Tà Y

Chương 3:




Trạm Ly Tiêu chớp chớp mắt, bị dọa, nhất thời hốc mắt lập tức đỏ ửng: “Ô, Hạ Hạ, ngươi hung dữ với ta! Hạ Hạ hư, ta sẽ cáo với Thôi ngự y… Ô, nói cho ông ấy biết ngươi bắt nạt ta!” Hắn mặt mày nhăn nhó nặn ra hai giọt nước mắt.
Lại nữa! Lần nào cũng đều dùng chiêu này, lợi dụng thân phận tôn quý của hắn, tuổi lại nhỏ hơn nàng, mỗi lần tố cáo, đều là nàng sai. Hơn nữa Thôi thần y vì muốn tỏ ra mình không phải loại người hay bao che khuyết điểm, thế nên lần nào Trạm Ly Tiêu đến tố cáo, y như rằng nàng bị phạt chép Bản Thảo Kinh — nàng khẳng định mục đích của A công nàng chính à cái này đây, muốn ép nàng chép kinh cho đến chết!
“Thực xin lỗi, ta sai lầm rồi, ta không nên hung dữ với ngươi, thế nhưng ngươi có thể đứng dậy để ta chơi cùng chơi với ngươi được không?” Thôi Bán Hạ cắn răng, không ngắt không nghỉ mà lăp lại.
Được rồi, nàng nhận mệnh làm bảo mẫu được chưa? Mẹ kiếp, nàng mới có tám tuổi nha! Tại sao còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ năm tuổi này chứ?
Trạm Ly Tiêu vẫn cứ khăng khăng dính lấy nàng, từ lúc mới sinh ra, chỉ cần khi thức dậy không nhìn thấy nàng thì sẽ lớn tiếng khóc, chính là muốn nàng ôm. Chỉ cần có nàng ở bên cạnh, ánh mắt Trạm Ly Tiêu chính là nhìn nàng chằm chằm, ngay cả đối với phụ mẫu thân sinh cũng chưa bao giờ dính như vậy.
Điều kỳ lạ này khiến những người trong cung xôn xao, không biết Thôi Bán Hạ có cái ma lực gì lại khiến cho thái tử điện hạ yêu thích như vậy.
Xem đi, tiếng đầu tiên thái tử điện hạ nói ra miệng không phải phụ hoàng hay mẫu hậu, mà là Hạ Hạ, từ sau khi biết bò lại càng không quản được, luôn bò theo sau lưng Thôi Bán Hạ, trừ lúc đi ngủ là để kẻ khác trông coi, nhưng chỉ cần mở mắt lập tức đổi thành Thôi Bán Hạ.
Thật ra Trạm Ly Tiêu còn muốn Hạ Hạ cùng ngủ chung với hắn, nhưng phụ hoàng không cho phép, nói cái gì mà là nam nữ thụ thụ bất thân, mặc kệ hắn khóc nháo như thế nào đều không được, sau khi bị hắn ầm ĩ đến phiền, liền trực tiếp đánh vào mông hắn, hắn chỉ còn cách ôm cái mông bị đánh đến đỏ ửng, không cam lòng buông tha cái ý niệm muốn cùng ngủ với Hạ Hạ.
Điều này thật khiến Thôi Bán Hạ thở phào một hơi, ít nhất nàng còn có không gian tự do khi đi ngủ, một nơi để nàng có thể tự do khóc lóc than thở nha!
Nghe thấy Thôi Bán Hạ đồng ý cùng chơi với hắn, nước mắt trên mặt Trạm Ly Tiêu lập tức biến mất, nhảy xuống khỏi người Thôi Bán Hạ, vui vẻ lôi lôi kéo kéo nàng đứng lên, còn không quên nịnh hót một câu: “Hạ Hạ tốt nhất!” Khuôn mặt bánh bao tròn trịa nở ra nụ cười chết người.
Mỗi khi nhìn thấy Trạm Ly Tiêu, Thôi Bán Hạ không thể không cảm thán gien của hoàng gia thật sự rất tốt! Tuấn nam mỹ nữ đều ở trong cung nha! Cơ hồ không có vị hoàng tộc nào có bộ dáng xấu xí, nhất là đứa nhỏ của hoàng đế, có thêm hơi hướng dáng vẻ kiệt xuất.
Trạm Ly Tiêu tuy rằng mặt tròn trịa, thế nhưng đường nét thâm thúy (sắc nét), hưởng hết dung mạo của phụ mẫu, ngũ quan cực kỳ đẹp mắt, xem cái nụ cười đáng yêu kia, làm kích thích tình thương mẫu tử, dễ dàng hình dung được sau khi lớn lên sẽ là một mầm tai họa của nhân gian.
