Thôi Bán Hạ nghĩ hình như bản thân bỏ quên cái gì, nàng cũng không phải không chút nào đề phòng người khác, dù sao thân phận kiếp trước cũng không tầm thường, nếu không đề cao cảnh giác không biết đã chết mấy trăm lần rồi, nếu không có chuyện bất ngờ rơi máy bay, nàng hiện tại vẫn còn là đại tỷ hắc đạo tung hoành ngang dọc.
Mà trên đời này nếu hỏi nàng người ngươi tin tưởng nhất là ai, đó nhất định là Thôi thần y và Trạm Ly Tiêu. Một là A Công nuôi nàng lớn lên, một nữa là đứa trẻ nàng nhìn lớn lên.
Đối với người được nàng tín nhiệm, nàng luôn không có bất kỳ đề phòng nào, huống chi nàng và Trạm Ly Tiêu cùng nhau lớn lên, hắn đối xử với nàng rất tốt, so ra thì ngược lại nàng nên cảm thấy áy náy, bởi vì nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu cũng không phải không mục đích, nàng đối tốt với người ta nhưng đồng thời cũng nuôi dưỡng tâm tư.
Cho nên mỗi khi Trạm Ly Tiêu đối tốt với nàng không chút do dự, trong lòng nàng luôn cảm thấy áy náy.
Trong mắt nàng, tính cách Trạm Ly Tiêu mềm yếu, một chút cáu gắt cũng không có, đối với cung nữ cũng đều ôn hòa lễ độ.
Ở trong hoàng cung hắc ám này lại có thể nuôi ra một con thỏ trắng yếu ớt, nàng cảm thấy không thể tin nổi; thế nhưng nàng vẫn không có bất kỳ hoài nghi gì đối với Trạm Ly Tiêu.
Bởi vì biểu hiện của Trạm Ly Tiêu trước mặt nàng thực tốt lắm. Đối với nàng, Trạm Ly Tiêu luôn cười dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng cũng chân thành, nàng làm sao có thể hoài nghi.
Nếu không phải tận mắt trông thấy bộ mặt lãnh khốc của Trạm Ly Tiêu, nàng thật sẽ luôn luôn cho rằng Trạm Ly Tiêu chỉ là con thỏ vô hại.
Nàng quả nhiên quá ngây thơ rồi, trong hoàng cung nào có người đơn thuần như vậy, Trạm Ly Tiêu nếu thật đơn thuần vô hại, nào có thể an ổn ngồi trên cái ngôi vị thái tử kia... Cho dù hoàng đế và hoàng hậu cùng nhau che chở, nhưng nữ nhân hậu cung người nào không hung ác tàn nhẫn, thủ đoạn tuyệt đối người nọ so với người kia càng âm hiểm.
Người đơn thuần thì không cách nào sống sót tại đây.
Trạm Ly Tiêu ngụy trang quá tốt, kiếp trước nàng cũng không phải là chưa từng gặp qua người hai mặt khẩu phật tâm xà, cũng không có một người nào có thể so sánh với Trạm Ly Tiêu. Cái khuôn mặt kia rất lừa gạt người đời, hơn nữa phong cách dịu dàng, khí chất ưu nhã... Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, người trước mắt lại khôi phục bộ dáng nàng quen thuộc, giống như tối hôm qua điều nàng thấy là ảo giác.
Nàng sâu sắc cảm thấy mình bị lừa gạt, điều này làm cho tâm tình nàng thật không tốt. Nàng vẫn cho là mình rất hiểu Trạm Ly Tiêu, nghĩ hắn rất dễ bị bắt nạt, còn nghĩ tương lai nàng làm sao có thể dựa vào một người nhu nhược đến thế... Mẹ kiếp hiện tại mới biết thì ra người ngu xuẩn thực sự là nàng!
Thì ra Trạm Ly Tiêu một chút cũng không phải con thỏ nhỏ, cũng không có nhu nhược chút nào, thật có thể trở thành bùa hộ mệnh của nàng trong tương lai —— nhưng nàng một chút cũng không vui nổi!
Trạm Ly Tiêu nãy giờ vẫn bị trừng cuối cùng cũng dời mắt khỏi quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Thôi Bán Hạ. Nàng đang ôm gối mềm ngồi đối diện hắn, mặc dù cách hắn, nhưng trong xe ngựa, hắn chỉ cần đứng dậy vươn tay là có thể đem lấy nàng vồ vào ngực.
Từ sáng sớm bọn họ đã rời Tuyết Hương thành, mẫu thân Đại Bảo đã hạ sốt, trên căn bản không còn sốt nữa, cũng không còn gì đáng ngại, kế tiếp nghỉ ngơi thật tốt một thời gian là được.
Bọn họ để lại một số bạc cho Đại Bảo, kêu tiểu nhị ba lần một ngày giúp Đại Bảo sắc thuốc, cũng mời đại phu dược đường cố định chuẩn bệnh cho mẫu thân Đại Bảo, bọn họ liền không ở lại nữa, dù sao thì tình hình ở Tương thành cũng quan trọng hơn.
