Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 9: Khuynh Thành hạ sơn, Hoa Nghê Thường hiện




Editor : Bạch
Beta: Linh Nhi
“Hoàng thượng, bốn vị Hồn Thiên Hồn Ảnh đã đến hiện đang chờ ở bên ngoài, nhưng bọn họ còn dẫn theo một vị nhân sĩ lạ mặt”, đại tướng quân Trầm Tông ôm quyền hướng Liệt Hỏa Kình Thương bẩm báo, trong giọng nói lộ vẻ vui sướng, võ công bốn người Hồn Thiên Hồn Ảnh tứ quốc đều biết, bọn họ đến đây, giống như hổ thêm cánh!
Nghe vậy lưng Liệt Hỏa Kình Thương run lên, nói, “Kêu họ tiến vào!”
Nghe nói như thế, Hồn Thiên mấy người rất nhanh đi vào, khi nhìn đến Liệt Hỏa Kình Thương một thân áo giáp, không biết vì sao đôi mắt đột nhiên đỏ, bọn họ lại nghĩ tới U Tà một mình đối chiến toàn bộ Cẩm Khê tộc, nếu Vương gia biết, không biết sẽ đau lòng cùng cuồng nộ như thế nào.
Mà Phó Bạch đánh giá Liệt Hỏa Kình Thương, chỉ thấy nam tử này mặc áo giáp đen huyền, mày kiếm giống như bay vào thái dương, bá khí nghiêm nghị không ai bì nổi, một đôi con ngươi màu lục thâm thúy hút hồn người, dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh mím thành một đường thẳng, khí thế quanh thân giống nhau đang nói hắn chính là chúa tể trong thiên địa.
Xem đến đây Phó Bạch âm thầm gật gật đầu, một nam nhân độc nhất vô nhị giống thần như vậy, quả nhiên xứng đôi cùng nữ tử phong hoa tuyệt đại kia.
“Chủ tử!” Mấy người Hồn Thiên quỳ cả hai đầu gối xuống đất kích động hô.
Liệt Hỏa Kình Thương liếc mắt nhìn mấy người một cái, khi nhìn đến bộ dáng bọn họ cũng không giống bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, thanh âm lạnh lùng mà từ tính âm vang ở bên tai mấy người, “Đứng lên đi, nàng thế nào “
Nghe vậy Hồn Lăng sờ sờ đầu nói, “Chủ tử yên tâm đi, Vương phi nàng không có việc gì, chỉ là lặn lội đường xa có chút mệt mỏi, nhưng lại muốn chế tạo quần áo gấp, cho nên mới không đến cùng chúng ta, chắc khoảng hai ngày tới sẽ đến”
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương thật sâu nhìn quét mấy người liếc mắt một cái, cũng lại chưa mở miệng, mà là dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phó Bạch, cảm nhận được tầm mắt hắn, Phó Bạch quá sợ hãi, lập tức quỳ gối ôm quyền nói, “Thuộc hạ Phó Bạch, chủ tử kêu thuộc hạ đến đây giúp người một tay!”
Giờ phút này trong lòng Phó Bạch cảm khái ngàn vạn, chỉ là một ánh mắt khiến cho hắn cảm nhận như ngàn tòa sơn đè lên người, cảm giác không thể hít thở nổi kia thực sự khiến cho tim hắn đập nhanh.
“Chủ tử, hắn là người mà Vương phi cứu về từ Cẩm Khê tộc, trên thân có hỏa dị năng, nhất định có thể thiêu quân địch đến không còn mảnh giáp!”, Hồn Trạch tùy tiện mở miệng nói.
Nghe nói như thế Liệt Hỏa Kình Thương mới lạnh lùng mở miệng nói, “Đều đứng lên đi” .
Nghe vậy mấy người mới đứng lên, mà Hồn Lăng nhìn nhìn Phó Bạch có chút mềm người đi, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Huynh đệ, lâu dần sẽ quen, huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã sống trong ánh mắt đó rồi, chủ tử nhà chúng ta tính tình vốn lạnh lùng vô tình, cũng chỉ có đối mặt Vương phi mới có biến hóa.”
