Trạm Ly Tiêu từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã biết trong cung không có người tốt, trên mặt tất cả mọi người đều mang măt nạ, ngay cả hắn cũng thế, may mắn là hắn sở hữu tướng mạo dễ dàng lừa gạt người ta.
Thiên hạ có ai không biết, thái tử Ngũ Hỉ Quốc tính tình ôn hòa, không kiêu căng tự đại, thiện lương đến mức ngay cả con kiến cũng không nỡ làm tổn thương, là một thái tử hiền lành nhân hậu.
Hắn chính là sống dưới lốt hiền lành, yếu duối, nhân hậu đến bây giờ, nếu không, ngôi vị thái tử sớm đã đổi chủ.
Cho dù có mẫu hậu cùng phụ hoàng che cở yêu thương, thế nhưng thủ đoạn âm hiểm của nữ nhân trong cung không thể khống chế được, giống như vị Nghiên phi kia, bản thân không có con nối dõi, luôn coi hắn là cái đinh trong mắt, không biết đã sử dụng bao nhiêu quỷ kế để hại chết hắn.
Chỉ là nữ nhân kia thật quá ngu xuẩn, ỷ vào được thái hậu yêu thương mà lộng hành cả hậu cung, không nói đến đã đắc tội với bao nhiêu người, lại vẫn bởi vì ghen tỵ mà dám làm cái chuyện phản quốc tư thông với địch, ngu xuẩn nhất là còn tưởng việc mình làm không ai biết.
Hậu cung này chẳng ai biết được là có bao nhiêu tai mắt đâu! Người của hoàng đế, cung phi, đương nhiên, cũng có người của hắn. ở hậu cung thì tất cả mọi người đều phải cẩn thận làm việc, chỉ sợ bị người khác nắm được nhược điểm của mình.
Nghiên phi chính là quá kiêu ngạo, cứ nghĩ thái hậu sẽ luôn che chở ả, cho rằng chuyện ả làm sẽ không ai biết. Ngu xuẩn, không biết là có bao nhiêu người nhìn chằm chằm ả đâu.
Lần này Nghiên phi coi như xong đời rồi, ngay cả thái hậu cũng không bảo vệ được ả. Cứ nghĩ đến Nghiêm phi kia ỷ có cô mẫu (em gái của cha) là thái hậu, hoàn toàn không coi mẫu hậu ra gì, còn không biết tự lượng sức mình mà muốn ngồi vào vị trí hoàng hậu… Trạm Ly Tiêu lạnh lùng nhếch môi, dung mạo dịu dàng như ngọc như được phủ thêm một tầng băng, băng hàn đến mức làm cho người ta phải run rẩy.
Mẫu hậu có thể chịu được Nghiên phi, coi nữ nhân ngu xuẩn ấy trở thành tôm tép để đối đãi, còn hắn thì không làm được. Người quan trọng đối với hắn, hắn tuyệt đối không để bất luận kẻ nào thương tổn.
Hắn phái người khiêu khích xúi giục Nghiên phi, nữ nhân này nghe được càng thêm phần ghen tỵ, chuyện hậu cung của phụ hoàng và thái phó là bí mật mà ai cũng biết, chỉ là không dám nói ra, rồi chuyện Nghiên phi không có đứa nhỏ nào dưới gối, cho dù được thái hậu che chở thì sao? Cung phi không có con chính là không có bất cứ lợi thế gì, hắn chỉ tìm vài người khi không ở bên tai Nghiên phi đâm chọc một chút, Nghiên phi lập tức sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn.
Xem đi, không phải rất thuận lợi sao? Hơn nữa còn liên đới đào ra vài cái u ác tính, trong triều nói gì thì nói, Nghiên phi chỉ là đế phi trong thâm cung, nếu không có đồng đảng liên hệ tin tức thì cũng không làm được gì.
Gần đây triều đình tưng bừng náo nhiệt như vậy, phụ hoàng nhất định là sứt đầu mẻ trán. Nhưng như thế thì có làm sao, tự tạo nghiệt thì cũng nên tự mình dọn dẹp thôi!
