Tà Y

Chương 27:




Nàng đối tốt với Trạm Ly Tiêu, nàng nhìn đứa trẻ luôn đi theo sau nàng dần dần lớn lên, nhìn hắn dần trở thành một nam nhân mê người, nàng thậm chí từng nghĩ tới không biết nữ nhân nào vận cứt chó có thể chạm đến trái tim Trạm Ly Tiêu, nhất định là kiếp trước thắp hương khấn phật mới có vận khí tốt như vậy, bởi vì nàng nuôi dưỡng Trạm Ly Tiêu lớn lên tốt lắm!
Nàng chưa từng đem cái vận khí tốt đó đặt trên người mình, bởi vì nàng không dám nghĩ.
Nhưng nàng không nghĩ, Trạm Ly Tiêu cũng không buông tha nàng. Hắn từng bước một tiến sát, nói thích nàng, dùng dịu dàng chỉ thuộc về hắn từ từ bao phủ nàng, dùng hai chữ bảo vệ mà bao bọc nàng, thà bị thương, cũng muốn bảo vệ nàng.
Nàng bị bức không có đường để lui, lại vẫn cố chấp dùng bức tường mỏng manh che đi nỗi lòng.
Rũ mắt xuống, Thôi Bán Hạ nhàn nhạt nói: “Chất độc trên người ngươi rất khó hiểu.”
Khi hắn hộc máu lúc hôn mê, nàng vừa vội lại sợ, thật may là kịp thời nhớ tới lọ Giải Độc Hoàn trong hộp bảo bối của A Công, liền vội vàng cho hắn ăn.
Nhưng vết thương trên vai hắn không xử lý không được, hai người lại ở nơi hoang vu, mặc dù trước mắt an toàn, nhưng ai biết được truy binh đã từ bỏ ý định đuổi theo chưa.
Nàng chỉ còn cách dùng hết sức, vác theo Trạm Ly Tiêu còn đang hôn mê, cắn răng lôi hắn vào rừng, đến khi thấy một cản nhà gỗ, mới vội vã đưa hắn vào trong.
Nhà gỗ đã lâu không ai lui tới, thật may cũng coi như sạch sẽ.
“Vết thương trên vai ta đã xử lý qua, ngươi đừng lộn xộn, tránh để vết thương nứt ra, ta còn phải băng thêm lần nữa.” Thôi Bán Hạ lạnh nhạt, ánh nến trên bàn chiếu trên mặt nàng lạnh lùng xa lánh.
Trạm Ly Tiêu sao lại không nhìn ra sự khác thường của Thôi Bán Hạ, lập tức hiểu nàng đã biết, hơn nữa rất tức giận.
Hắn thở dài trong lòng, sợ rằng lần này Hạ Hạ giận không nhẹ.
“Hạ Hạ, thật xin lỗi.” Hắn chủ động lấy lòng, đáng thương nhìn Thôi Bán Hạ.
Nhưng Thôi Bán Hạ không thèm nhìn hắn.
“Ngươi đã sớm biết đúng không?” Ngay từ đầu không nghĩ tới, chỉ lúc Trạm Ly Tiêu hôn mê, tỉnh táo lại tới nàng cảm thấy không đúng.
Trạm Ly Tiêu tâm tư thâm trầm như vậy, sao có thể để bản thân hắn lâm vào nguy hiểm? Hơn nữa hắn biết có người từ trong cung đang theo dõi hắn, nàng cũng không tin hắn không biết người kia lén lút làm những gì.
Thôi Bán Hạ chưa bao giờ đần, kinh nghiệm kiếp trước làm nàng vô cùng hiểu thủ đoạn cấp trên, Trạm Ly Tiêu giỏi ngụy trang như vậy như thế nào dễ dàng để cho mình bị người tính kế, trừ phi hắn cố ý!
Khách điếm phát hỏa, thích khách, còn có những quan binh đuổi giết bọn họ... Những thứ này đều nằm trong dự liệu của Trạm Ly Tiêu, đây mới là điều làm cho nàng tức giận nhất.
Trạm Ly Tiêu than thở trong lòng. Quả nhiên, Hạ Hạ cũng đoán được.
Quả thật, mọi thứ đều là kế hoạch của hắn, hắn chính là muốn nhờ vào hành động của Lưu Hành, bắt được kẻ đứng sau hắn. Từ sau khi hắn rời cung, người trong cung liền rục rịch. Hắn là cái đinh trong mắt những người khác, những người kia tuyệt đối sẽ không để cho địa vị thái tử của hắn tiếp tục vững chắc, không phải phá hoại thì chính là mượn dịp diệt trừ hắn.
Huyện lệnh Lưu Hành này chỉ là con cờ, hắn muốn từ Lưu Hành tra ra được kẻ đứng đằng sau, một lưới bắt hết.
Hắn nắm tất cả trong lòng bàn tay, chờ lũ tôm tép nhãi nhép kia sa lưới, Thôi Bán Hạ cũng trở thành quân cờ ngoài ý muốn của hắn: “Ta đã tính đúng tất cả, nhưng Hạ Hạ, nàng là ngoài ý muốn.” Hắn sai Tiểu Quế Tử bảo vệ nàng rời đi, lại không nghĩ rằng nàng không chú ý an nguy bản thân mà trở lại tìm hắn.
“Thật sao?” Thôi Bán Hạ ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo này nhìn hắn. Nàng không tin hắn không tính đến chuyện nàng sẽ đi tìm hắn, không tin hắn sẽ không tranh thủ trong lúc lộn xộn mà bị thương khiến nàng mềm lòng.
Trạm Ly Tiêu không né tránh, thu hồi nụ cười, nhìn lại nàng: “Hạ Hạ, ta sẽ tính kế với tất cả mọi người trên đường này, chỉ có nàng, ta sẽ không.”
Ánh mắt hắn nghiêm túc như vậy khiến Thôi Bán Hạ chật vật, nàng siết chặt lòng bàn tay, lại nắm không được lòng run rẩy: “Tại sao?” Tại sao chấp nhất với nàng như vậy?
Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười: “Thái Phó nói lòng ta quá lạnh, quá ác, làm việc quá tàn nhẫn tuyệt tình, ta cũng cần một vỏ đao có thể kịp thời kìm hãm bản tính ta lại, nếu không có vỏ đao, ta có thể không cần giả bộ lương thiện, ta có thể tùy ý làm bậy, sống thật với chính mình.” Hắn nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy nhu tình, không tiếng động bước xuống giường, chậm rãi thong thả đến bên nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.