một nữ tử toàn thân hỉ phục xinh đẹp đi đến, nữ tử này có một đôi mắt xếch mang theo hàn khí nhìn lướt qua Phó Bạch và Đại Huyên.
“Phó Bạch, ta thiệt tình đối đãi với ngươi, ngươi vì sao phải đối với ta như thế? ! Ngươi làm cho ta không còn mặt mũi nào mà đối mặt với mọi người trong Cẩm Khê tộc ?!”, trong thanh âm của Đại Lục Nhã không che dấu tức giận, nàng đường đường là nữ nhi chính thống duy nhất của Cẩm Khê tộc, thế nhưng ở đại hôn lại không được để ý đến, đây là loại châm chọc cỡ nào?.
“Đại Lục Nhã, ngươi phải nhớ rằng, nếu không phải ngươi nói phụ thân ngươi tạo áp lực cho nhà ta, ta lại như thế nào mà thú ngươi? Đời này người ta yêu nhất chỉ có Huyên nhi mà thôi!”, nghe được lời nói của Đại Lục Nhã, bàn tay Phó Bạch gắt gao nắm chặt, nghiêm khắc khiển trách nói.
“Huyên nhi Huyên nhi, Phó Bạch, chẳng lẽ trong lòng ngươi thật sự chỉ có nàng? Ta đường đường là chi nữ của Cẩm Khê, thế nhưng lại không bằng một khí nữ?”, Lục Nhã vừa nói vừa bước đến bên cạnh Đại Huyên, bàn tay khẽ nắm cằm Đại Huyên.
“Bộ dạng của nàng mỹ hơn ta sao? Phó Bạch, mắt ngươi mù rồi sao?”, Phó Bạch vừa mới chuẩn bị tiến lên gạt tay Đại Lục Nhã ra, thì một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng mà hờ hững bất ngờ vang lên.
“Buông tay ngươi ra”, con ngươi lạnh lùng của U Tà nhìn về phía Đại Lục Nhã nói.
Nghe thanh âm ấy, Đại Lục Nhã không tự chủ được liền buông tay ra, sau đó lại buồn bực chính mình tại sao lại nghe lời như thế, con ngươi của Đại Huyên cùng Phó Bạch liếc nhìn nhau, sau đó liền nhìn đến U Tà, lập tức hô hấp liền bị kiềm hãm, nháy mắt kinh ngạc.
“Ngươi. . . Công tử, không biết ngươi đến Cẩm Khê ta có gì phải làm sao? !”, nhìn mặt U Tà, Đại Lục Nhã sửng sốt hồi lâu, sau mới nhẹ nhàng hỏi, thanh âm ôn nhu đến cực điểm, so với thanh âm tức giận vừa rồi như là hai người khác nhau.
Con ngươi U Tà chợt lóe, mà Thanh Lan cùng Đạm Cúc đứng phía sau nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, xem ra Đại Lục Nhã này đối với “ Công tử” nhà mình rất có hảo cảm.
Mà Đại Huyên cũng bị Phó Bạch kéo sang một bên, hai người nhìn nhau, Đại Lục Nhã này không phải là muốn dẫn bọn họ trở về sao? Nhưng hiện nay lại….
“Ta đến là muốn dẫn hai người bọn họ rời khỏi Cẩm Khê tộc.”, U Tà không chút che dấu nói, mặt mày không có một chút cảm xúc, giống như mang hai người họ rời khỏi Cẩm Khê chỉ giống như một cái nhấc tay của hắn mà thôi.
Mà Đại Lục Nhã nghe thế liền ngẩn người, con ngươi mang theo chút khinh thường nhìn liếc qua Đại Huyên và Phó Bạch, sau đó ánh mắt nhìn về phía U Tà lại chuyển sang nóng rực: “ Được, ta có thể thả cho hai người bọn họ đi, nhưng ngươi phải lưu lại cùng ta thành thân!”
