Tặc Đảm

Chương 242: Cùng chết




Đạo tặc có chút ngưng trọng gật đầu.

Thợ săn tay chân không nén nổi có 1 ít cứng nhắc.

Lúc trước bọn họ quá tự cao tự đại, 6 người tung hoành chiến trường, cho tới bây giờ không có thất bại qua, cũng chưa bao giờ bị người khác bức bách đến hoàn cảnh này, bọn họ kiêu hãnh, thậm chí ngây thơ cho rằng. Dù là đơn đả độc đấu. Bọn họ đều không kém bất luận kẻ nào, nhưng mà, cái... tên Đạo tặc này xuất hiện lại làm lòng tin của bọn hỏ sụp đổ, bọn họ giờ mới ý thức được ý nghĩ mình buồn cười bao nhiêu, trước kia không biết gì tự cao tự đại bao nhiêu.

Đạo tặc trong bóng tối kia, giống như là tử thần hóa thân.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm cho 4 người không kiềm chế được hướng đồng đội bên cạnh đi sát lại 1 ít.

"Chúng ta có 4 người, hắn có lẽ không dám ra tay đâu." Thợ săn có 1 ít ý nghĩ lừa mình dối người.

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Hoả pháp sư có 1 ít bối rối hỏi.

"Làm thế nào? Chúng ta không thể đi, nếu như rời khỏi, nhiệm vụ thất bại, chúng ta còn phải tiếp nhận trừng phạt nhiệm vụ thất bại." Đạo tặc mắt giống như chim ưng, nhìn chằm chằm bóng tối chung quanh, hắn là 1 trong những người duy nhất coi như bình tĩnh.

"Tên kia bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện." Hoả pháp sư không nén nổi nói ra, hắn là 1 người duy nhất trong 4 người class áo vải def yếu, nếu như Tiêu Ngự động thủ mà nói, có khả năng nhất chính là ra tay đối phó hắn trước.

"Đừng quên, chúng ta có 4, ngươi sẽ không cho là chúng ta 4 đánh không lại 1 người chứ?" Đạo tặc trừng mắt liếc Hoả pháp sư.

Hoả pháp sư nghĩ tới chuyện vừa rồi phát sinh ra, hắn và Băng pháp sư đã có thể miễn cưỡng ngăn cản Tiêu Ngự công kích, 4 người nếu như phối hợp ăn ý mà nói. Nói không chừng có khả năng giết chết Tiêu Ngự, nhưng mà, Tiêu Ngự ẩn giấu kín ở trong bóng tối, địch tối ta sáng. Tiêu Ngự bất cứ lúc nào có khả năng ra tay. Vừa ra tay nhất định là 1 đòn sấm sét, chẳng thể đề phòng.

Khoảng cách Tiêu Ngự tới Đức lỗ y ước chừng trên dưới 7m, ẩn nấp ở trong bóng tối. Thu lại hơi thở bản thân, tay phải nắm chủy thủ. Nhìn chằm chằm 4 người trước mắt này. Thợ săn thì báo săn chết rồi. Cũng đã mất đi nanh vuốt đối phó Tiêu Ngự. Chỉ có Đức lỗ y có thể thăm dò rõ ràng chỗ Tiêu Ngự.

4 người này tâm lý tố chất coi như khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã yên tĩnh trở lại, Đức lỗ y chậm rãi đến gần, dùng khứu giác tìm tung tích Tiêu Ngự.

" Đối phó Hoả pháp sư trước hay đối phó Đức lỗ y?" Tiêu Ngự không nén nổi thầm nghĩ, Hoả pháp sư chắc chắn là người dễ gặm nhất. Đức lỗ y là người quan trọng nhất, Đức lỗ y có kỹ năng truy tung Tiêu Ngự. Tiêu diệt Đức lỗ y chẳng khác nào chọc mù mắt bọn họ.

