Tà Y Ma Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 7: Cả nhà đoàn viên, đến tuổi cập kê




Edit: Bạch
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Khi nghe thấy thanh âm lãnh khốc này, mọi người đều sửng sốt, vì sao hôm nay Vân tông náo nhiệt như vậy, thỉnh thoảng lại có người xuất hiện.
Mà Thủy Linh Lung vốn đang lo lắng nhìn Hỏa Uyển Hinh trong lòng vẫn hôn mê như trước, đột nhiên nghe thấy thanh âm kia hô hấp gần như ngừng lại, tuy rằng đã qua mười mấy năm, thanh âm này lại vẫn khắc ở chỗ sâu nhất trong trí óc nàng như trước, không thể quên được.
Lúc này, thanh âm đó so với ngày trước đã thâm trầm hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra chủ nhân của nó, đây là thanh âm của Ma Kiêu !
Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài Vân tông, chỉ thấy một hắc y nam nhân đứng giữa trời đất, sắc mặt lạnh băng, hơi thở cường giả quanh thân không thèm che dấu, làm cho người ta hoảng sợ không thôi.
Khi Ma Kiêu vừa mới đi vào đại điện Vân tông ánh mắt đã dán chặt vào nữ tử kia, tuy rằng đã hơn mười năm không gặp, cũng trong mười mấy năm nay, ngày ngày đêm đêm nữ tử này không một ngày nào không xuất hiện ở trong đầu hắn, hắn cũng không hối hận lúc trước đã cùng nàng quen biết, hiểu nhau rồi yêu nhau, ngược lại, hắn cảm thấy may mắn vì gặp được nàng.
Nghĩ đến đây Ma Kiêu liền đi tới bên người Thủy Linh Lung, mà Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan thấy thế liền đón lấy Hỏa Uyển Hinh trong lòng nàng. Thủy Linh Lung giờ phút này vẫn ngơ ngác nhìn nam nhân đang dần dần đi về phía mình.
Giọng nói có chút run run, "Kiêu... Kiêu ca ca!", Thủy Linh Lung không dám tin mở miệng, trong mắt tràn đầy lo lắng sợ hãi cùng vui sướng, cảnh tượng này từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mộng của nàng, nhưng mà mỗi lần mộng tỉnh nàng đều chỉ có thể rơi lệ.
Nàng sợ, nàng sợ giờ phút này chỉ là cảnh trong mơ như trước.
Ma Kiêu tinh tường cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Thủy Linh Lung, lập tức bước tới cầm lấy tay Thủy Linh Lung nói, "Linh Lung, ta đã đến!"
Khi Thủy Linh Lung thật sự cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của Ma Kiêu mới thất thanh khóc rống lên, "Kiêu ca ca, chàng rốt cục đến rồi, chàng rốt cuộc cũng đến rồi" .
Hốc mắt Ma Kiêu liền cũng ẩm ướt ôm chặt Thủy Linh Lung vào trong lòng, mà Vân Thánh Thiên ở bên cạnh thấy vậy mới bừng tỉnh, lập tức vọt tới lớn tiếng nói, "Ma Kiêu! Ngươi vậy mà vẫn dám xuất hiện ở trước mặt ta? Buông nàng, nàng giờ phút này là tông chủ phu nhân Vân tông của ta!"
Nghe vậy Ma Kiêu mới quay đầu nhìn về phía Vân Thánh Thiên, trong mắt Ma Kiêu tràn đầy buồn cười cùng trào phúng, lập tức lãnh thanh nói, "Vân Thánh Thiên, lúc trước nếu không phải ngươi đem Linh Lung giấu đi, ta làm sao có thể nhiều năm như vậy đều nghĩ nàng đã chết? Ngươi làm cho vợ chồng chúng ta chia lìa hơn mười năm, món nợ này, hôm nay Ma Kiêu ta sẽ tính hết với ngươi!"
Vân Thánh Thiên nghe thanh âm Ma Kiêu lạnh băng lại khát máu không khỏi rùng mình, lập tức tỏ ra can đảm nói, "Ngươi cho là ngươi nói như vậy ta sẽ run sợ sao? Ha ha ha, Ma Kiêu, mười mấy năm trước ngươi là bại tướng dưới tay Vân Thánh Thiên ta, mười mấy năm sau cũng vẫn như vậy thôi! Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi tới được... Đi không được!"
Vân Thánh Thiên nhìn bộ dáng Ma Kiêu ôm chặt Thủy Linh Lung không khỏi giận dữ, nhất thời dõng dạc mở miệng.
Sau khi nghe Vân Thánh Thiên nói Ma Kiêu ngửa mặt lên trời cười dài, "Ha ha ha, Vân Thánh Thiên, ngươi đang kể truyện cười sao? Bại tướng? Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói như vậy? Năm đó nếu không phải ngươi thừa dịp thực lực Tà tông của ta đang suy yếu liền đánh lén, ngươi cho là Vân tông của ngươi có thể sừng sững trở thành Đệ nhất tông phái trên Di Thất đại lục nhiều năm như vậy sao?"
Mọi người xung quanh khi nhìn thấy Ma Kiêu cũng hoảng sợ không thôi, bọn họ đến nay còn nhớ rõ năm đó nam nhân đã đi mà vẫn còn quay lại kia, biết được Thủy Linh Lung bị nhốt ở Thủy gia, một mình chém giết mấy ngàn ám vệ Thủy gia, kia mới là loại chém giết đến máu chảy thành sông chân chính.
Vẫn nhớ rõ cảnh tượng mưa to cùng với dòng máu loãng chảy dài vô tận, hắc y nam nhân kia tay cầm tranh huyết kiếm bình yên vô sự rời khỏi Thủy gia.
Cũng chính lúc này, cái tên Ma Kiêu được truyền khắp toàn bộ Di Thất đại lục, đáng tiếc là sau đó hắn ẩn cư không xuất hiện, từ đó về sau không có tin tức.
Giờ phút này nghe được đoạn đối thoạn của Ma Kiêu cùng Vân Thánh Thiên, tầm mắt mọi người cũng đều có biến hóa.