Nam tử vĩ đại như thế, mới xứng với Đại Lục Nhã nàng, Phó Bạch? Bất quá chỉ vì ở Cẩm Khê tộc này không còn ai hơn hắn, chỉ có thể lựa chọn hắn, nhưng mà… Hiện nay nam tử này, không chỉ có diện mạo tuấn tú tuyệt luân, ngay cả xung quanh thân đều tràn đầy bá khí, xem ra ở bên ngoài hắn có thể là đế vương cũng không chừng.
Nhưng mà nghe nói như thế con ngươi hổ phách của U Tà chợt lóe qua ý cười, không ngờ mình chỉ phẫn thành nam tử liền thành công, nếu Thương biết có nữ tử nguyện ý gả cho nàng liệu có ghen hay không? Nghĩ đến đây U Tà thật sự có chút chờ mong biểu tình của Liệt Hỏa Kình Thương khi biết tin này.
Đại Lục Nhã nhìn biểu cảm của U Tà, nghĩ đến hắn đối với mình cũng có hảo cảm, lập tức mừng rỡ, đối với Phó Bạch và Đại Huyên phất phất tay: “Cút đi cút đi, về sau ta sẽ không tìm các ngươi gây phiền toái , nhưng mà các ngươi cút cho xa một chút, nếu không… thủ đoạn của ta các ngươi cũng đã rõ” .
Nhưng mà nghe vậy Đại Huyên và Phó Bạch vẫn đứng nguyên ở tại chỗ , động cũng không có động, nếu bọn họ đã quyết định về sau đi theo nam tử kia, tự nhiên sẽ không rời đi , hắn có thể vì hai người bọn họ xuất đầu lộ diện, vậy càng chứng tỏ ánh mắt nhìn người của bọn họ là đúng, nam tử này, đi theo hắn nhất định sẽ không sai!
Con ngươi U Tà khẽ quét qua hai người kia, nhìn thấy ánh mắt kiên định của họ liền âm thầm gật đầu, không hổ danh là người nàng lựa chọn, nếu không rời đi, vậy thì nàng sẽ mang hai người bọn họ không bị tổn thương một chút nào rời khỏi Cẩm Khê tộc.
“Làm cho người của ta cút? Ngươi có cái tư cách gì?”, ngay tại khi Đại Lục Nhã còn đang đắc ý, thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo chút lãnh ý vang lên, người của nàng, không tới lượt người khác vũ nhục.
“Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Ngươi quả thực lớn mật, một cái ngoại nhân tới Cẩm Khê ta, bổn tiểu thư coi trọng ngươi đã là vinh hạnh cho ngươi rồi, vậy mà ngươi còn dám ăn nói như thế, hừ, không cút? Được, chờ ta trói các ngươi lại, sẽ áp giải ngươi đi thành thân với ta! “, Đại Lục Nhã giận dữ lớn tiếng nói, vừa nói xong thủ hạ phía sau nàng ta đã vọt lên.
May mà thân thủ của Phó Bạch cùng Đại Huyên đều vô cùng tốt , mà Thanh Lan cùng Đạm Cúc càng không cần phải nói đến, nhưng mà trong giây lát, tất cả tay sai đều đứng quanh Đại Lục Nhã.
U Tà cân nhắc , không lâu nữa chính chủ sẽ đến đây, tuy rằng nàng không sợ, nhưng dù sao bên người cũng chỉ có mấy người, chỉ lo an toàn các nàng, vừa nghĩ tay vừa nâng lên ra chưởng , Đại Lục Nhã liền bị đánh bay ra ngoài.
U Tà vừa muốn phi thân mang bốn người rời đi, nhưng mà rắc rối đột nhiên nổi lên, mấy người kia đột nhiên tiến đến trước mặt mấy người U Tà, họ tạo nên Lục Đằng Võng.