Cân nhắc 1 chút. Tiêu Ngự chậm rãi vượt qua Đức lỗ y, tới bên Hoả pháp sư, Đức lỗ y huyết lượng quá dầy, khi công kích Đức lỗ y, thì sẽ bị Hoả pháp sư công kích damge rất cao. Đối với Tiêu Ngự uy hiếp rất lớn, Tiêu Ngự quyết định trước hết mần thịt Hoả pháp sư. Sau khi Tiêu diệt Hoả pháp sư, Tiêu Ngự có thể an tâm đối phó Đức lỗ y.

Cùng Đức lỗ y khoảng cách càng ngày càng gần. Đại khái còn 6m. Đức lỗ y đột nhiên động 1 chút. Quát lên: "Hắn ở nơi đó."

Ở 1 sát na khi Đức lỗ y động, Tiêu Ngự cũng động, giống như 1 đạo tên rời dây cung. Đánh về phía Hoả pháp sư.

5m, 4m, 3m

Khoảng cách Tiêu Ngự tới Hoả pháp sư càng ngày càng gần. 1 chiêu [ Đột tiến ] đến bên cạnh Hoả pháp sư. Nhảy lên cao. Chủy thủ hướng về Hoả pháp sư đâm xuống.

Động tác Tiêu Ngự nhảy lên cao, tựa như báo săn vồ mồi trên đại thảo nguyên, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ và lực lượng, làm cho người khác căn bản không thể nào né tránh.

Hoả pháp sư nghe được tiếng Đức lỗ y cảnh báo. Đã ý thức được mục tiêu Tiêu Ngự công kích có thể là chính mình, đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà hắn căn bản không nghĩ tới, tốc độ Tiêu Ngự có thể điên cuồng như vậy.

Hoả pháp sư bối rối lui ra phía sau. Phản xạ có điều kiện khua pháp trượng ngăn cản, thậm chí quên luôn cả sử dụng kỹ năng.

Chủy thủ Tiêu Ngự chui vào đầu Hoả pháp sư. 1 luồng nóng hổi máu tươi bắn ra.

Thấy Hoả pháp sư bị công kích, Đạo tặc bên cạnh con mắt chợt đanh lại mở ra [ Tật Phong Bộ ] hướng về Tiêu Ngự bắn tới, chủy thủ tay phải đâm thẳng cái ót Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự vừa mới rơi xuống đất, cảm nhận được chủy thủ đâm thẳng cái ót mà đến. Không hoảng hốt. 1 chiêu [ Phản Thủ Bối Thứ ] xuất ra, 1 đòn trúng lưng băng pháp. Mượn [ Phản Thủ Bối Thứ ] tránh thoát. 1 chiêu [ Bối Thứ ] tiếp luôn.

Liên tiếp 2 cái giá trị thương tổn từ trên người Hoả pháp sư bay lên. Tiêu Ngự công kích còn chưa kết thúc, quát lạnh 1 tiếng, chủy thủ tung thêm 1 chiêu [ Dịch Cốt ]. Đem huyết lượng Hoả pháp sư trước sau rút sạch.

Đạo tặc 1 đòn thất bại, thân thể hơi hơi dừng lại. Vừa mới đứng vững, lại phát hiện Hoả pháp sư bên cạnh đã gục xuống.

Tất cả điều này nảy sinh quá nhanh. Khiến người ta không kịp trở tay.

Ở 1 sát na Hoả pháp sư kia ngã xuống. Đạo tặc ánh mắt bị chủy thủ hàn quang lướt tới, một đạo hàn ý bức thẳng vào mặt. Đạo tặc đồng tử chợt phóng đại. Trong ánh mắt còn mang theo một chút hoảng sợ cùng bất khả tư nghị. Tiêu Ngự liên tục công kích sau khi tiêu diệt Hoả pháp sư, ở trong tích tắc Hoả pháp sư ngã xuống. Chủy thủ nhanh chóng xuất ra 1 đòn tới tên khác.

Đạo tặc kia cũng xem như là 1 hảo thủ. Nhưng mà hắn căn bản không thể dự liệu được, Tiêu Ngự có thể trong 1 trong khoảng thời gian ngắn đem Hoả pháp sư tiêu diệt, Hoả pháp sư die làm cho Đạo tặc trong nháy mắt có chút hoảng hốt, chính là trong nháy mắt ngắn ngủi, lại trở thành chiếc bùa đòi mạng hắn.