Chuyện năm đó như thế nào bọn họ đều rõ, Vân tông sở dĩ có thể trở thành Đệ nhất tông phái trên Di Thất đại lục, thật sự là bởi vì đánh lén Tà tông khi thực lực đã suy yếu, giờ phút này Vân Thánh Thiên nói Ma Kiêu là bại tướng dưới tay hắn, lời này thật đúng như trò cười, khiến người xung quanh đều chỉ trỏ hắn.
Mà Vân Thánh Thiên tựa hồ cũng nhớ tới những gì mình vừa nói, sắc mặt lập tức hết xanh lại trắng, "Ma Kiêu, ngươi đừng vội đắc ý! Cho dù lúc trước là ta bất nghĩa thì sao? Thắng làm vua thua làm giặc, mặc kệ ta dùng là thủ đoạn gì, ngươi không phải vẫn thua sao? Nếu lúc trước ta không tự tay giết ngươi, như vậy hôm nay nếu ngươi đã dám đến Vân tông, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bình yên rời đi nữa!"
Thủy Linh Lung trong lòng Ma Kiêu nghe thấy Vân Thánh Thiên nói vậy liền nâng mắt lên, con ngươi tràn đầy ngoan lệ nhìn thẳng Vân Thánh Thiên, "Ngươi giam cầm ta nhiều năm như vậy, lại hạ độc ta, ngươi cho là toàn bộ đều cứ vậy quên đi sao? Thủy Linh Lung ta cũng không phải là người thiện tâm gì!"
Từ khi ra đời nàng đã là đích nữ Thủy gia, từ nhỏ đến lớn đối mặt bao nhiêu chuyện dơ bẩn xấu xa liên quan đến mạng người, nếu không phải nàng từ nhỏ liền biết đạo lý tâm ngoan mới có thể sống này, làm sao có thể sống sót trong một Thủy gia to như vậy?
Nàng lúc trước bị giam ở Vân tông, là vì nàng không có năng lực phản kháng, hơn nữa trượng phu của nàng cùng nữ nhi đều không có tin tức, nàng nản lòng thoái chí cho nên mới giống như động vật nhỏ im lặng sống ở Vân tông.
Nhưng là hiện tại nàng gặp được trượng phu của nàng, gặp được nữ nhi của nàng, nàng Thủy Linh Lung đã trở lại, tâm ngoan thủ lạt thì thế nào, đối mặt người như Vân Thánh Thiên, cho dù là tâm ngoan thủ lạt cũng chẳng là gì.
Mà nghe Thủy Linh Lung nói, bàn tay Ma Kiêu đang ôm lưng Thủy Linh Lung trở nên cứng ngắc, lập tức nhìn về phía Vân Thánh Thiên ánh mắt tràn ngập sát khí. Giờ phút này U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương vẫn đứng giữa không trung, sát ý đầy mặt.
Vân Thánh Thiên cũng cảm thấy rùng mình, sắc mặt gia chủ Thủy gia lúc này không thay đổi, làm cho người ta nhìn không ra ông đang suy nghĩ cái gì.
U Tà nhìn về phía Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung, hai người đứng chung một chỗ thật xứng đôi, không nghĩ tới nàng kiếp trước là cô nhi, đi vào thế giới này lại còn có thể có cha mẹ.
Nghĩ đến đây đáy lòng U Tà liền có thêm ấm áp nhè nhẹ, ánh mắt quay sang nhìn Vân Thánh Thiên càng thêm thị huyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí xung quanh liền trở nên quỷ dị, mà U Tà sau đó cũng không nhìn Vân Thánh Thiên nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khinh Tư vẫn đang si mê không thôi nhìn Liệt Hỏa Kình Thương .
Nhìn bộ dáng Âu Dương Khinh Tư kia, khóe miệng U Tà không khỏi gợi lên một chút ý cười thản nhiên, trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nói, "Đem hắn tặng cho ngươi? Ngươi cảm thấy... Ngươi xứng với hắn sao?"
Nghe thấy U Tà nói chuyện, Liệt Hỏa Kình Thương càng ôm nàng chặt hơn, nhưng cũng không mở miệng nói gì, bởi vì hắn biết tiểu nữ nhân của hắn đối với loại chuyện này nhất định sẽ xử lý tốt.
Âu Dương Khinh Tư nghe thấy U Tà nói vậy liền đứng dậy, lập tức đưa tay phủi bụi trên người, xong khi nhìn về phía U Tà lại bày ra bộ dáng đắc ý cùng bừa bãi.
"Ta không xứng với hắn? Ngươi biết ta có thân phận gì? Cho dù hắn bất phàm như vậy, nhưng trong mắt Âu Dương gia ta, chỉ cần ta xem trúng, vậy tất nhiên sẽ đoạt tới tay!", trong thanh âm Âu Dương Khinh Tư tràn đầy sự kiêu ngạo do được nuông chiều mà có.
U Tà nghe vậy biểu tình cũng không có một chút biến hóa, đạm mạc mở miệng hỏi, "Ngươi có thân phận gì? Không lẽ thân phận của ngươi thật không đơn giản" .
U Tà vừa dứt lời, Âu Dương Khinh Tư liền phi thân đứng đối diện với U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương, "Thân phận của ta đương nhiên không đơn giản, chúng ta Âu Dương gia chính là gia tộc ẩn cư lớn nhất Di Thất đại lục, thực lực tuyệt đối không phải thứ các ngươi có thể đánh giá, mà Âu Dương Khinh Tư ta lại là người có tư chất mạnh nhất ở Âu Dương gia thế hệ này"
Khi Âu Dương Khinh Tư nói lời này thì tràn đầy tự tin, giống như Âu Dương gia thật sự lợi hại đến không tưởng, mà U Tà nghe thế cũng chỉ cười nhẹ ra tiếng, "Âu Dương gia, chưa từng nghe qua" .
Biểu tình cùng với giọng điệu của U Tà đầy vẻ trào phúng, mà Âu Dương Khinh Tư nghe vậy sắc mặt trầm xuống, "Ngươi! Ngươi bất quá là nữ tử ngoại thế vô tri (không hiểu biết), ta nói cho ngươi, thức thời tốt nhất là đem hắn tặng cho ta! Mà cái gì Vân tông này cũng giao cho Âu Dương gia ta liền xong, như thế nào? Cho dù ngày sau ngươi có địch nhân, Âu Dương gia ta cũng sẽ ra tay trợ ngươi!"
