Âu Dương Vân đột nhiên mất tích cứ như là ở nghênh đón trận tuyết đầu năm nay vậy, dương dương tự đắc rơi xuống, rơi xuống.
Từ khi Âu Dương Quân kế vị tới nay, vị Thái Tử thứ hai mất tích, cái đề tài này lần nữa trở thành chuyện trà dư tửu hậu cho bá tánh kinh thành. Dung nhan Âu Dương Quân trong nháy mắt lại già nua rất nhiều, vẫn cố cường chống triệu cáo thiên hạ: Nhị hoàng tử Âu Dương Vân nhân vất vả lâu ngày thành bệnh, bất hạnh bệnh phát, hết cách xoay chuyển, vì thế, vị trí Thái Tử lại bỏ trống.
Vương triều từ trên xuống dưới tuy lòng sinh nghi hoặc nhưng cũng không dám hai lời, chỉ coi Nhị hoàng tử cùng Đại hoàng tử Âu Dương Uyên giống nhau, chết rồi.
Tô Nhan quấn chặt áo lông chồn trên người, sách trong tay không biết rớt khi nào, y cũng lười đi nhặt, chỉ ngơ ngác nhìn phía bên ngoài cửa sổ, bông tuyết ôn nhu rơi xuống.
Hậu viện bị điểm xuyết thành một mảnh trắng xóa, thân ảnh người kia không ngừng vũ động, trường kiếm lăng lợi quét qua, vạt áo theo gió tung bay.
Ký ức, có khi thật đáng sợ.
Không có báo hiệu nào cứ thế chui ra, càn quấy một trận, lại không chịu trách nhiệm bỏ trốn mất dạng.
Vì thế, Tô Nhan liền hết sức chuyên chú nhớ tới Âu Dương Lam, bất tri bất giác mà ngủ quên. Khi Tô Nhan tỉnh lại khi đã là sau giờ ngọ, áo khoác trên người không biết rớt xuống đất lúc nào, rét lạnh thấu xương bốn phía cứ như vậy đánh vào xương cốt của y.
Tô Nhan thong thả ung dung khom xuống, mắt thấy ngón tay sắp chạm vào chiếc áo khi thì dừng lại, rụt trở về.
Tô Nhan chầm chậm nằm lại, đôi mắt nhìn chăm chú ra cửa sổ cành cây bị tuyết đọng mà cong xuống, ôn nhu cười: “Nếu như áo khoác tự rớt xuống, thì, cứ cho là tính như vậy đi xuống gặp ngươi, bọn Hoa Lân hẳn là sẽ không trách tội, đúng không?”
Âu Dương Lam kỳ thật mới rời đi nửa năm mà thôi, y lại cảm thấy đã qua cả đời.
Cho nên, vẫn là chờ không kịp.
Tuy rằng biết Hoa Lân bọn họ sẽ khổ sở, thế nhưng muốn lập tức nhìn thấy Âu Dương Lam, tâm tình này căn bản vô pháp khống chế.
Tô Nhan nhắm mắt lại, yên lặng thầm nghĩ cứ như vậy chết kỳ thật cũng không tồi.
Như vậy, y có thể tái kiến Âu Dương Lam.
Vì thế y hơi câu môi, mặc chính mình sa vào trong bóng tối.
Lúc nửa đêm, phủ Lục hoàng tử lại là một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
“Lập tức đi tìm ngự y, mau!” Hoa Lân xưa nay bình tĩnh giờ cũng thay đổi chất giọng, trong đêm khuya tĩnh lặng càng thêm chói tai.
Lập tức có hạ nhân đáp ứng rời đi, Bắc Linh lại không yên tâm, mũi chân nhẹ điểm liền bay lên trời: “Ta đi mang ngự y tới!” Nói xong thả người một cái, thân ảnh biến mất trong bóng tối.
Tả Kỳ quần áo hỗn độn đứng ở một bên, trên gương mặt oa oa toàn là khổ sở: “Hoa Lân, Tô Nhan sẽ không có việc gì, đúng không?”