Đạo tặc lúc này mới hiểu được. chính mình đem Tiêu Ngự nghĩ rất đơn giản. Hắn tự nhận có thể cùng Tiêu Ngự solo, ý nghĩ quả là ngây thơ bao nhiêu.

Sưu sưu!

Tên tẩm kịch độc Thợ săn lúc này mới khoan thai chậm đến, Đức lỗ y thấy được lão đại bị hôn mê, cũng quên mình vọt đến.

[ Tật Phong Bộ ]!

Tiêu Ngự 1 chiêu [ Tật Phong Bộ ] tránh hết công kích của 2 người, sát thân thể Đạo tặc mà qua, đến sau lưng Đạo tặc, nhảy lên cao, tung ra 1 chiêu [ Giảo Sát ]!

Áo giáp Đạo tặc trước chủy thủ sắc bén có vẻ quá yếu ớt. Dễ dàng bị xé rách. 2 thanh chủy thủ ở sau lưng Đạo tặc để lại 2 đạo vết máu thật sâu, từng cái 20 điểm giá trị thương tổn từ trên đầu Đạo tặc bay lên.

Tiêu Ngự tay trái bôi *** linh thảo lên chủy thủ ở trên người Đạo tặc chém 1 hit, 20 điểm theo 10 điểm xuất huyết thương tổn,chất độc thương tổn dù là máu trâu cũng có thể cảm thấy bị đau.

Đức lỗ y và Thợ săn kinh ngạc nhìn vào Tiêu Ngự né tránh 2 người công kích. Đức lỗ y nhảy về phía sau 1 chút, lần thứ 2 đánh về phía Tiêu Ngự phía sau người Đạo tặc.

Thợ săn giương cung,1 đạo mũi tên bắn qua đây.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh. tốc độ Tiêu Ngự so với bọn hắn còn nhanh hơn!

Khi bọn họ công kích Tiêu Ngự phía sau người Đạo tặc, Tiêu Ngự 1 chiêu [ Huyễn Ảnh Bộ ] lại đến trước Đạo tặc.

Lúc này Đạo tặc tỉnh lại. Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn. Chủy thủ sắc bén chui vào ngực hắn. Năng lượng cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực hắn phát ra tiếng nặng nề đột ngột nổ tung.

1 luồng máu tươi từ cổ họng bừng lên. Đạo tặc hộc ra 1 ngụm tiên huyết.

[ Đào Thoát ]!

Tiêu Ngự đột nhiên di chuyển đến ngoài 3m. Thân thể dần dần tan biến, tàng hình.

Sương máu chậm rãi lắng đọng. trên đầu Đạo tặc phiêu khởi 2 cái giá trị thương tổn khá cao, Ngay sau đó là từng cái chất độc thương tổn và xuất huyết thương tổn.

"Mau trị liệu!" Thợ săn vội la lên.

Đức lỗ y biến đổi trở về hình người, tay phải vừa giơ pháp trượng lên. thân thể Đạo tặc mất đi chống đỡ hướng bên cạnh gục xuống.

Muộn 1 bước, vẫn muộn 1 bước. Là trùng hợp sao?

Đức lỗ y ngơ ngác nhìn Đạo tặc. Thân thể Đạo tặc ngã ở trên mặt đất. Màn sương máu tản ra 1 luồng tanh hơi thở mùi máu.

Đạo tặc chết rồi!

Chỉ còn lại có Đức lỗ y và Thợ săn. Đức lỗ y quên cả đuổi theo dấu chân Tiêu Ngự. 1 luồng cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên, làm cho thân thể Đức lỗ y có 1 ít cứng nhắc.

Đây là cảm giác sợ hãi sao?

Đức lỗ y lẩm bẩm nói ra. Trước kia hắn đều là nhìn người khác dưới công kích của mình chết đi. Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, có 1 ngày hắn cũng sẽ bị cảm giác sợ hãi cắn nuốt.

