Khăn voan đỏ được mở
lên hất về phía sau, hiện ra dưới ánh nến là một gương mặt xinh đẹp
thanh tú như Phù Dung, hai mắt tựa như sóng nước, đôi mi thanh tú, mũi
cao thanh thoát, đôi môi mọng như quả anh đào, thật là giai nhân mỹ lệ.
Nhóm tiểu cô nương trong phòng tân hôn đang náo nhiệt chờ xem nàng dâu mới,
tất cả đều vô cùng ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ tới "Sao chổi"
từng khắc chết ba vị hôn phu theo lời đồn kia lại là một người rất xinh
đẹp như vậy, trước kia họ đoán nhất định “ Sao chổi” là một nữ tử có bộ
mặt xấu xí, lòng dạ độc ác đáng sợ.
Khi tầm mắt tân lang lạnh
lùng lướt nhanh một vòng quanh phòng, nhóm nữ nhân tụ tập xem náo nhiệt
mới giựt mình tỉnh lại, vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười, bảy miệng tám lời cùng nhau ca tụng tân nương tử có được sắc đẹp trời ban.
Hỉ
nương nương cũng đến gần thú vị nói: "Tân nương tử xinh đẹp động lòng
người, giống như Thiên tiên hạ phàm, cùng lão gia chúng ta tạo nên Văn
Khúc hạ phàm đúng là trời sinh một đôi, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia."
Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc cứng nhắc của tân lang cuối cùng lộ một ý cười, nhưng chỉ gật đầu một cái.
Hỉ nương nương hầu hạ tân lang tân nương thắt vạt áo của hai người lại
thành đồng tâm kết, tiếp theo hai người cùng ngồi xuống uống rượu giao
bôi, xem như kết thúc buổi lễ.
Tân lang còn phải chiêu đãi tân
khách, vì vậy hỉ nương nương một lần nữa đem vạt áo hai người cởi bỏ,
hắn liền đứng lên, nhìn nhóm nữ nhân trong phòng một chút, nhàn nhạt
nói: "Bận rộn cả ngày, mọi người cũng đã đói bụng, mệt mỏi, phía trước
ta có bảo người chuẩn bị tiêc rượu thượng hạng, mời mọi người ngồi vào
nhập tiệc."
Lời nói dễ nghe, nhưng rõ ràng chính là muốn đuổi người trong phòng tân hôn ra ngoài.
Nàng dâu nhỏ cùng các cô nương nhìn nhau, được rồi, tân lang người ta đau
lòng vì tân nương tử, không đành lòng để mặc nương tử bị người ta làm
phiền, chúng ta đừng trêu chọc người ta nữa, đi thôi.
Mọi người
đều phân tán sạch sẽ, tân lang gọi hai Nha hoàn Tri Vi, Tri Nhu cận thân của mình, cùng với Hòa Yên, Hòa Hà Nha hoàn hồi môn của tân nương tử,
ra lệnh các nàng chuẩn bị nước nóng cho tân nương tử rửa mặt chải đầu,
căn dặn kẻ dưới để cho tân nương tử dùng bữa trước, ngoài ra không cần
chờ hắn trở lại.
Bốn Nha hoàn cùng nhau quỳ gối, cung kính đáp
một tiếng "Dạ" , nhất là Hòa Yên và Hòa Hà, cảm thấy tân lang thật sự uy nghiêm không thể gần gũi, ngộ nhỡ có chút sai sót, e rằng cũng sẽ bị
nghiêm trị.
Chờ tân lang đi ra cửa, Hòa Yên và Hòa Hà lặng lẽ
liếc mắt nhìn nhau, Hòa Hà nghịch ngợm lặng lẽ le lưỡi, nháy mắt mấy
cái, hình dáng phát âm từ miệng: Lợi hại!