Mà cảm nhận được ánh mắt này Phó Bạch không khỏi cười khổ, quả nhiên đây là phu quân của chủ tử, cũng không phải là hạng người hời hợt, nam nhân này, bây giờ đã là rồng, sau này chắc chắn sẽ là người đứng từ chín tầng mây nhìn xuống chúng sinh.
Ngự thư phòng, hoàng cung Tuyết Phong quốc.
“Khuynh Thành, nay tứ quốc đã bắt đầu đại chiến, ngươi cảm thấy chúng ta phải làm như thế nào?”, Mộc Lăng Phong nhăn mặt nhăn mày đối với Vụ Ảnh Khuynh Thành đang ngồi thiền nói.
Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành nghe vậy nói, “Yên lặng xem xét”, thanh âm lạnh lùng như băng tuyết, lạnh sâu tận xương, làm cho Mộc Lăng Phong không khỏi cười khổ, từ nhỏ sau khi quen biết người này, vốn không có nhìn thấy biểu tình khác của hắn, thật sự là núi băng vạn năm không đổi.
“Ngươi cùng ta đều nghĩ giống nhau, à, Khuynh Thành, lần này ngươi xuống núi là vì chuyện gì? Hay là Khuynh Liên bị bệnh?”, Mộc Lăng Phong đột nhiên có chút tò mò, người này định cư lâu năm trên đỉnh núi băng, trừ phi là vì em ruột Vụ Ảnh Khuynh Liên bệnh, bằng không tuyệt không bước ra một bước, hiện tại là bị trúng gió gì đây?
Vụ Ảnh Khuynh Thành nghe vậy nâng mắt nhìn lướt qua vẻ mặt tò mò của Mộc Lăng Phong, “Bệnh của Khuynh Liên đã khỏi rồi, chỉ là mấy ngày trước Long Tứ Thiên của Ngự Long sơn trang mời ta xuống núi chữa bệnh cho Hoa Tàn công chúa” .
“Khuynh Liên hết bệnh rồi? Thật sự là tin tức tốt! Nhưng ngươi không phải là không thích tùy tiện chữa bệnh cho người khác sao? Ngự Long sơn trang đưa ra cái gì mà có thể mời được ngươi?”, nói đến bệnh của Vụ Ảnh Khuynh Liên đã hết, Mộc Lăng Phong lại càng tò mò, nếu nói là Vụ Ảnh Khuynh Thành trị , hắn cũng không tin, nhưng trên Lăng Thiên đại lục này khi nào lại xuất hiện thần y?
“Cũng không có dùng cái gì, chẳng qua ta xuống núi tìm người thôi”, Vụ Ảnh Khuynh Thành không khỏi nhớ tới đóa Băng liên kia, còn có nữ tử trí tuệ đến cực điểm, y thuật kinh người.
“Tìm người? Không biết ngươi tìm người nào? Nói ra ta cũng có thể cho ngươi chút manh mối”, nói Vụ Ảnh Khuynh Thành xuống núi là vì tìm người, tin tức này làm cho Mộc Lăng Phong cảm giác cực kỳ kinh ngạc.
“Ta tới đây là vì muốn hỏi ngươi, Cung chủ Ám U cung Mặc U hiện ở đâu”, khi nói hai chữ Mặc U, con ngươi lạnh như băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành lóe lóe, giọng điệu vẫn lạnh lùng như bình thường.
Nghe vậy Mộc Lăng Phong sửng sốt, lập tức vẻ mặt ngưng trọng nói, “Ngươi chẳng lẽ không biết Mặc U hiện tại chính là Hoàng hậu Phong Mâu Tức Mặc U Tà? Từ một tháng trước ở yến tiệc mừng thọ của Thái hoàng thái hậu Phong Mâu quốc, thân phận Mặc U mọi người đều biết, Cung chủ Ám U cung, Ma phi Ma Vực, Vương phi Phong Mâu Chiến thần Nhiếp Chính Vương, người đứng phía sau Lưu Ly trai, Túy Ly các cùng Lưu Tiên uyển!”