Đến tận lúc này Âu Dương Khinh Tư vẫn chưa nói ra cái gì nhục mạ, cũng chỉ là vì Liệt Hỏa Kình Thương, lần đầu gặp mặt nàng cũng không hy vọng lưu lại trong lòng Liệt Hỏa Kình Thương ấn tượng không tốt.
Ma Kiêu bây giờ mới mở miệng, "Thì ra trên đời này còn có nữ tử không biết xấu hổ như vậy, trước mặt bàn dân thiên hạ mà ngươi lại dám nhiều lời như thế, cái gì Âu Dương gia, có thể dạy ra nữ tử như ngươi.....cũng chỉ là thứ chê cười!"
Ngữ khí Ma Kiêu tràn đầy khinh thường cùng khí thế cuồng ngạo, tuy rằng con rể này hắn cũng không hiểu biết nhiều, nhưng nữ nhi nhà mình thương hắn như vậy, sao có thể để người khác cướp đi, Âu Dương gia....
Lúc này hai vị trưởng lão kia đi tới bên người Âu Dương Khinh Tư, nghe Ma Kiêu không chút lưu tình buông lời, lập tức nổi giận ra tay với Ma Kiêu, xuống tay tàn nhẫn, U Tà thấy như vậy con ngươi co rụt lại.
Nàng chưa từng nghĩ thì ra pháo hiệu kia lại có tác dụng như vậy, tuy rằng nàng chưa từng nghe nói đến cái gì Âu Dương gia, nhưng xem nữ tử này bừa bãi như vậy cũng biết Âu Dương gia này không thể khinh thường, có thể không đem Vân tông để vào mắt, thực lực kia sẽ cao đến đâu?
Ma Kiêu nhìn hai vị trưởng lão đang tấn công mình, nhất thời không giận mà cười.
Lập tức một tay ôm Thủy Linh Lung trong ngực, tay còn lại trực tiếp cùng hai vị trưởng lão kia đối chưởng với nhau! Nhất thời sương trắng bốc lên, hai bên núi giả lại dùng tiếng vỡ vụn để trả lời.
Hai vị trưởng lão không nghĩ tới nội lực Ma Kiêu thâm hậu như vậy, lập tức muốn dừng tay, nhưng mà Ma Kiêu lại nhìn bọn họ mà nở nụ cười, nụ cười này tà mị đến cực điểm, xong hắn liền âm lệ nói, "Chưa từng có người ra tay với ta mà còn có thể sống, các ngươi biết ta là ai không? Ta chính là ma đầu!"
Nói xong, từ tay Ma Kiêu toát ra hắc khí dày đặc nồng đậm, không bao lâu đánh vào thân thể hai vị trưởng lão kia. Mà Âu Dương Khinh Tư thấy như vậy liền mở to hai mắt, lập tức che miệng.
U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương nhìn nhau liếc mắt một cái, nhìn hắc khí chui vào người hai vị trưởng lão kia. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền ngã xuống đất không dậy nổi, làn da toàn thân đều là trở nên tối đen, rõ ràng đó là biểu hiện trúng độc.
Thấy như vậy Ma Kiêu cũng thu tay, nhíu nhíu mày kiếm. Lập tức nâng mắt nhìn về phía U Tà, trong mắt xẹt qua một tia mềm mại, "Nữ nhi ngoan, phụ thân dạy chiêu này cho ngươi nhé, sau này cho dù là địch nhân có thực lực cường đại đến mức nào cũng không thể gây thương tổn cho ngươi một phần"
Nghe vậy khóe miệng U Tà giương lên một chút ý cười, nhìn Ma Kiêu gật gật đầu, thản nhiên nói, "Được, phụ thân, vậy chờ qua hôm nay người liền dạy con đi!"
Nghe U Tà nói vậy Ma Kiêu liền cảm thấy mừng rỡ, lần đầu tiên nghe con gái kêu mình phụ thân, cảm giác thực không tồi! Mà Liệt Hỏa Kình Thương nhìn bộ dáng U Tà cũng cong lên khóe môi, Tà Nhi lúc trước quá lạnh lùng, giờ phút này đã thay đổi rất nhiều. Chỉ cần nàng cao hứng, vậy hắn cũng liền cao hứng.
Thủy Linh Lung nhìn hai vị trưởng lão đã chết kia, nhưng sắc mặt cũng không có chút biến hóa, chiêu thức ấy của Ma Kiêu nàng đã từng thấy.
Âu Dương Khinh Tư lúc này vô cùng giận dữ, "Ngươi. . . Các ngươi thật sự là quá lớn mật! Ngay cả trưởng lão Âu Dương gia ta cũng dám giết! Ám vệ Âu Dương gia đâu! Còn không mau giết hết tất cả bọn họ cho ta!"
Bởi vì ở Âu Dương gia cho tới bây giờ đều là tính tình một tay che trời, cho nên Âu Dương Khinh Tư tự nhiên là mặc kệ ở nơi đâu đều thích ra lệnh, nàng vừa dứt lời một loạt ám vệ thực lực hàng đầu từng bước từng bước từ chỗ tối đi ra.
Vân Thánh Thiên giờ phút này vô cùng vui mừng, vốn dĩ hắn nghĩ Vân tông hôm nay xong rồi, dù sao thực lực ẩn cư Âu Dương gia hắn cũng có nghe thấy, cũng không từng nghĩ Ma Kiêu thế nhưng đến đánh một trận, hơn nữa đại tiểu thư Âu Dương gia còn thích con rể hắn, có trò hay xem rồi đây!
Nghĩ đến đây trong mắt Vân Thánh Thiên hiện lên một tia vui mừng, mà gia chủ Hỏa gia giờ phút này hối hận đến cực điểm, thật sự là không ngờ tới Âu Dương gia này bí ẩn như vậy, thực lực ám vệ cũng mạnh đến vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng Âu Dương gia rốt cuộc là làm sao trở thành gia tộc thực lực mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây gia chủ Hỏa gia lắc lắc đầu, Âu Dương gia này tất nhiên không phải kẻ tốt. Mà gia chủ Mộc gia lúc này cũng lắc lắc đầu, ngày sau hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng pháo hiệu kia, Âu Dương gia này thật sự là... Rất làm cho người ta thất vọng rồi.