Hoa Lân mím môi, nhìn thoáng qua người trên giường bất tỉnh nhân sự, sau đó ngồi ở mép giường, đem thân mình nóng bỏng của Tô Nhan đỡ lên, lấy tay làm môi giới, đem nội lực chính mình đưa vào trong thân thể y. Đông Hồ cùng Tây Minh lúc này vọt vào phòng, trông thấy cảnh tượng này giận tái mặt: “Sao lại thế này?” Đông Hồ hỏi.
“Ta muốn đến xem y có ngủ hay không, kết quả phát hiện cửa phòng không đóng, Tô Nhan…… chỉ mặc một cái áo đơn ngủ trên ghế nằm.” Hoa Lân nói rất nhỏ, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Nghe vậy, Đông Hồ cùng Tây Minh hai người đều là cả kinh.
Xem ra, Tô Nhan là có tâm muốn chết.
Nửa năm này, y biểu hiện đến thật tốt, cơ hồ đã lừa gạt mọi người, làm tất cả mọi người cho rằng y đã quên nỗi thống khổ mất đi Âu Dương Lam. Kết quả, bất quá là biểu hiện giả dối mà thôi.
Y muốn chết, ai cũng ngăn không được.
Có lẽ là nội lực của Hoa Lân có tác dụng, Tô Nhan thế nhưng há miệng, thanh âm quá nhỏ, căn bản nghe không rõ ràng lắm.
Tả Kỳ liền đưa tai, sau một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Âu Dương Lam.”
Chỉ có ba chữ, Tả Kỳ nhưng không khỏi cắn môi trên, trên mặt một mảnh cực kỳ bi ai.
Thấy hắn biểu lộ như vậy, ba người Hoa Lân còn không rõ cái gì, vì thế nhìn về phía Tô Nhan, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau lòng.
Trong phòng nhất thời an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lúc này, Bắc Linh rốt cuộc phá cửa mà vào, trong tay còn mang theo một lão nhân.
Lão nhân kia bị nữ hiệp vượt nóc băng tường hù đến sửng sốt, hơn nữa thân thể bay trên không còn làm ông sợ hãi hơn, một hồi lâu mới định trụ tâm thần, phát hiện chính mình đang đứng trong phủ Lục hoàng tử, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Hoa Lân lúc này đã đem Tô Nhan đặt ở trên giường, chạy tới đem lão thái y kéo đến mép giường: “Vinh thái y, ngươi mau nhìn xem.”
Vinh thái y nhìn qua thân ảnh trên giường, phát hiện thì ra là Tô gia tiểu nhi tử.
Lại nghĩ tới mấy tháng trước, Lục hoàng tử cũng là lòng nóng như lửa đốt đem hắn triệu qua, không nghĩ tới a, hai lần đều là chẩn cùng một người.
Một phen vọng, văn, vấn, thiết* qua đi, Vinh thái y vuốt chòm râu hoa râm đi đến mép giường ngồi xuống: “Bị phong hàn, trước sắc thuốc uống vào, bức nhiệt khí ra rồi nói sau.” Vừa mới dứt lời, Tả Kỳ liền mang giấy bút tới chờ Vinh thái y đem phương thuốc đưa ra thì chạy ra đi hốt dược.
Phủ hoàng tử kỳ trân dược liệu rất nhiều, không bao lâu nấu thành một chén nước thuốc đưa tới.
Tô Nhan còn đang hôn mê, dược kia sái mất một nửa, may mắn cũng uống được một nửa, hẳn là sẽ có hiệu quả.
Hoa Lân mấy người như vậy an ủi chính mình.
Đêm càng khuya, Hoa Lân sai người đem Vinh thái y qua phòng cho khách nghỉ ngơi, chính mình lưu lại chiếu cố Tô Nhan.
Mấy người Bắc Linh cũng không chịu đi ngủ, vài người vây quanh cái bàn, ai cũng không có tâm tư nói chuyện.
Trên giường Tô Nhan nhíu chặt mi, mồ hôi từ giữa trán không ngừng lăn xuống dưới.
Đôi mắt gắt gao nhắm, môi tái nhợt chậm rãi mấp máy, thanh âm lại gần như không thể nghe thấy, đầu của y rất đau, trên người như bị một tảng đá lớn trầm trọng đè xuống, muốn động cái ngón tay cũng không được, không khí bên tai cực kỳ an tĩnh, Tô Nhan giãy giụa trong bóng tối sau đó chậm rãi mở mắt.