Thôi Bán Hạ vẫn luôn yên lặng, cũng không nói chuyện với hắn, lên xe ngựa liền ngồi vào nơi cách hắn xa nhất.
Vừa bắt đầu đi đã muốn giả bộ ngủ, hắn cũng không nói gì, chỉ cầm sách đọc.
Chỉ là Thôi Bán Hạ làm thế nào cũng không ngủ được, nhắm dù mắt, tâm tình lại càng lúc càng kém, cuối cùng mở mắt ra trừng Trạm Ly Tiêu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy ánh nhìn thẳng tắp, giống như đang đợi Trạm Ly Tiêu tự thú.
Thôi Bán Hạ như vậy khiến Trạm Ly Tiêu cảm thấy buồn cười, lại không biết làm thế nào, cuối cùng cũng quyết định phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
“Hạ Hạ.”
“Ngươi cố ý!” Chờ Trạm Ly Tiêu mở miệng, Thôi Bán Hạ lại cắt đứt lời hắn, híp mắt thâm thúy.
Từ tối hôm qua, sau khi thấy được bộ mặt khác của Trạm Ly Tiêu, nàng tốn một đêm suy nghĩ. Một người có thể giấu giếm nàng lâu như vậy, như thế nào lại không cẩn thận để cho nàng phát hiện bộ mặt thật của hắn như vậy? Nàng nghĩ một hồi liền hiểu, Trạm Ly Tiêu cố ý cho nàng biết.
Trạm Ly Tiêu sao lại không hiểu lời nàng nói..., Thôi Bán Hạ từ trước đến giờ thông minh, chỉ bởi vì tin tưởng, cho nên mới không hoài nghi hắn.
“Đúng vậy.” Hắn không phủ nhận, hắn đúng là cố ý.
Quả nhiên. Chứng thật suy đoán của mình, Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, lửa giận vẫn vùi trong lòng bắt đầu bùng lên: “Tại sao? Nếu đã ngụy trang ở trước mặt ta lâu như vậy, vì sao không tiếp tục giả bộ nữa?” Tin tưởng với bản lĩnh của hắn, ở trước mặt nàng giả bộ cả đời cũng nhất định không thành vấn đề.
Đối mặt với lửa giận của nàng, trong lòng Trạm Ly Tiêu không khỏi dâng lên một chút vui sướng. So với hờ hững, hắn càng yêu thích Thôi Bán Hạ tức giận với hắn: “Hạ Hạ, thực xin lỗi.” Hắn đối với nàng khoe mẽ.
“Ít giả bộ đi!” Sau khi biết rõ bản chất của Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ sẽ không tiếp tục để bộ dạng ngụy trang đơn thuần này lừa gạt.
“Trạm Ly Tiêu, khai báo thành thực cho ta, từ lúc nào ngươi bắt đầu giả bộ?” Người này từ lúc nào trong ngoài không đồng nhất?
Từ khi nào bắt đầu... “Ta không biết.” Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, rõ ràng trên mặt mang nụ cười, trong mắt nhưng không có một ý cười, Trạm Ly Tiêu như vậy khiến Thôi Bán Hạ sửng sốt.
“Hạ Hạ, ta là thái tử, sau này không nhất định sẽ là hoàng đế, bởi vì trên ta còn có hai hoàng huynh luôn thèm thuồng, chăm chăm chờ ta phạm sai lầm. Ta chỉ là may mắn, có mẫu thân là hoàng hậu, cho nên ta mới có thể là thái tử, nhưng nếu ta không ưu tú, thái tử sẽ đổi thành người khác.” Điểm này hắn so với bất cứ ai đều rõ hơn cả.
“Nhân từ thì không cách nào sống sót ở hoàng gia, Hạ Hạ, từ lúc nào thì ta bắt đầu thay đổi, bản thân ta cũng không biết, ta cũng không quan tâm.” Hắn nhìn nàng: “Nhưng đối với nàng thì không phải vậy. Ta có thể ngụy trang ở trước mặt tất cả mọi người cả đời, nhưng chỉ với nàng, ta không muốn.”
Thôi Bán Hạ ngẩn người, Trạm Ly Tiêu trước mắt đối với nàng thật xa lạ, lại cũng không giống với vẻ xa lạ nàng thấy được tối qua, Trạm Ly Tiêu trước mắt lại khiến cho nàng cảm thấy như một nam nhân, ánh mắt mà hắn nhìn nàng... Tim nàng đột nhiên loạn nhịp, tùy tiện né tránh.
Trạm Ly Tiêu không để cho nàng làm vậy, hắn đột nhiên hướng về phía nàng, thân thể ấm áp dựa vào, gần như bao phủ toàn thân nàng.
Thôi Bán Hạ giật mình, thằng nhóc vẫn luôn theo sau nàng từ lúc nào đã trở nên cao lớn như vậy?