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn ám vệ Âu Dương gia tràn ra xung quanh, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút cười lạnh, không biết vì sao, xung quanh hắn luôn có nhiều người muốn chết như vậy, Âu Dương gia? Hắn thực muốn nhìn xem là có cái năng lực gì. (Bạch: Người ta k muốn chết, nhưng lệnh trên khó cãi đó lão huynh)
Nghĩ vậy Liệt Hỏa Kình Thương chuẩn bị ra tay, nhưng lại bị U Tà kéo lại, lập tức một đạo hồng quang hiện lên, một cây huyết cầm đã được đưa tới tay Liệt Hỏa Kình Thương.
U Tà nhìn huyết cầm nói, "Chàng đã lâu không dùng tới nó".
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương nhẹ nhàng vuốt qua dây đàn, sau đó lại thâm tình nhìn U Tà,đúng vậy,hắn đã lâu chưa dùng đến nó,chiếc huyết cầm này.
Nghĩ thế, Liệt Hỏa Kình Thương cầm tay U Tà đáp xuống mặt đất, "Tà Nhi, không bằng hôm nay ta liền vì nàng khảy một bản, thế nào?"
U Tà nhíu nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên chút nhớ mong, lúc trước ở Nguyệt Thần quốc, đêm hắn rời khỏi Nguyệt Thần đã vì nàng đánh đàn.
Chỉ là khi đó nàng cũng không biết tâm ý của hắn, mà hắn cũng thế không biết tâm ý của chính mình.
"Được", U Tà dứt lời. Liệt Hỏa Kình Thương ngồi xếp bằng trên chiếu, nhất long huyền y khuynh thiên hạ (quần áo màu đen hình rồng khuynh đảo thiên hạ), mi mắt nhẹ buông xuống, ngón tay thon dài ở trên dây đàn múa lượn nhẹ như mây trôi, tiếng đàn trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ rất duy mỹ mà lại quỷ dị.
Mà một ít ám vệ nghe theo mệnh lệnh của Âu Dương Khinh Tư mà ra nghe thấy tiếng đàn này liền sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần sau đó đánh về phía đám người U Tà Ma Kiêu.
Âu Dương Khinh Tư giờ phút này đang nhìn Liệt Hỏa Kình Thương trong ánh mắt lại tràn ngập ham muốn chiếm đoạt, vô cùng phấn khích, nam tử bá khí tuyệt luân, cũng chỉ có Âu Dương Khinh Tư nàng mới có thể xứng đôi!
Nghĩ đến đây Âu Dương Khinh Tư phẫn hận ghen tị nhìn về phía U Tà đang đứng ở bên người Liệt Hỏa Kình Thương, lại nhìn về phía bụng U Tà đã nhô rõ kia. Vốn dĩ khi vừa mới nhìn thấy, nàng chỉ cười nhạo nữ tử tuyệt sắc như vậy thế nhưng đã lập gia đình, nhưng nàng cũng không nghĩ đến nàng lại gả cho người bất phàm như vậy.
Trước đây ở trong lòng nàng cho rằng là quan trọng nhất đó là lấy được thực quyền Âu Dương gia, cho rằng nữ tử giúp chồng dạy con thật sự là buồn cười, cho nên trong gia tộc nàng vẫn chán ghét kiểu nữ tử nũng nịu như vậy.
Tuy rằng nàng hiện tại vẫn chưa cập kê, nhưng mà đối với việc đại hôn lập gia đình từ trong lòng luôn có chống cự, mà gia chủ Âu Dương gia lại vì nàng tìm kiếm không biết bao nhiêu người, nhưng đều là bị Âu Dương Khinh Tư cự tuyệt ngoài cửa.
Chỉ là chưa từng nghĩ lần này bị phái đi xử lý sự tình bên ngoài, lại đụng phải nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này .
Nhìn Liệt Hỏa Kình Thương trầm tĩnh đánh đàn, ánh trăng soi rọi bóng dáng hắn, một hình ảnh chói mắt đến rung động. Nếu để cho nàng gả cho hắn, vì hắn giúp chồng dạy con, như vậy nàng cũng nguyện ý.
Nghĩ đến đây Âu Dương Khinh Tư nhìn chằm chằm Liệt Hỏa Kình Thương, ánh mắt càng thêm mềm mại, giống như đang nhìn phu quân tương lai của chính mình. U Tà cũng cảm nhận được ánh mắt ham muốn của Âu Dương Khinh Tư, nhưng cũng không để ý.
Liệt Hỏa Kình Thương hoàn mỹ nàng đương nhiên là biết, bị người khác ái mộ cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nàng vẫn đều biết, nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, tuyệt đối sẽ không có lỗi với nàng, bởi vì hắn yêu nàng như vậy.
U Tà nhìn bộ dạng Liệt Hỏa Kình Thương, không khỏi cong khóe môi, hai tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nhẹ giọng nói: “Hài tử a, cha ngươi đã trở lại, ngươi có phải hay không cũng thực vui vẻ?”
Liệt Hỏa Kình Thương giống như cảm nhận được hơi thở quanh thân U Tà hạnh phúc mà ôn hòa, tiếng đàn trở nên càng thêm mềm nhẹ. Nhưng mà chưa quá một lát, đám ám vệ kia đã xông tới bên người U Tà, tiếng đàn của Liệt Hỏa Kình Thương cũng sắc bén lên.
Lâu rồi mới lại sử dụng huyết cầm, Liệt Hỏa Kình Thương cũng không cảm thấy chút gì lạ lẫm, ngược lại âm nhận phát ra càng nhanh chóng sắc bén, phàm là ám vệ đến gần U Tà trong vòng ba bước tất cả đều ngã xuống.
Chính là ở trước khi chết bọn họ cũng không biết, vết thương ở nơi nào, U Tà nhìn công lực Liệt Hỏa Kình Thương tiến nhanh, không khỏi cảm thấy run rẩy, rốt cuộc Thương ở đỉnh vực đã trải qua chuyện gì, thứ gì có thể khiến cho công lực của Thương lúc này tiến bộ nhiều như vậy, chắc chắn hắn đã phải trả giá rất nhiều, rất nhiều!