Thợ săn cũng ngây dại. Hướng bóng ma bên cạnh nhìn lại, không biết khi nào, Tiêu Ngự đã tan biến. Trong bóng tối trống không. Hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng. Tiêu Ngự đã rời đi, hắn thậm chí cảm giác được, bóng ma tử thần đã ở dưới chân, dưới chân là hư không vô tận, bất cứ lúc nào đều có thể đem hắn thôn phệ.

"Còn có 2 người." chủy thủ ở trong lòng bàn tay Tiêu Ngự xoay tròn khiêu vũ, đây là 1 hồi đơn thuần tàn sát và thu hoạch, 1 người thợ săn biểu diễn sát chiêu.

Diễn xuất còn chưa kết thúc.

Tất cả đều nắm ở trong tay.

Tiêu Ngự im lặng chờ đợi kỹ năng tan băng, phía trước hắn là 2 con mồi sợ hãi có phần không biết làm sao.

Cuộc sống bọn họ quá an nhàn, không có ai từng uy hiếp tính mạng bọn họ, thế cho nên khi đối mặt tử vong. Bọn họ mới có vẻ bối rối như thế.

Tử vong. 2 chữ này đối với Tiêu Ngự mà nói, không hề lạ lẫm. Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là chờ đợi ở giữa sinh tử. Cái loại cảm giác này Tiêu Ngự đã thành thói quen nếm loại mùi vị này, thế cho nên khi đối mặt tử vong, lạnh nhạt không suy chuyển. Đối với khi người khác tử vong, cũng lạnh nhạt ra mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiêu Ngự đặc biệt bình tĩnh. Thậm chí có 1 chút háo hức, 2 người trước mắt kia. Đối với hắn mà nói, cùng người chết không có gì khác nhau.

"Chia nhau chạy, hắn chỉ có thể đuổi theo 1 người!" Đức lỗ y thu lên trang bị trên mặt đất, tiếp đó nói ra với Thợ săn.

Thợ săn gật gật đầu, 2 người hướng 2 đầu thoát đi.

"2 người kia so với trong tưởng tượng thông minh 1 hơn chút a!" Tiêu Ngự cười nhạt. Cũng chính là 1 chút mà thôi. Tiêu Ngự đón Đức lỗ y xông lên. Nhảy lên cao, 1 chiêu [ Tạc Kích ] đâm xuống.

Rống!

Đức lỗ y dữ dội rống lên 1 tiếng, biến ảo thành báo săn. Nhảy dựng lên. hướng về Tiêu Ngự đánh tới.

[ Xé Rách ]!

Đức lỗ y chân trước lóe ánh sáng bạc. Bộ dạng muốn cùng Tiêu Ngự chết, ở trong ánh mắt bọn họ. Tiêu Ngự là vô địch. Đức lỗ y sở dĩ làm như vậy, chỉ là vì có thể cho Thợ săn tranh thủ 1 chút thời gian mà chạy trốn thôi.

"Miẹ nó, ta liều mạng với ngươi!" Thợ săn chạy trốn cách 1 khoảng. Rồi lại quay người trở về, giương cung hướng về Tiêu Ngự bắn qua.

Tiêu Ngự không thể cùng Đức lỗ y đánh bừa, 1 cái [ Độn hình ] ngăn cản hết công kích của Đức lỗ y, sau khi rơi xuống đất chủy thủ tay trái cho Đức lỗ y 1 hit Giảm Tốc Độc Hoàn.

" Lăn đi. Ngươi cút nhanh lên cho ta! Chẳng lẽ muốn cùng chết sao?" Đức lỗ y hổn hển hướng về Thợ săn mắng, thả người nhảy sang.Chưởng hướng về trước Tiêu Ngự vỗ tới.

Thợ săn rõ ràng có cơ hội chạy trốn, nhưng mà hắn lại quay đầu không chạy.

Thợ săn nhịn không được chửi mắng 1 tiếng. Nói ra: " Đồ con rùa. Ngươi là huynh đệ của ta. Lão tử nếu cứ như vậy mà chạy. Còn là người sao? Phải chết cùng chết. Nhiều lắm die - 1 cấp mất 1 cái trang bị mà thôi. Lão tử 1 ngày là có thể kiếm trở về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.