Trong lòng Trạm Ly Tiêu không có một tia đồng tình, gian tình giữa phụ hoàng và thái phó hắn không có ý kiến, dù sao mẫu hậu hắn cũng không để ý, hơn nữa giao tình giữa mẫu hậu và thái phó cũng không tồi, chính hắn cũng cảm thấy phức tạp… Thế nên chuyện tình đời trước hắn không muốn nói đến nữa, trong lòng hắn đã quyết, chỉ cần mẫu hậu thấy không sao, vậy hắn cũng không sao.
Hắn từng nghĩ, nếu mẫu hậu với phụ hoàng có tình cảm, như vậy cho dù thái phó có là ân sư hắn tôn kính, hắn cũng quyết không ngần ngại mà xuống tay. Lời này trước đây hắn đã từng nói với mẫu hậu, khi đó mẫu hậu chỉ vuốt đầu hắn cười cười, nhàn nhạt nói: “Tiêu nhi, tâm ngoan (lòng dạ độc ác) là chuyện tốt, từ xưa đến này có hoàng đế nào không hung ác? Thế nhưng quá ác cũng không tốt, mọi việc luôn phải biết kiềm chế và có giới hạn.”
Hắn cũng không biết mình trở nên như thế từ khi nào, giống như đó là chuyện tự nhiên phải vậy, tim của hắn từ từ bị nhuốm đen, bề ngoài nhìn có vẻ xinh đẹp chói lọi, chỉ có tim hắn là càng ngày càng đen tối.
“Con chính là một lưỡi gươm bén nhọn, chỉ còn thiếu cái vỏ bao để khắc chế bản thân mà thôi.” Thái phó cũng từng nói với hắn: “Điện hạ, trong lòng cũng cần có một cây thước, tâm tính của con quá mức đạm bạc, làm việc hung ác không biết nương tay, muốn làm một hoàng đế tốt không phải chỉ cần trở thành một thanh gươm sắc bén mà còn phải biết được thế nào là thu kiếm tàng phong (giấu tài, hãm lại). Con thì sao? Của con ở nơi nào?”
Hắn ư…? Trạm Ly Tiêu thật tự nhiên nghĩ đến Thôi Bán Hạ. Hắn từ nhỏ đã dính nàng, luôn đi theo phía sau lưng nàng, không hiểu tại sao hắn lại vô cùng yêu thích chơi cùng Thôi Bán Hạ, ngược lại xa lánh huynh tỷ.
Tại đây, trong hoàng cung này, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, nàng lại có thể sống chân thực như thế, không có bất kỳ giả dối nào. Ở bên cạnh Thôi Bán Hạ, hắn có thể tự nhiên mà buông lỏng bản thân mình.
Hắn luôn thích ở chung với nàng, nhìn nàng, tâm tình lạnh nhạt của hắn sẽ vô tình nhiễm một loại ấm áp động lòng người. Nếu nhất định hắn phải có một cái vỏ bao, vậy hắn muốn Thôi Bán Hạ trở thành vỏ bao của hắn.
Chỉ là từ trước đến giờ hắn luôn là hồ ly xảo trá, thế nhưng khi đối mặt với nàng lại hoàn toàn không có biện pháp. Hắn nhìn ra được, Thôi Bán Hạ đối với hắn không có bất kỳ một dự tính nào, ánh mắt nàng nhìn hắn chưa bây giờ thay đổi, tựa như đang nhìn một đứa trẻ.
Hết cách rồi, thanh mai trúc mã chính là không có bất kỳ cảm giác nào khác, nàng ngay cả tiểu kê kê (quả ớt nhỏ =.=) của hắn cũng đã xem hết.
… Từ lúc hắn sinh ra nàng đã ở một bên coi nha! Cộng thêm lại cùng nhau lớn lên, ở trong mắt nàng, Trạm Ly Tiêu hắn chính là đứa con nít nước mũi tùm lum luôn chạy theo phía sau. Cho dù nàng cũng có nuôi dưỡng dã tâm, chủ yếu cũng chỉ là muốn giữ lại mạng sống bảo bối của nàng, cái chuyện yêu đương gì đó, nàng hoàn toàn không có nghĩ tới.
Không thể không nói, Thôi Bán Hạ nàng khiến cho thái tử điện hạ hắn đây – người trước giờ luôn nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay vô cùng chán nản. Nhưng mà Trạm Ly Tiêu hắn vẫn rất tự tin, dù sao Thôi Bán Hạ nàng vẫn đang sống trong hoàng cung, hơn nữa thường xuyên quanh quẩn ở Thái Y viện, nam nhân quen biết cũng không nhiều, mà nam nhân tiếp xúc với nàng thường xuyên nhất chính là hắn.