Ma Kiêu cùng Thủy Linh Lung nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó hai người cũng ra tay.
Ngay khi đoàn người đánh nhau, có hai tên nam tử hình như là ám vệ thân cận của Âu Dương Khinh Tư xuất hiện ở bên cạnh thân thể của nàng mở miệng nói, "Tiểu thư, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này! Lần này rời đi chúng ta không mang theo nhiều người, hơn nữa thực lực nam tử đánh đàn cùng hắc y nam nhân kia thật sự là quá mạnh mẽ, nếu tiếp tục chỉ sợ toàn quân bị diệt!"
Khẩu khí hai tên ám vệ kia có chút hoảng sợ cùng bất đắc dĩ, bọn họ cũng không biết có phải là quá ít rời khỏi Âu Dương gia tộc hay không mà không biết bên ngoài lại có nhân vật lợi hại như vậy, có thể giết trưởng lão Âu Dương gia bọn hắn, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào, xem ra lần này trở về nên bẩm báo lại với gia chủ!
Tuy rằng Âu Dương gia ẩn cư, nhưng là vẫn có chút để ý chuyện bên ngoài, bọn họ nhiều năm chưa xuất hiện, không nghĩ rằng sau nhiều năm lần đầu tiên đi ra liền đụng phải người có pháo hiệu của tứ đại gia tộc, do đó đụng phải nhiều ngoại tộc biến thái như vậy.
Mà Âu Dương Khinh Tư nghe vậy nhíu mi, điều này nàng đương nhiên có thể thấy được. Nhưng điều này cũng liền chứng minh nam tử kia quả thật quá mức bất phàm, cùng với Âu Dương Khinh Tư nàng cũng tuyệt đối là xứng đôi!
Nghĩ đến đây Âu Dương Khinh Tư không hề do dự, khóe miệng lập tức gợi lên một chút ý cười, vận khởi nội lực bay lên không mà đi xa, sau khi sắp rời đi còn để lại một câu vang vọng bên tai mọi người, "Nam nhân, hai năm sau khi ta cập kê, ta sẽ trở về khiến ngươi cam tâm tình nguyện đi theo ta!"
U Tà nhìn thân ảnh Âu Dương Khinh Tư rời đi cũng không ngăn cản, mà vẫn nhẹ nhàng xoa xoa bụng, chu môi khẽ mở, "Hai năm...", nói xong khóe môi lại vẽ ra một chút độ cong khó có thể nhận ra .
Còn Liệt Hỏa Kình Thương nghe vậy, con ngươi xanh biếc chợt lóe tia thị huyết, tiếng đàn càng thêm lãnh liệt, phàm là ám vệ chưa theo Âu Dương Khinh Tư rời đi tất cả đều táng hồn tại Vân tông!
Vân Thánh Thiên nhìn một đống một đống thi thể quanh thân, mồ hôi lạnh chảy ròng, nam nhân này rốt cuộc là loại biến thái gì? Chỉ dùng một cây đàn là có thể khiến nhiều người như vậy đi gặp diêm vương, lại không nhìn ra chút mỏi mệt nào?
Bất quá vô luận là Thương Tà đại lục hay Di Thất đại lục, có thể lấy âm làm đao cũng chỉ có hai người U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương.
Ma Kiêu nhìn bộ dáng nữ nhi nhà mình đứng ở bên người Liệt Hỏa Kình Thương, không khỏi gật gật đầu. Vốn dĩ hắn đối với Liệt Hỏa Kình Thương còn rất bất mãn, đoạt mất bảo bối nữ nhi của hắn, nhưng giờ phút này hắn lại có thể thực sâu sắc cảm nhận được cảm tình của Liệt Hỏa Kình Thương cùng U Tà, là khắc cốt ghi tâm, so với hắn cùng Thủy Linh Lung chỉ có hơn chứ không kém.
Hai người thành hôn cũng không bao lâu, nhưng cảm tình đã sâu sắc như vậy, thật sự làm cho hắn không còn gì để nói. Mà Thủy Linh Lung cũng đi tới bên người Ma Kiêu, sau đó nhìn nhìn U Tà, lại nhìn nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, trong mắt đẹp là ý cười vừa lòng.
Ma Kiêu quay đầu trào phúng nhìn Vân Thánh Thiên đang đổ mồ hôi lạnh, "Vân tông chủ làm sao vậy? Nóng như vậy sao?"
Nghe vậy lưng Vân Thánh Thiên cứng đờ, nhưng lại không biết nên dùng lời gì để phản bác.
Vào lúc này bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan cũng vừa đến đây, mà đi theo phía sau mấy người bọn họ chính là người Tà tông, năm đó tuy rằng phần lớn thực lực Tà tông đều bị diệt, nhưng một ít người thực lực mạnh mẽ vẫn mang theo những người Tà tông còn lại quy ẩn núi sâu.
Trong nhiều năm qua lại nhẹ nhàng gầy dựng lại Tà tông, chỉ là vẫn ẩn dấu mà thôi. Ma Kiêu quả thật là một người tựa như thần! Mười năm sau khi Tà tông bị hủy, hắn lại khôi phục lại thực lực Tà tông, thậm chí là so với lúc trước còn cường hãn hơn.
Mỗi khi nhìn thiên hạ đồn đại Vân tông chính là Đệ nhất tông phái ở Di Thất đại lục, Ma Kiêu chỉ cười trào phúng nhìn về Vân tông ở phương xa. Lúc trước âm hiểm đánh lén Tà tông như vậy, sau lại nhảy lên làm thế lực cường đại nhất Di Thất đại lục, không biết lúc ấy Vân Thánh Thiên rốt cuộc có tâm tình gì?
Là tự hào? Là vui sướng? Hay là trắng đêm khó ngủ ngon?
Ma Kiêu nghĩ như vậy liền nhìn về phía Vân Thánh Thiên, mà Vân Thánh Thiên cảm nhận được ánh mắt Ma Kiêu, liền rùng mình.