Cơn giận dữ của Thôi Bán Hạ ngay khi đụng trúng nụ cười phấn nộn đáng yêu của Trạm Ly Tiêu lập tức biến mất. Đáng ghét! Tiểu tử chết tiệt mỗi lần đều dùng chiêu này!
“Hạ Hạ, mặt bị dơ rồi.” Trạm Ly Tiêu giơ tay áo lên giúp Thôi Bán Hạ lâu má phải bị dính bẩn, hai mắt híp lại meo meo cười: “Tốt lắm, sạch rồi.”
Thôi Bán Hạ hừ hừ, đâu còn dáng vẻ bực bội sinh khí.
“Hạ Hạ, đi thôi.” Trạm Ly Tiêu dắt tay Thôi Bán Hạ, dẫn nàng đến bên tảng đá nhỏ, ngồi xuống gọi tiểu thái giám nãy giờ vẫn lặng yên đứng bên cạnh: “Tiểu Quế Tử.”
“Vâng” Tiểu Quế Tử lập tức nâng lên một cái hộp được sơn màu đen.
Trạm Ly Tiêu cầm hộp nhỏ lên, mở ra đưa đến cho Thôi Bán Hạ như hiến bảo vật: “Hạ Hạ, ta biết ngươi thích nhất là ăn đậu tây cuốn —” nói rồi cầm lên một khối: “Tay ngươi bị bẩn rồi, ta đút cho ngươi. A…” vô cùng thân thiết đút vào miệng Trạm Ly Tiêu, ánh mắt lom lom nhìn nàng.
Thôi Bán Hạ cũng không khách khí, sớm đã có thói quen được Trạm Ly Tiêu hầu hạ. Nàng há miệng cắn một miếng đậu tây cuốn, nàng vô cùng yêu thích cái vị ngọt mà không ngấy này.
Thôi Bán Hạ vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay ngươi không cần đi học sao?” Rõ ràng lúc này là thời gian tiểu quỷ đang học hành, vì sao lại chạy tới đây dính lấy nàng?
“Phụ hoàng nói có quốc sự muốn cùng thái phó thương lượng, cho nên hôm nay được nghỉ sớm.” Trạm Ly Tiêu để Thôi Bán Hạ cắn một nửa khối đậu tây cuốn rồi rất tự nhiên đem nửa còn lại bỏ vào miệng mình.
Là ở trên giường thương lượng đi! Thôi Bán Hạ thầm oán ở trong lòng. Nàng sớm đã nhìn ra, đương kim hoàng thượng và thái phó của Trạm Ly Tiêu căn bản là léng phéng với nhau, hai người họ có khi bây giờ là đang khởi động rồi!
Khi mới phát hiện nàng thực chấn động nha! Cổ nhân có đoạn tay áo chi phích (đồng tính) cũng không hề gì, nhưng nhất quốc chi quân (vua của một nước) lại dây dưa với thần tử của mình thì cũng khiến người ta quá ngạc nhiên.
Hơn nữa theo như nàng quan sát được, hai người này không phải là chơi đùa, mà là tình cảm chân thật.
Hoàng đế mặc dù có phi tử, cũng không nhiều, trong cung ngoại trừ hoàng hậu ra, cũng chỉ có tứ phi, bảy cung tần và vài vị mỹ nhân, cả hậu cung cộng lại con số không vượt quá hai mươi.
Mà từ sau khi Trạm Ly Tiêu được sinh ra, cung phi không có thêm một ai mang thai, bởi vậy Trạm Ly Tiêu chỉ có bốn tỷ tỷ cùng với hai ca ca, hai vị ca ca này chỉ sinh ra sớm hơn hắn vài tháng, thế nhưng Trạm Ly Tiêu lại là con của hoàng hậu, thân phận tôn quý, vừa ra đời đã lập tức được phong làm thái tử.
Sau khi lập thái tử, hoàng đế gần như không còn đặt chân đến hậu cung nữa, không ba thì năm lần cùng binh bộ thượng thư dính với nhau thương thảo quốc sự, mà từ khi binh bộ thượng thư trở thành thái phó của Trạm Ly Tiêu, hoàng đế cùng thần tử liền trắng trợn dính lấy nhau.
Nghĩ tới đây, Thôi Bán Hạ không khỏi thương hại nhìn Trạm Ly Tiêu. Đứa nhỏ này nếu biết phụ hoàng cùng thái phó của mình có gian tình, không biết là sẽ có bao nhiêu đả kích. Cùng mẫu thân hắn tranh đoạt nam nhân không phải là nữ nhân, mà lại là nam nhân nha!
“Hạ Hạ, làm sao thế?” Trạm Ly Tiêu chớp chớp mắt, cảm thấy ánh mắt Thôi Bán Hạ nhìn mình thật kỳ quái.
“Không có gì.” Thôi Bán Hạ sờ sờ đầu Trạm Ly Tiêu, đứa nhỏ này có mái  tóc rất mềm mại, sờ cực sướng.