“Không tốt, đây là kỹ năng của Đại Lục Nhã!”, ngay tại thời điểm U Tà nghi hoặc khó hiểu, đứng ở phía sau nàng Đại Huyên đột nhiên mở miệng kinh hãi nói, nghe nói như thế U Tà cũng cả kinh, kỹ năng? không phải là. . . Đây là yêu thuật của Cẩm Khê tộc mà ngoại giới đồn đãi sao? !
“Kỹ năng là cái gì?”, nghe được lời nói Đại Huyên, Thanh Lan và Đạm Cúc cũng ngây người, sao họ lại không biết Cẩm Khê tộc có thủ đoạn bậc này?
“Hiện tại không kịp giải thích , nếu đi ra ngoài trễ, khi đó tộc trưởng sẽ đến đây, khi đó chúng ta thật sự là không ra được, các ngươi mau lui về phía sau!”, con ngươi Phó Bạch lạnh lùng nói, đẩy mấy người U Tà lùi về sau mấy bước, đột nhiên quanh thân Phó Bạch liền xuất hiện một tầng đại hỏa hừng hực, Lục Đằng Võng kia cũng bị đại hỏa làm cho gián đoạn.
Thấy một màn như vậy, Đại Lục Nhã cả giận nói: “ Phó Bạch, đáng chết, ngươi nhanh dừng tay cho ta! Nếu bị ta bắt được, ta nhất định sẽ đem ngươi băm thành trăm mảnh!”
Mà Thanh Lan cùng Đạm Cúc nhìn đến một màn kia cũng sợ tới mức sửng sốt, lập tức Đại Huyên liền giải thích: “ Các ngươi không càn lo lắng, đây là kỹ năng của Phó ca ca, người trong Cẩm Khê chúng ta chỉ cần là có huyết mạch cao quý , sẽ tự nhiên mang một kỹ năng trong người, đây cũng là lí do mà ngoại nhân không dám xem thường Cẩm Khê tộc” .
Nghe nói như thế U Tà liền hiểu, bởi vì nàng ở thế kỷ hai mươi mốt, các quốc gia sẽ tiến hành tìm kiếm những người trời sinh đã mang dị năng để tiến hành huấn luyện bí mật, những người như thế được gọi là “ Đặc công dị năng”, kiếp trước nàng cũng gặp qua vài người.
Mà Thanh Lan cùng Đạm Cúc vốn không thể lạnh nhạt như U Tà, hai người đều lộ vẻ kinh ngạc tò mò, người Cẩm Khê tộc này đúng là đặc biệt, thật không hổ danh là nơi độc lập duy nhất ở tứ quốc.
Vừa dứt lời, Lục Đằng Võng của Đại Lục Nhã đã bị mở ra một cái lỗ to, Phó Bạch liên tiếp đổ mồ hôi lạnh, lớn tiếng mở miệng nói: “ Đi mau!”.
Nghe vậy mấy người tựa như một tia sét liền xông ra ngoài, mà Đại Lục Nhã cũng đuổi theo ngay sau đó.
Nhưng mà ở Thạch Huyệt cửa đã có một đám người đứng đó, rất có tư thế, mọi người nghe thấy thanh âm liền nhìn về phía xa, chỉ thấy dẫn đầu là một nam tử mặc ngân y đang đạp gió mà đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt mọi người, một câu lãnh mị cuồng vọng theo gió bay tới: “ Như thế nào, chư vị ở đây là muốn nghênh đón ta?”.
Mọi người nghe vậy liền cả kinh, đều nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, trên trán trơn bóng của nam tử đó có một đóa huyết liên nhìn ma mỵ đến cực điểm, một đôi phượng mâu màu hổ phách lãnh liệt vô song, cái mũi nhỏ cao đứng thẳng, môi anh đào mỏng manh, ngũ quan xinh xắn như yêu tinh, khí chất cao ngạo, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng…
“Một người ngoại giới mà cũng dám cả gan làm loạn, thật sự là không biết trời cao đất dày là gì mà! “, Một nam tử trung niên có một đôi mắt hổ, lớn tiếng nói.