Đúng vậy, năm đó hắn sau khi thành công đánh lén Tà tông, Vân tông trở thành Đệ nhất thế lực tại Di Thất đại lục, hắn lúc ấy là cao hứng, là hưng phấn. Vốn dĩ hắn cùng với Ma Kiêu lớn hơn vài tuổi, nhưng Ma Kiêu so với hắn đi lên vị trí tông chủ còn sớm hơn, thanh danh cũng so với hắn lớn hơn rất nhiều, đến khi Tà tông bị diệt, Vân tông nắm quyền lớn, hắn mới chính thức cảm nhận được cảm giác không ai áp chế.
Hãnh diện không gì hơn cái này, tuy nhiên sau đó, hắn mỗi ngày buổi tối đều gặp ác mộng. Ở trong mộng Ma Kiêu luôn dùng đôi mắt giống như liệp ưng kia bễ nghễ nhìn hắn, tuy rằng cũng không có nói gì, nhưng hắn vẫn từ trong mắt của hắn mà cảm nhận được khinh thường cùng hèn mọn.
Đúng vậy, Vân Thánh Thiên hắn kém Ma Kiêu, nhưng thế thì sao? Cuối cùng hắn không phải đã trở thành tông chủ Vân tông nổi danh thiên hạ sao? Mà Ma Kiêu đâu, không biết ẩn nấp nơi nào, ha ha ha, trên thế giới này chỉ nên có một mình Vân Thánh Thiên hắn mới đúng, Ma Kiêu? Vốn không nên đến thế giới này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Thánh Thiên đang nhìn Ma Kiêu liền trở nên ngoan lệ. Ma Kiêu tự nhiên cũng cảm nhận được mối hận không thể giết hắn của Vân Thánh Thiên, lập tức lãnh khốc mở miệng, "Vân Thánh Thiên, chuyện giữa ta và ngươi, hôm nay liền tính hết đi!"
Nói xong cũng không cho Vân Thánh Thiên cơ hội mở miệng, vận khí đánh về phía Vân Thánh Thiên.
Mà Vân Thánh Thiên nhanh chóng nghênh đón, bất luận là mười mấy năm trước hay là mười mấy năm sau, Vân Thánh Thiên cùng Ma Kiêu đều là chưa từng giao thủ, nếu hôm nay có thể thống thống khoái khoái đánh một trận, vậy cớ sao mà không làm?
Thủy Linh Lung chỉ nháy mắt liền đi tới bên người Hỏa Liễn Túy, nhìn Hỏa Uyển Hinh hôn mê bất tỉnh như trước, Thủy Linh Lung không khỏi càng lo lắng.
Lúc này U Tà mới nắm tay Liệt Hỏa Kình Thương đi tới trước mặt Thủy Linh Lung, "Mẫu thân, đây là phu quân của con, Liệt Hỏa Kình Thương", nàng nói xong, Thủy Linh Lung mới cẩn thận nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn một lát sau gật gật đầu, quả nhiên không hổ là con trai Uyển Hinh, trong mắt tràn đầy chính khí cùng lãnh liệt, tất nhiên là người chung tình.
Xem đến đây Thủy Linh Lung vỗ vai Liệt Hỏa Kình Thương, "Đứa trẻ tốt, ta cùng với mẫu thân con từ nhỏ đã là tỷ muội tình thâm, con cùng U Tà có thể kết làm vợ chồng ta thật cao hứng, sau này con phải đối xử tốt với nữ nhi của ta đấy!"
Liệt Hỏa Kình Thương trịnh trọng gật gật đầu, "Vâng, nương, Kình Thương tất nhiên sẽ đối xử thật tốt với Tà Nhi, sẽ không cô phụ nàng, sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng, đây chính là lời hứa của ta!"
Liệt Hỏa Kình Thương nói xong liền nắm chặt tay U Tà, từ sau chuyện Táng Hồn nhai hắn liền biết sợ, hắn chính thức đã biết nữ nhân Tức Mặc U Tà này ở trong lòng hắn rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng!
Sau này bất luận phát sinh cái gì, đều không có khả năng làm cho bọn họ tách ra!
U Tà nhìn bộ dáng Liệt Hỏa Kình Thương trịnh trọng không khỏi cảm thấy ấm áp. Liệt Hỏa Kình Thương yêu nàng, nàng biết, nàng cũng biết suy nghĩ cùng lời hứa trong lòng hắn, nhưng chân chính nghe hắn nói ra miệng lại là một loại cảm giác rất khác.
Thủy Linh Lung nghe Liệt Hỏa Kình Thương hứa hẹn, rưng rưng quay đầu nhìn Hỏa Uyển Hinh, Hinh Nhi, ngươi sinh được một đứa con thực tốt, về sau chúng ta nhất định phải ở cùng nhau.
Liệt Hỏa Kình Thương cũng lo lắng nhìn Hỏa Uyển Hinh. U Tà nhìn biểu tình của hắn không khỏi mở miệng nói, "Không cần lo lắng, mẫu thân cũng không có việc gì, ta đã bảo vệ tâm mạch cho người, chỉ cần điều dưỡng tốt là có thể khỏe lại" .
Liệt Hỏa Kình Thương gật gật đầu, y thuật phu nhân nhà mình hắn biết rõ.
Mà vào lúc này chỉ nghe một đạo tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mọi người nâng mắt nhìn lại, chỗ tim Vân Thánh Thiên đã bị trường kiếm trong tay Ma Kiêu đâm thủng, giờ phút này Vân Thánh Thiên không thể tin trừng mắt nhìn thanh kiếm nhuốm máu trên ngực mình, sau đó là thanh âm run rẩy nói, "Ta... Ta không... Không cam... Tâm!"
Nói xong câu đó thân thể Vân Thánh Thiên thẳng tắp ngã xuống, tròng mắt chưa từng khép lại kia chứa đầy không dám tin cùng phẫn hận ghen tị, cho đến khi chết hắn vẫn oán ông trời bất công.
Mà phần đông người thế lực khác ở đây nhìn đến Vân Thánh Thiên chết, người người run run quỳ rạp xuống đất, "Ma... Không, tông chủ, tông chủ, van cầu ngài buông tha chúng ta đi! Việc đuổi giết ngài cùng phu nhân đều là Vân tông thánh nữ hạ lệnh, chúng ta cũng không muốn a! Van cầu ngài , buông tha chúng ta đi!"