(Bạch : Vâng, cái thân phận của chị cũng bình thường quá :D)
Nghe xong, Vụ Ảnh Khuynh Thành sửng sốt, sau đó lập tức thoải mái, nữ tử như vậy tất nhiên không giống người khác, có thể có nhiều thân phận như vậy, thật sự là kỳ nữ trong kỳ nữ, nhưng… nàng thực sự đã thành thân ?
“Nàng thành thân rồi?”, Vụ Ảnh Khuynh Thành lạnh lùng nói bốn chữ làm cho Mộc Lăng Phong ánh mắt sáng quắc, chẳng lẽ…
“Chẳng lẽ ngươi thích người ta? Ta đành phải nhắc nhở ngươi, sớm bỏ ý niệm này đi, nữ tử như vậy có gả cũng sẽ chỉ gả cho người phi thường, Ma chủ Ma Vực, Thiên hạ đệ nhất mỹ nam Minh Thiên Tầm, Chiến thần Phong Mâu quốc tiếng tăm lừng lẫy Nhiếp Chính Vương Liệt Hỏa Kình Thương, hiện tại là vua Phong Mâu quốc.”
Lúc trước, khi ở Phong Mâu nhìn thấy U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương hắn liền biết, trên đời này có thể xứng với nữ tử như vậy, ngoại trừ Liệt Hỏa Kình Thương sẽ không còn ai, huống chi đại hôn một tháng trước, chấn kinh toàn bộ Lăng Thiên đại lục, còn cho thấy rõ ràng rằng ở trong lòng nam tử như thiên thần kia, phân lượng của nữ tử đó tất nhiên không nhẹ!
Mà nghe nói như thế, con ngươi lạnh như băng của Vụ Ảnh Khuynh Thành lần đầu tiên xuất hiện mê mang, thích?
Hắn chỉ biết là khi gặp nàng tại núi băng, sau đó ngày ngày đêm đêm đều nghĩ tới nàng, hy vọng có thể cùng nàng luận bàn y thuật một phen, hy vọng nàng có thể lại bước lên núi băng, nhưng mà đợi lâu như vậy lại chưa bao giờ gặp bóng dáng của nàng, nhân tiện Long Tứ Thiên thỉnh cầu xuống núi muốn tìm nàng, đến trị liệu cho người đàn bà kia.
“Ta không biết cái gì là thích, ngươi chỉ cần nói cho ta biết nàng hiện nay ở nơi nào “
Nghe vậy Mộc Lăng Phong ngẩn người, lập tức mở miệng nói, “Liệt Hỏa Kình Thương nay ở biên giới Phong Mâu, nhưng vẫn chưa truyền ra tin tức có liên quan Tức Mặc U Tà, như vậy có lẽ nàng vẫn ở Phong Mâu hoàng cung “
Vừa dứt lời, Vụ Ảnh Khuynh Thành liền biến mất không thấy, điều này không khỏi lại làm cho Mộc Lăng Phong cười khổ lắc đầu, Khuynh Thành, nếu thật sự yêu nữ tử như vậy, chắc chắn sẽ không có kết quả .
Nữ tử kiêu ngạo như nàng, nếu yêu, sẽ không cùng nam tử khác dây dưa, ngày trước nàng không chọn ngươi, sau này cũng sẽ không, đau khổ là ngươi.
Nhưng mà Vụ Ảnh Khuynh Thành không biết điều đó, hắn hiện tại thầm nghĩ lập tức đi Hoa Tàn hoàng cung, giải quyết xong chuyện này liền đi Phong Mâu tìm nữ tử kia, cùng hắn lên đỉnh núi băng.
Hoàng cung Hoa Tàn quốc, Lưu Hân điện.
“Công chúa, hiện tại đại công chúa đã chết, về sau Hoa Tàn chính là của công chúa !”, một cung nữ khuôn mặt diễm lệ đứng ở phía sau một nữ tử xinh đẹp, cười cực kỳ nham hiểm nói.
“Ha ha ha ha, ngày trước dưới vầng sáng của nàng, ta luôn là người bị lãng quên, nay ta rốt cục có thể nhất tuyết tiền sỉ !” (Bạch: Ta bó tay =.= ; Linh Nhi: chắc là một mình tỏa sáng ), nữ tử đang ngồi trên ghế quý phi giữa sân, một thân cung trang màu hồng phấn, bên hông là đai lưng màu trắng, dáng người thướt tha, eo nhỏ uyển chuyển, trên đầu vấn kiểu phi tiên, làn da có chút tái nhợt, chưa điểm phấn tô son, lại kiều diễm không xương, nhập diễm ba phần.