Trạm Ly Tiêu đã từng nghĩ: không vội. Hắn nghĩ thời gian sẽ khiến cho Thôi Bán Hạ coi hắn trở thành nam nhân, sẽ khiến Thôi Bán Hạ thích hắn.
Thế nhưng, hôm nay Tiểu Quế Tử từ Thái Y viện lại nghe được Thôi Bán Hạ nàng đã có người thương trong lòng.
Điều này làm cho hắn vô cùng khiếp sợ, đầu óc lập tức gắt gao suy hoạt động, là ai? Lại dám cướp Hạ Hạ của hắn! Sau đó lại nghĩ đến biện pháp khiến cho kẻ kia vô thanh vô tức (không tiếng động, âm thầm) mà biến mất… Điểm này cũng không phải vấn đề trọng yếu, hắn luôn có rất nhiều biện pháp.
Điều quan trọng hiện giờ đó là, trước tiên hắn phải tìm ra được kẻ đó là ai.
Trạm Ly Tiêu âm trầm suy xét vô số đối tượng, trong đó có cả Trạm Ly Nghị cùng Trạm Ly Dung, nhưng lập tức liền bác bỏ, hắn nhớ nàng đã từng đánh giá về hai vị hoàng huynh.
Khi đó nàng rất khinh thường mà hừ lạnh, nói Trạm Ly Nghị kia chính là con gấu không có óc, còn Trạm Ly Dung lại là sài lang (chó sói) nham hiểm, người trước ngu nghốc, người sau lại âm trầm.
“Trạm Ly Tiêu, hai vị ca ca này của ngươi, đừng có ngu ngốc một chút phòng bị cũng không có, nhất là tên Trạm Ly Dung đó, nhìn một cái là biết tính tình hắn vốn tà ác!” Đối mặt với con thỏ nhỏ thái tử điện hạ, Thôi Bán Hạ từng hung hăng dặn dò chắc chắn như đinh đóng cột.
Trạm Ly Tiêu dĩ nhiên giả bộ ngoan ngoãn gật đầu, hắn vốn cũng không coi hai vị ca ca này ra gì.
Không thể là hai người này, chẳng lẽ là quan viên trẻ tuổi hay nhi tử của các vị đại thần? Dù sao có những lúc Thôi ngự y ra ngoài chuẩn bệnh, Thôi Bán Hạ cũng sẽ đi theo.
Trạm Ly Tiêu quyết định phải phái người đi điều tra chuyện này. Đương nhiên, hắn phải thăm dò nàng một chút, xem có thể moi ra chút manh mối hay không.
Bởi vậy lúc nửa đêm, Trạm Ly Tiêu len lén chuồn ra khỏi Đông cung thái tử, nhằm hướng Thái Y viện mà đi.
Trong cung cơ sở ngầm vô số, đủ để giám sát mọi người, nhưng mà Trạm Ly Tiêu từ nhỏ đã theo Phượng Tình Lam luyện tập một thân võ nghệ cao cường, hắn thuần thục tránh được hết đám thủ vệ tuần tra, leo qua tường nhảy vào Thái Y viện, chạy vào hậu viện.
Đến Thái Y viện sẽ không sợ có người theo dõi. Thái Y viện có thể nói là nơi quan trọng trong hoàng cung, không ai dám điều tra nơi này, cũng không có người theo dõi.
Nguyên nhân chính là vị Thôi ngự y kia. Người của Y Tiên cốc đều có tính tình cổ quái, ghét bị theo dõi điều tra, trong cung cũng không có người nào dám đắc tội với Thôi ngự y. Mà hậu viện của Thái Y viện chính là nơi Thôi ngự y sống cùng Thôi Bán Hạ, bên trong không chỉ trồng dược thảo, mà còn trồng cả độc dược, không được phép mà tiến vào chắc chắn sẽ trúng độc.
Trạm Ly Tiêu không sợ độc dược trong hậu viện, bên hông hắn đeo một cái túi thơm do Hạ Hạ làm, bên trong có thảo dược phòng độc, khiến hắn có thể tùy ý ra vào hậu viện.
_________________