Nghe vậy tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, ngữ khí run run cầu xin tha thứ, nhìn bộ dáng lãnh khốc khát máu của Ma Kiêu, tất cả mọi người đều sợ. Năm đó chẳng qua là vì thế lực Tà tông suy yếu, cho nên bọn họ mới có thể mượn việc này làm nhục bọn hắn. Nhưng là hôm nay, Tà tông quật khởi, sau này Di Thất đại lục chỉ sợ cũng chỉ biết đến một Tà tông !
Thân ảnh gia chủ Thủy gia cùng gia chủ Phong gia sớm đã không biết đi nơi nào, ngoài hai người này, những người có chút năng lực trên Di Thất đại lục đều đã quỳ gối nơi đây.
Ma Kiêu cũng cầm trường kiếm nhuốm máu trong tay ném ra ngoài, mọi người nghe tiếng kiếm rơi xuống đất thân thể cúi càng thấp, dù sao cũng chỉ là một đám người sợ chết.
Khóe miệng Ma Kiêu hàm chứa ý cười châm chọc nhìn những người ở đây, năm đó nếu không phải bọn họ, hắn làm sao có thể phải chia lìa với Linh Lung và nữ nhi mười mấy năm! Buông tha bọn họ? Có thể sao?
Nghĩ đến đây thanh âm Ma Kiêu lãnh khốc vô tình vang vọng bên tai mọi người, "Tà tông tứ đại hộ vệ!"
"Có thuộc hạ!", bốn đạo thanh âm hùng hậu trăm miệng một lời vang lên.
"Đem ở đây tất cả mọi người mang về, thiết đãi tử tế!", Ma Kiêu hai tròng mắt thản nhiên nhìn lướt qua sau đó xoay người đi về phía Thủy Linh Lung. Mà tứ đại hộ vệ Tà tông kia nghe vậy liền phân phó đệ tử Tà tông phía sau đem tất cả mọi người ở đây mang về.
Cùng lúc đó, tiếng khóc ồn ào liên tiếp vang lên, cũng vẫn không ngăn cản được ý định đưa bọn họ về Tà tông thiết đãi của Ma Kiêu. Ma Kiêu hắn là loại người nào? Tông chủ Tà tông, đại ma đầu mà người Di Thất đại lục đều biết!
Tuy rằng hắn cũng không tàn nhẫn lấy mạng tất cả mọi người, nhưng là đối với người từng đuổi giết mình, hắn làm sao có thể nương tay.
U Tà nhìn một đám người bị mang đi, biểu tình trên mặt không có một tia biến hóa, tự làm bậy không thể sống!
Mà thần sắc Liệt Hỏa Kình Thương từ đầu tới cuối đều lãnh liệt, cũng chỉ có khi nhìn U Tà, thần sắc mới có thể trở nên nhu tình ấm áp.
Trong khoảng thời gian ngắn, yến hội Vân tông ăn mừng tông chủ phu nhân này thành nơi giết chóc, nơi nơi đều là phần còn lại của chân tay đã bị chặt đứt, máu chảy thành sông. Ai có thể nghĩ tới, vốn là đại tông phái trên Di Thất đại lục - Vân tông, chỉ trong một sớm một chiều đã biến thành hư vô.
U Tà phái mấy người Hồn Thiên, Hồn Ảnh đi Vân tông tìm Thủy Khiêm Mạch, cũng không có nhìn thấy bóng dáng hắn. Tình huống này Thủy Linh Lung cũng không biết, cho nên cũng không thể nói gì.
Sau khi mọi người bị mang đi, đoàn người U Tà cũng rời khỏi Vân tông, sắc trời dần sáng, cho nên mọi người quyết định ở lại Hỏa gia mấy ngày, hơn nữa việc Thủy gia cùng Phong gia còn chưa giải quyết!
Nghĩ đến Phong gia trong đầu U Tà hiện ra bộ dạng Phong Lê Âm, mà Thủy gia... Nghĩ đến Thủy gia trong lòng U Tà cũng không có cảm tình gì đáng nói, bình thản giống đối với người xa lạ.
Nhưng Thủy gia dù sao cũng là gia tộc đã nuôi dưỡng Thủy Linh Lung, mà Thủy Linh Lung nghĩ đến Thủy gia liền trầm mặc, chỉ sợ trong lòng nàng đối với Thủy gia cũng có khó xử.
Nếu là trước đây, gia chủ Thủy gia đối với nàng vô cùng tốt. Bởi vì Thủy gia con nối dòng đơn bạc, chỉ có nàng, mà nàng lại là nữ nhi,cho nên gia chủ Thủy gia mới tận tâm bồi dưỡng nàng, trong lòng nàng vẫn luôn cảm kích .
Sau này gia chủ Thủy gia ngăn cản nàng ở bên Ma Kiêu, Thủy Linh Lung cũng có thể hiểu được dụng ý của gia chủ Thủy gia. Chân chính làm cho Thủy Linh Lung thất vọng đau khổ là khi nàng bị người ta mang về Thủy gia, hắn lại để Vân Thánh Thiên mang nàng đi!
Gia chủ Thủy gia biết rõ trong lòng Thủy Linh Lung chỉ có một mình Ma Kiêu, nhưng lại vẫn trăm phương nghìn kế muốn làm cho Thủy Linh Lung yêu Vân Thánh Thiên, trở thành tông chủ phu nhân của Vân tông, điều này với nàng có bao nhiêu đả kích.
Phụ thân từng sủng nịch nàng đem nàng trở thành một vật để lợi dụng, cái gì hòn ngọc quý trên tay Thủy gia, tất cả chỉ là hư ảo! Mà gia chủ Thủy gia tận tâm bồi dưỡng nàng như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì muốn nói với người đời rằng, Thủy gia cho dù không có con trai, nhưng con gái cũng không hề thua kém!
Nữ nhi vĩ đại cũng có thể tìm được một phu quân hoàn mỹ, trở thành ngọn núi cho Thủy gia dựa vào, như vậy so ra cũng chẳng kém gì tam đại gia tộc kia? Điều hắn muốn chỉ là làm cho Thủy gia tồn tại bền vững, mạnh mẽ hơn tam đại gia kia mà thôi.