Nhiệt độ nóng bỏng trên người làm tầm mắt y trở nên mơ hồ, lại thấy bên mép giường một hình bóng quen thuộc.
Tô Nhan lung tung vươn tay muốn bắt lấy người kia, nhưng chỉ chụp được một mảnh hư vô, y vô lực cười, thầm mắng chính mình si tâm vọng tưởng, Âu Dương Lam sớm đã quy về bụi đất, giờ phút này sao có thể an tĩnh như vậy ngồi bên mép giường của mình.
“Tô Nhan, đã lâu không gặp.”
Tiếng nói trầm thấp đương không vang lên, Tô Nhan mở mắt ra giọng nói khô khốc đến phát đau một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể vụng về duỗi tay lần nữa, lúc này đây lại không phải hư vô, mà là xúc cảm ấm áp.
Trong tay nắm cái tay kia ngoan ngoãn mặc hắn lôi kéo, tầm mắt Tô Nhan gắt gao định trụ trên gương mặt anh tuấn, tay đột nhiên dùng một chút lực, liền đem người nọ kéo lại trước mắt, sau đó cố hết sức câu lấy cổ người nọ, hôn lên.
Môi răng giao triền, ôn nhu quyến luyến.
Hô hấp dần trở nên dồn dập, ngón tay thon dài bắt đầu không an phận sờ khắp người y, Tô Nhan còn đang mang bệnh đầu óc lại bị thiêu đến mơ hồ, vẫn cứ nhớ rõ người này là Âu Dương Lam, tùy ý đôi tay kia châm lửa khắp nơi, hôn môi càng thêm ôn nhu triền miên.
Đầu lưỡi đối phương linh hoạt xông vào, tùy ý điên cuồng lục lọi từng ngóc ngách trong miệng y, Tô Nhan giương miệng mặc kệ đối phương cần bao nhiêu cứ lấy, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng bị người nhẹ nhàng ấn, đau đớn cùng vui thích chặt chẽ giao triền, khiến cho đại não vốn đã hỗn độn càng giống như hồ nhão.
Y phục trên người Tô Nhan dưới đôi tay vỗ về chơi đùa kia mà trở nên hỗn độn, chỉ nhẹ nhàng vừa kéo đã rớt xuống, lộ ra lồng ngực tuyết trắng, hai điểm đỏ bừng trước ngực giữa làn da có chút tái nhợt càng hiện lên vẻ kiều diễm ướt át.
Lờ mờ trong phòng, Tô Nhan vẻ mặt đỏ bừng nằm ở trên giường, hai mắt bởi vì mỏi mệt mà hơi hơi nheo lại, liễm diễm trong mắt cứ như hồ nước sâu không thấy đáy thẳng thắng kéo người chìm đắm, tóc đen tán loạn trên gối, thân thể gầy yếu tái nhợt không manh áo che thân bại lộ hoàn toàn trong không khí, cảm giác trước ngực mẫn cảm bị khoang miệng ấm áp bao lấy, hơi thở cuồng nhiệt mê loạn kia làm Tô Nhan không khỏi mở ra miệng, phun ra rên rỉ đứt quãng
“Ah… A……”
Vừa kêu ra, người bên trên liền giống bị thanh âm yêu kiều rên rỉ làm cho tâm trí nhộn nhạo, lập tức ngậm lấy đôi môi y, đem rên rỉ trong miệng nuốt vào, nụ hôn càn quấy từ khóe miệng chậm rãi dời xuống, xẹt qua bên cổ bóng loáng, xương quay xanh tinh tế, bồi hồi ở hai điểm trước ngực một lát, tiếp theo chậm rãi chìm xuống, hôn cái bụng nhỏ mẫn cảm. Thân thể Tô Nhan bị môi lưỡi ướt nóng của người nọ kích thích, cong thành một tư thế dụ dỗ.