Hòa Yên lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu, vốn nghĩ là tân lang cưới thiên kim tiểu thư duy nhất Đệ
Nhất Thế Gia Nguyên phủ là người ham trèo cao, không những thế hắn còn
là người tái giá, tiểu thư nhà nàng vào cửa cũng không phải là nguyên
phối (vợ đầu), chỉ có thể oan uổng làm kế thất (vợ kế), thật sự là quá
uất ức, nhưng hôm nay nhìn thấy tân lang nghiêm túc đoan chính lại còn
anh tuấn bức người, trong lòng Hòa Yên và Hòa Hà cũng không còn dám xem
thường thất lễ nữa, hiện tại các nàng cảm thấy mình nên vì tiểu thư nhà
mình mà lo lắng, không biết vị tân lang đã từng giành được ba giải đầu
liên tiếp đo, Trạng Nguyên lão gia có phải rất khó hầu hạ hay không?
Liệu người ta có khắt khe đối với tiểu thư nhà nàng không?
Thật
ra, tiểu thư Nguyên Nghi Chi mọi thứ đều tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học (tài năng và học vấn), nữ công gia chánh, cầm
kỳ thư họa, tất cả đều có đọc qua, không những thế tiểu thư rất thông
minh. Xinh đẹp động lòng người, ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ
nghĩa, nữ tử như vậy đốt đèn lồng khắp thiên hạ cũng không tìm được mấy
người, có thể nói tiểu thư của các nàng thập toàn thập mỹ, chỉ có một
chỗ không tốt, hơn nữa còn là chỗ thiếu sót trí mạng ——số mệnh không
tốt.
Thầy tướng số nói mệnh tiểu thư cứng rắn, khắc chồng, làm không tốt còn có thể khắc con cái.
Sao có thể như vậy được? Từ khi mười một tuổi Nguyên Nghi Chi bắt đầu nghị
hôn, trước sau kể ra đã trải qua ba mối hôn sự, đều là công tử có xuất
thân tốt, kết quả cả ba vị công tử vốn khỏe mạnh đều chết bất ngờ, có
thể bởi vì bệnh tật, hoặc bởi vì sự cố ngoài ý muốn, đều vội vã qua đời, sự việc diễn ra quá bất ngờ không kịp cho người ta chuẩn bị tâm lý, sự
việc đó khiến phụ mẫu nhà đối phương đau không muốn sống.
Nguyên
phủ chức tước cao hiển hách, là đương kim Đệ Nhất Thế Gia, vì vậy nhà
nghị hôn không dám truy cứu, nhưng tin Nguyên Nghi Chi khắc chồng đã đồn khắp kinh thành, từ khi nàng mười sáu tuổi, không còn có người nào dám
nghị hôn với nàng.
Năm nay Nguyên Nghi Chi đã hai mươi tuổi, cũng xem như là lão cô nương rồi (gái lỡ thời), phụ mẫu vì hôn sự của nàng
thật sự rầu rỉ, khó khăn lắm mới có một người xuất thân, tướng mạo, tài
hoa, đường công danh cũng không tệ, người ta còn chủ động tới cửa cầu
hôn, chủ mẫu Nguyên phủ - Trịnh thị đương nhiên rất vui mừng, nhưng sau
khi cho người nghe ngóng cặn kẽ, mới biết người này đã qua tuổi lập gia, so với Nguyên Nghi Chi ước chừng lớn hơn mười tuổi, đây còn là tái giá, phu nhân chính thức trước kia đã qua đời mấy năm vì khó sanh, chỉ để
lại một đứa con ốm yếu bệnh tật, cũng không biết có thể thành người
không?
Hoàng hoa khuê nữ hiền lành, ai nguyện ý đi làm kế thất
đây? Nếu như phu nhân chính thức không có để lại con nối dòng thì còn
tốt một chút, nhưng bây giờ còn để lại một con trai trưởng, vậy phiền
phức sẽ càng lớn, vừa vào cửa liền phải làm mẫu thân người ta, gặp phải
chuyện như vậy, ai vui vẻ được.