Cho nên năm đó khi gia chủ Thủy gia biết Hỏa gia muốn cùng Phong gia liên hôn mới phẫn nộ như vậy. Nếu Phong - Hỏa hai nhà liên hôn, như vậy Thủy gia cùng Mộc gia là đơn thương độc mã, đến lúc đó chỉ sợ hết thảy sẽ không đơn giản nữa!
Cho nên từ lúc đó trong lòng gia chủ Thủy gia đã trù tính đem Thủy Linh Lung gả cho Vân Thánh Thiên.
Lúc ấy, con trai trưởng duy nhất Mộc gia đã thành hôn, không lẽ để đại tiểu thư Thủy gia hắn gả làm thiếp? Lại nói Tà tông, chính tà từ cổ đến nay đều không cùng tồn tại, gia chủ Thủy gia làm sao có thể mạo hiểm bị mọi người đuổi giết mà đem nữ nhi gả cho Ma Kiêu? Cho nên trong thế lực toàn bộ đại lục, duy nhất có thể xứng đôi cùng nữ nhi Thủy Linh Lung mà hắn sủng ái nhất chỉ còn lại một Vân tông!
Tông chủ Vân tông chủ tuy rằng không hơn Ma Kiêu, nhưng cũng không phải hạng người tầm thường, cùng đại tiểu thư Thủy gia cũng là chỉ có hơn chứ không kém. Huống chi không lâu sau Vân Thánh Thiên thật sự tới cửa cầu hôn, nhưng ai ngờ Thủy Linh Lung không thích hắn!
Ở đại hôn hai nhà Phong - Hỏa, khi tin Hỏa Uyển Hinh đào hôn truyền vào tai gia chủ Thủy gia, hắn liền biết Hỏa Uyển Hinh có thể đào hôn chắc chắn là do nữ nhi nhà mình giúp đỡ. Cũng vì Hỏa Uyển Hinh đào hôn, toàn bộ Di Thất đại lục không có người có thể so sánh với nữ nhi của mình.
Cho nên dù lúc ấy Thủy Linh Lung cự tuyệt gả cho Vân Thánh Thiên, gia chủ Thủy gia cũng cũng không có tâm tư gì. Nếu hai nhà Phong Hỏa liên hôn không thành, vậy tứ đại gia tộc vẫn như trước, hắn đương nhiên không vội, nữ nhi bảo bối nhà mình có thể chậm gả thì liền chậm một chút cũng tốt.
Nhưng ai nghờ được Thủy Linh Lung thế nhưng lại cùng tông chủ Tà tông - Ma Kiêu bỏ trốn, việc này giống như tát một cái vang dội vào mặt gia chủ Thủy gia, hắn đương nhiên là không muốn, cho nên mới đối xử với Thủy Linh Lung như vậy.
Sau này Thủy Linh Lung bị bắt về, nhìn bộ dáng chật vật của nữ nhi nhà mình, gia chủ Thủy gia không chỉ không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn bị Vân Thánh Thiên thuyết phục, cam tâm tình nguyện đem nữ nhi của chính mình đưa tới Vân tông, từ đó về sau bị giam ở Vân tông hơn mười năm!
Nghĩ đến đây trong lòng Thủy Linh Lung chỉ có lạnh lẽo. Thủy gia phải giải quyết như thế nào, nàng cũng thế không hề để ý tới, chỉ cần cho gia chủ Thủy gia một con đường sống là được rồi.
Sau khi về đến Hỏa gia, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
Liệt Hỏa Kình Thương ôm U Tà nằm trên giường, con ngươi xanh biếc vẫn không nhúc nhích nhìn mái tóc bạc trắng của U Tà, trái tim co rút đau đớn, không biết khi đó Tà Nhi rốt cuộc đã phải đau xót đến cỡ nào, mới có thể biến thành như vậy.
"Thương, chàng ở Táng Hồn nhai rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Còn có... Trầm Thanh Nhu đâu?", U Tà rõ ràng cảm nhận được Liệt Hỏa Kình Thương không thể che dấu được bi thương cùng đau lòng, lập tức mở miệng dời lực chú ý của hắn.
Liệt Hỏa Kình Thương cũng không mở miệng, mà là thanh âm run run nói, "Tà Nhi, lúc ấy nàng thực đau lòng phải không?"
Nghe vậy thân mình U Tà cứng đờ, sau đó cầm tay Liệt Hỏa Kình Thương đặt ở chỗ tim mình, Liệt Hỏa Kình Thương cảm thụ được nhịp tim của U Tà, nhẹ nhàng mà đập.
"Ngày đó, ta thấy chàng rơi xuống Táng Hồn nhai, trong lòng ta chỉ có một ý tưởng, đó là nhảy xuống theo chàng! Tim ta tại một khắc kia dường như ngừng đập. Nhưng ta cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng, cho nên ta không thể. Nhưng bắt ta trơ mắt nhìn chàng bỏ ta mà đi, ta thật sự đau lòng không kềm chế được, tóc đen thành tuyết..."
Thanh âm U Tà rất lạnh nhạt, cũng không có gì phập phồng, giống như nói về cảm xúc ngày đó của mình cũng không có gì khác thường. Nhưng Liệt Hỏa Kình Thương cũng cảm nhận được từ nhịp đập trái tim của U Tà, sự sợ hãi cùng bi thống.
Lập tức Liệt Hỏa Kình Thương cúi mặt in lên môi U Tà, hôn xong lại đau lòng nói, "Tà Nhi, thực xin lỗi. Sau này ta tuyệt đối sẽ không lại rời xa nàng, tuyệt đối sẽ không!"
Nghe vậy U Tà nhẹ nhàng gật gật đầu, "Được, chàng tuyệt đối không được rời khỏi ta, tuyệt đối không được" .
U Tà nói xong câu đó, Liệt Hỏa Kình Thương mới lại mở miệng, "Ta ở dưới Táng Hồn nhai đã xảy ra rất nhiều chuyện...", nói xong, hai mắt Liệt Hỏa Kình Thương nhìn về phương xa, suy nghĩ quay lại đến trước lúc nhảy xuống Táng Hồn nhai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.