“…… Lam…… A……” Thanh âm y nhu nhu mang theo một tia vui sướng, không ngừng quanh quẩn trong phòng, hô hấp trên người càng ngày càng dồn dập, môi lưỡi càng không hề cố kỵ hôn xuống, thẳng tấp ngậm lấy cái kia trong bụi cỏ non mịn. Địa phương yếu ớt nhất bị ngậm lấy, Tô Nhan không khỏi vặn vẹo thân mình, nào biết người nọ lại đột nhiên giật giật đầu lưỡi, đầu lưỡi thẳng tắp liếm qua cái miệng nhỏ bên dưới, thân thể Tô Nhan không thể khống chế bắt đầu run rẩy, trong miệng tràn ra càng ngày càng nhiều tiếng rên rỉ.
Thanh hành ở trong miệng càng to hơn, Tô Nhan lung tung vặn vẹo thân thể, địa phương yếu ớt nhất cứ vậy không hề dự triệu ma sát vào vách tường ấm áp của đối phương, khoái cảm từ mỗi một lỗ chân lông ùa vào, tại tất cả nơi hẻo lánh kêu gào, Tô Nhan cắn môi, đỏ bừng trên mặt tràn xuống cổ.
Rất nhanh, phóng thích trong khoang miệng ấm áp kia.
Nam nhân lúc này mới đứng dậy, xoa xoa chất nhầy trắng đục từ khóe miệng chảy xuống, đôi mắt thâm thúy mang theo một tầng sương thật dày, sau đó chậm rãi cúi người, một lần nữa phủ lên nơi phát ra tiếng rên kia, ngâm đôi môi đỏ mọng.
Tô Nhan bị hôn đến có chút thở không nổi, đôi mắt lại trầm trọng đến không mở ra được, chỉ cảm thấy trong cơ thể của mình có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, càng lúc càng lớn, càng cháy càng đậm, y cầm lòng không đậu kêu ra cái tên từng ngàn lần tưởng niệm.
Âu Dương Lam.
Thân thể xích lõa bị chăn gấm đỏ tươi vây quanh, gương mặt yêu kiều mà ửng đỏ, lông mi thật dài lẳng lặng khép mở, bóng ma phía dưới đều bị người bên trên dễ dàng thu vào đáy mắt, nam nhân tối sầm mắt lại, nị hôn nồng nhiệt lần thứ hai buông xuống.
Môi mỏng ôn nhu mà khắc sâu hôn hít lấy thân thể dưới thân, mỗi một chỗ, mỗi một điểm như là đang cúng bái thần vô cùng thành kính nhiệt tình.
Không biết hôn bao lâu, ngón tay thon dài rốt cuộc lần tới phía sau, vuốt từ đùi một tấc một tấc đi xuống, mỗi một phân gần hơn, người dưới thân liền run rẩy một chút giống như tiểu bạch thỏ đang run bần bật, đáng yêu vô cùng.
Rốt cuộc, trường tới chỗ ấm áp kia.
Tô Nhan nhắm hai mắt, vô ý thức thốt ra tiếng rên lệnh người mặt đỏ tim đập, khiến cho ấm áp phòng trong càng thêm vài phần dâm mĩ cùng phóng đãng.
Cảm giác ngón tay phía sau đột nhiên biến mất, tiếp theo trong miệng nhiều ra một thứ, Tô Nhan vô ý thức ngậm lấy đồ vật kia, từng điểm từng điểm vươn lưỡi ra mà cắn liếm, thẳng đến đem đồ vật kia liếm ướt vẫn không thể thỏa mãn, đầu lưỡi tú đuổi theo ra bên ngoài lại bị đầu lưỡi dài linh động của đối phương trêu chọc một phen.
Hai đầu lưỡi liền như vậy dây dưa truy đuổi, thẳng đến khóe miệng chảy ra chất lỏng dính nhớp cũng chưa đình chỉ.
Nam nhân liền đem ngón tay lần nữa vói vào trong miệng của y, trêu đùa đầu lưỡi nhỏ đang lung tung vũ động kia, chờ khi tay ướt át một lần nữa mới rút ra, chậm rãi đưa vào phía sau mê người kia.