Trạm Ly Tiêu cũng không để ý nhiều, chỉ có Hạ Hạ mới có thể sờ hắn, người khác dám sờ hắn như vậy, hắn không chém đứt cánh tay đi mới là lạ đó!
Trạm Ly Tiêu híp híp mắt, chủ động cọ vào lòng bàn tay nàng, bộ dáng khả ái đáng yêu này khiến Thôi Bán Hạ hết rung động lại run rẩy.
Đứa nhỏ dễ thương đúng là mê người mà! Khó trách người ta lại mong muốn có con…
Gì, ý muốn nuôi dưỡng?
Thôi Bán Hạ ngẩn người, thình lình, một cái suy nghĩ tà ác thoáng xẹt qua trong đầu nàng.
Trạm Ly Tiêu là thái tử, chính là hoàng đế tương lai. Mà nàng lại là nữ nhi của phiên vương phản quốc, mặc dù hiện giờ nàng đang được Thôi thần y che chở, cũng không ai biết được thân phận của nàng, nhưng bây giờ không ai biết không có nghĩa là tương lai sẽ không có ai biết!
Nàng rất rõ ràng nàng và vị vương phi của phiên vương kia có dung mạo cực kỳ giống nhau, nàng lại không thể cứ mãi trong cái bộ dạng tròn vo này — hơn nữa, hàng ngày nàng phải khổ cực ăn tới sáu bát cơm mới bồi dưỡng ra cái bộ dạng này đó, mẹ kiếp, đúng là càng lớn càng nguy hiểm mà!
Con người luôn phải lo trước tính sau, nàng cũng không thể dựa vào Thôi thần y cả đời, nàng phải tìm ra một người khác có thể dựa vào, mà trước mắt không phải có thể biến Trạm Ly Tiêu trở thành một chỗ dựa tốt lắm sao?
Đứa nhỏ này vừa thích nàng lại dính nàng như thế, nếu nàng nuôi hắn thành cái dạng không có nàng thì không được, đặt nàng ở vị trí số một tựa như hôn quân, cho dù về sau hắn có phát hiện mọi chuyện cũng sẽ luyến tiếc không bỏ được mà bảo hộ nàng… Đây không phải là một cái bùa hộ mệnh đáng tin cậy sao?
Ngao! Nàng thật là thông minh!
“Ha khụ khụ khụ…” Quên mất rằng mình đang ăn, Thôi Bán Hạ liền bị sặc.
“Hạ Hạ!” Trạm Ly Tiêu thật khẩn trương vỗ vỗ lưng nàng, hoảng hốt: “Tiểu Quế Tử mau mang nước lại đây!”
Tiểu Quế Tử đã sớm chạy đi lấy nước, lập tức bưng tới: “Điện hạ, nước đây.”
Trạm Ly Tiêu nhận lấy cái chén: “Hạ Hạ, uống nước.”
Thôi Bán Hạ há mồm uống nước, cuối cùng nuốt hết chỗ bánh mắc ở cổ, chỉ là nàng cũng sặc đến mức mặt đỏ ửng, nước mắt nước mũi chảy ra.
Trạm Ly Tiêu lo lắng nhìn nàng: “Hạ Hạ, có khỏe không?”
Đứa nhỏ nhìn nàng như vậy, Thôi Bán Hạ không khỏi chột dạ: “Ta không sao.” Chẳng qua sự chột dạ liền biến thành hư không, ý niệm tà ác vừa nhen nhóm trong đầu đã nhanh chóng mọc rễ bám sâu, muốn dừng cũng không được.
Thôi Bán Hạ dò xét đứa nhỏ một cái, nhìn ánh mắt đơn thuần ấy, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, ngươi có phải rất thích ta không?”
“Ừ.” Trạm Ly Tiêu gật đầu thật mạnh, lại nâng lên khuôn mặt thiên chân vô tà cười cười: “Thích Hạ Hạ nhất!”
Nghe được lời nói của đứa nhỏ, sự chột dạ của Thôi Bán Hạ lập tức giảm hơn phân nửa. Đây nàng cũng không có tính kế với hắn, là do đứa nhỏ này cam tam tình nguyện nha!
Thôi Bán Hạ lại lần nữa xoa đầu đứa nhỏ: “Nhớ lấy lời nói của ngươi nha! Chỉ cần ngươi luôn thích ta, ta cũng vậy, sẽ luôn đối tốt với ngươi.” Ừ Ừ, nàng sẽ nuôi dưỡng hắn vô cùng, vô cùng tốt.
Vì tương lai tốt đẹp của nàng, vì tính mạng yêu quý, nàng tuyệt đối sẽ nuôi dưỡng hắn lớn lên mà trong tâm chỉ có một mình mỹ nhân là nàng đây! ha ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.