Cùng so sánh với Hoa Lộng Ảnh Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngày xưa, chỉ có hơn chứ không kém.
Nữ tử ngồi trên ghế quý phi chính là Hoa Nghê Thường, từ khi ra đời thân thể cực yếu ớt, nhưng may mà trí tuệ hơn người, cho nên có thể ở trong cung này sống lâu như vậy, đối mặt với việc Hoa Thích không nhìn tới cùng cung nữ khi nhục, nàng cũng có thể ẩn nhẫn, nàng như vậy thật sự chỉ là một cô công chúa thất sủng sao ?
Phải nói đối với vị tỷ tỷ kia, nàng cũng là cực hận, nếu là nàng không có vĩ đại như vậy, chính mình cũng sẽ không bị người quên lãng suốt mười mấy năm.
“Công chúa, công chúa, Vụ Ảnh thần y đến đây, nói muốn chữa bệnh cho ngài”, đúng lúc này một cung nữ xinh đẹp đáng yêu chạy vội tiến vào, hướng về phía Hoa Nghê Thường hô, mà Hoa Nghê Thường cũng không thèm để ý, cung nữ này tên là Thiển Nhị, hai năm trước được Hoa Nghê Thường cứu mang về.
Hoa Nghê Thường nghe xong con ngươi lóe lóe, Vụ Ảnh thần y? Từng nghe đồn vị Vụ Ảnh Khuynh Thành này định cư ở đỉnh núi băng đã lâu, lần này nếu không phải biểu ca Long Tứ Thiên mời, chắc chắn không thể mời nổi hắn, nam tử duy nhất trong thiên hạ có thể so sánh với Minh Thiên Tầm, nàng thực muốn nhìn có gì khác biệt.
Hoa Nghê Thường nằm trong phòng ngủ, Hoa Thích dẫn theo Vụ Ảnh Khuynh Thành chậm rãi tiến vào.
“Vụ Ảnh thần y, đó là tiểu nữ Nghê Thường “, Hoa Thích khi đối mặt với Vụ Ảnh Khuynh Thành cũng không dám chậm trễ, đỉnh núi băng cũng không phải là nơi tầm thường.
Mà Vụ Ảnh Khuynh Thành nhìn như không nhìn liếc về phía giường, chỉ là thản nhiên gật gật đầu, sau đó lập tức dùng băng tàm ti luôn mang theo người quấn ở cổ tay Hoa Nghê Thường, mà Hoa Nghê Thường chỉ chăm chú nhìn nam tử quần áo trắng như tuyết này, dung mạo như họa, mặt mày ánh lên vẻ trí tuệ chói mắt, ánh mắt lạnh như băng giống như không có gì có thể nhập vào mắt hắn .
Lúc này, Hoa Nghê Thường trong lòng thầm hạ quyết tâm, nam tử này, nàng ngày sau chắc chắn sẽ thu hắn vào hậu cung, nàng mới không giống Hoa Lộng Ảnh ngu ngốc như vậy, chỉ chung tình với một người nam nhân có gì tốt, nàng chưa gặp nam tử gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nam kia, nhưng so với vị nam tử như tiên này chỉ sợ cũng không hơn bao nhiêu.
Nếu nàng đã xem trúng, cùng lắm thì toàn bộ đều thu thì có sao, dù sao nàng ngày sau chắc chắn là nữ hoàng, không có lựa chọn thứ hai. Lập tức con ngươi Hoa Nghê Thường lóe lóe, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, chiến trường? Nàng hình như đã muốn lâu không động tay rồi, đi xem một chút cũng đâu sao.
Tất cả mọi người đều không biết suy nghĩ giờ phút này ở trong lòng Hoa Nghê Thường đã tạo thành mầm mống, ngày sau lại trở thành đại thụ che trời như thế nào, mà sẽ có bao nhiêu người sẽ vì điều này mà bị hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.