Cảm giác bị dị vật xâm nhập cũng không dễ chịu, cho dù đang bệnh Tô Nhan cũng không khỏi nhíu nhíu mày, nỉ non nói: “Đau……”
Nam nhân liền cúi đầu, ở bên tai y nhẹ giọng: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Lời này kỳ dị lại khiến cho Tô Nhan an tĩnh trở lại, mày tuy vẫn nhíu lại không cố hết sức như lúc trước, cảm giác ngón tay thon dài kia chậm rãi đi vào, đẩy rồi rút ra, vách tường tức khắc co thắt một trận cắn ngón tay kia không bỏ. Sau đó hai ngón, rồi ba ngón, ngón tay xoay tròn trong thân thể ấm áp, trừu động sau đó lại xoay tròn. Tô Nhan chỉ có thể ân ân a a kêu lung tung, đôi mắt thủy chung không có cách nào mở ra.
Đầu óc đã hoàn toàn đình chỉ, chỉ có thể theo bản năng không ngừng đi trước.
Hai chân bị tách ra, ngón tay người nọ chậm rãi rút khỏi, thay vào đó là một vật lớn hơn càng nóng rực hơn.
Thanh kiếm sắc bén để ở lỗi vào, do dự liên tục, cuối cùng vẫn là chậm rãi hướng huyệt động hẹp hòi kia đẩy vào. Hai chân Tô Nhan bị căng ra, vừa mới phóng thích đằng trước, bị dị vật xâm nhập đằng sau lại chậm rãi đứng lên, run run rẩy rẩy chọc người trìu mến, vì thế nam nhân vươn một bàn tay ra, ôn nhu xoa nắn ngọc hành non mịn, đợi cho ngọc hành kia lại lần nữa tràn đầy, mới thõa mãn nở nụ cười.
“Ân…… Ah……” Tiếng kêu dâm mĩ trên giường ngày càng nhiều, nam nhân nâng hai chân Tô Nhan lên, hạ eo xuống, từng chút một tiến vào nơi ấm áp hắn khát vọng đã lâu. “A!” Bên trong nhỏ hẹp, vách tường đột nhiên bị căng ra, thân thể giống như bị lưỡi dao sắc bén nháy mắt xỏ xuyên qua, đau đớn khiến cho Tô Nhan vô ý thức la lên một tiếng, sau đó lại mềm mại ngã xuống dường như ở trên giường lung tung run vài cái, khiến cho nguyên bản nam nhân còn có chút lý trí đột nhiên cuồng tính đại phát.
Đem hai chân sáng choang kẹp lại bên cạnh, bắt đầu mãnh liệt trừu động, mỗi một lần rời khỏi đều nhẹ vô cùng, thế tiến vào lại như chẻ tre, thanh âm da thịt trắng nõn chạm vào nhau cùng với thiếu niên ướt át yêu kiều rên rỉ, khiến cho đêm càng thêm thâm thúy.
Rốt cuộc, nam nhân tiết ra trong thân thể bên dưới.
Lại không lập tức rút ra mà lấy tư thế này đem người trở mình, để Tô Nhan cúi mặt xuống, nam nhân đỡ vòng eo nhỏ bé yếu ớt, bắt đầu một vòng tiến công mới. Mỗi trừu sáp thân mình thiếu niên liền không tự chủ được bị đẩy về phía trước, lại bởi vì nam nhân thủ hạ lực đạo rất nhanh đã bị kéo lại. Người bên trên tựa phi thường hiểu rõ yêu thích của Tô Nhan, mỗi một lần đều đâm mạnh vào nơi sâu nhất, vì thế thiếu niên càng thêm không hề cố kỵ rên siết.
Thanh âm ngọt nị ướt nóng khiến cho nam nhân phía trên càng thêm động tình, nhịn không được vịn đầu thiếu niên qua, hôn mạnh xuống.
Đến cuối cùng, giọng Tô Nhan cũng ách rồi.
Lại vẫn không chịu ngừng lại, người quấn bên trên muốn một lần lại một lần, mỗi một lần bị tiến vào, cảm giác tràn đầy kia làm Tô Nhan muốn rơi lệ, rồi lại không biết chính mình rốt cuộc đang ở phương nào, rốt cuộc vì sao rơi lệ.
Chất lỏng óng ánh nơi khóe mắt rốt cuộc cũng tràn ra, rớt xuống gối, thấm vào chăn đệm trên giường.
Thân thể tinh tế xinh đẹp của thiếu niên giống như hoa hải đường lẳng lặng nở đương lúc nửa đêm, mặc cho người hái.