Mà Đại Lục Nhã đuổi tới phía sau liền nhìn thấy phụ thân của mình, lập tức mừng rỡ nói: “ Phụ thân, người hãy lưu lại hắn cho ta, ta muốn hắn làm tướng công của ta! “, nghe vậy Đại Hùng có chút bất đắc dĩ nhìn nữ nhi duy nhất của mình, sau đó ánh mắt thoáng tia xin lỗi nhìn về phía Phó Khôn đằng sau, mà Phó Khôn cũng không có chút cảm xúc nào, nhìn chính con trai Phó Bạch của mình.
Hắn cũng không muốn con trai mình cưới nữ nhân cao ngạo này, giờ phút này hắn có thể cùng nữ tử mình thích ở cùng một chỗ, phụ thân như hắn cũng có thể vui mừng.
“Không biết cái gì? Ha ha ha, là nói. . .”,thanh âm U Tà tùy ý cuồng vọng còn chưa dứt, Đại Hùng cũng âm độc nở nụ cười, sau đó liền nghiêng người, vài người bị thương rất nặng đi ra, toàn thân đầy vết máu…
Chỉ trong nháy mắt, U Tà chỉ cảm thấy máu toàn thân máu giống như đông cứng lại, đôi đồng tử hung hăng co rụt lại…
Ánh trăng chiếu rọi ở trên mấy người Hồn Thiên, trên người bọn họ có đầy rẫy những vết dao rạch kéo dài, môi thâm đen có chút quỷ dị, ý thức đã sớm mơ hồ không rõ. Hai tay U Tà buông thõng, toàn thân hơi thở lạnh như băng và thị huyết theo từng lỗ chân lông trên người bắt đầu khuếch tán…
Con ngươi U Tà dần tạo thành một màu đỏ, nhìn trên người họ toàn vết thương, thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng dậy nổi, trong lòng bùng lên ba lần ba sát khí, gió lạnh mang theo thị huyết tàn sát thổi đến chóp mũi của từng người.
“Buông bọn họ ra” .
Thanh âm U Tà rõ ràng, có chút trầm thấp có chút đáng sợ, hàm chứa lệ khí giống như Tu La địa nguc, làm cho tất cả mọi người không khỏi rùng mình, mà Đại Hùng-người đứng đầu Cẩm Khê tộc cũng không nhịn được đỉnh đầu run run, Đại Lục Nhã thì sợ tới mức khóc oa oa ở trong lòng Đại Hùng.
Hai người Thanh Lan cùng Đạm Cúc cũng hung hăng nắm chặt tay con ngươi lãnh lệ, bọn người Cẩm Khê tộc này dám đối đãi với mấy người Hồn Thiên, Hàn Mai như thế, quả thực là muốn chết!
Nhưng mà không ai có thể cảm nhận được cảm xúc trong lòng U Tà, bất luận là ai làm cho mấy người bọn họ thành như vậy, nàng- Tức Mặc U Tà nhất định sẽ làm cho bọn họ hối hận vì đã sinh ra trên đời này, hơn nữa nhìn đến mấy người họ người không còn chút sắc, khóe miệng U Tà lại giơ lên nụ cười thị huyết lạnh như băng…
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Đại Hùng mới mở miệng nói: “ Buông bọn họ ra, buồn cười, ngoại nhân dám đến Cẩm Khê ta, thì đừng mong còn sống mà đi ra ngoài!”
Vừa dứt lời, còn không đợi mọi người phản ứng lại, thân ảnh màu bạc ở giữa không trung đã sớm biến mất không thấy, một thanh ngân đao tỏa hào quang dưới ánh trăng càng có vẻ âm lãnh đến cực điểm, thanh ngân đao trong tay U Tà liền hướng về phía yết hầu của Đại Hùng mà đánh tới, động tác ngoan lệ, không chút dừng lại, có thể thấy được sát ý dày đặc cỡ nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.