Trịnh thị vì thế mà rất do dự, vì vậy bà cùng đương gia lão gia Nguyên Bắc Cố thương lượng, cũng hỏi ý
kiến Chu di nương nương, mẫu thân của Nguyên Nghi Chi, Chu di nương
nương cũng rất phân vân, cảm thấy không tốt muốn khước từ, nhưng lời đồn về nữ nhi khắc chồng thật sự là tin chết người, nếu bỏ qua hôn sự này e rằng sẽ không còn có cơ hội nào khác nữa, dù sao cũng không thể để nữ
nhi cả đời làm lão cô nương không lấy chồng đi?
Nguyên Bắc Cố đối với nữ nhi duy nhất rất mực thương yêu, vì thế đặc biệt chỉ thị vài nhi tử hỏi thăm gia thế người này, thái độ làm người, tài học, kinh nghiệm
mọi thứ, qua điều tra hắn rất hài lòng, hơn nữa người này hiện tại đang
được hoàng thượng coi trọng, đường công danh vô cùng tươi sáng rộng mở,
tuy rằng nữ nhi bảo bối làm kế thất có chút ủy khuất, nhưng Nguyên Nghi
Chi lại nói mình cũng chỉ là thứ nữ di nương nương sanh, lại còn có một
thanh danh không tốt là khắc phu, có thể gặp được hôn sự như vậy, cũng
được xem là vô cùng may mắn.
Vì vậy sau khi kéo dài nửa năm, Cảnh quốc lập quốc cho tới nay, hiện tại Trạng Nguyên lang Tạ Ung - người
duy nhất giành được ba giải đầu liên tiếp trở thành con rể Nguyên phủ,
vị hôn phu của Nguyên Nghi Chi.
Cảnh quốc đã quy định thi cử:
danh hiệu thi Hương, thi Hội, thi Đình, địa vị hạng nhất phân biệt là
Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, hợp thành "Tam Nguyên"; liên tiếp trong ba cuộc thi lớn, thi Hương, thi Hội, thi Đình hắn đều đậu hạng
nhất, được xưng là "Trúng Liền Tam nguyên (ba giải đầu Giải Nguyên thi
hương - Hội Nguyên thi hội - Trạng Nguyên thi đình)".
Người như
vậy, trăm năm khó tìm, một điềm lành khó gặp trong một đời, đây tuyệt
đối là tin chấn động cả nước, ngay cả hoàng thượng cũng cảm thấy mặt mũi được rạng rỡ, vinh quang.
Liên tiếp giành được các chức Giải
Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên đối với văn nhân mà nói, là hết sức
vinh hạnh, con cháu cũng có thể được thơm lây mấy đời.
"Trúng
Liền Tam Nguyên" cùng "Tam Nguyên Cập Đệ" vẫn là có sự khác biệt, Trúng
Liền Tam Nguyên cũng thuộc loại với Tam Nguyên Cập Đệ, nhưng khi sỹ tử
được xưng Tam Nguyên Cập Đệ thì không nhất định là Trúng Liền Tam
Nguyên.
Tam Nguyên Cập Đệ tuy cũng là thi Hương, thi Hội, thi
Đình trong phạm vi cùng một tên gọi, nhưng đó là ở ba cuộc thi lớn,
trong đó thi Hương và thi Hội trên căn bản là cách nhau vài năm, thậm
chí trong phần thi Hương, thi Hội có thể đã từng thi rớt, đợi qua vài
năm thi lại, trúng hạng Nhất thì cũng được gọi là "Tam Nguyên Cập Đệ".
Trúng Liền Tam Nguyên đòi hỏi nghiêm khắc hơn, lấy Tạ Ung làm thí dụ, hắn
tham gia thi Hương trúng hạng nhất, rồi đến kỳ thi mùa xuân năm sau tham gia thi Hội hắn vẫn trúng hạng nhất, tiếp theo thi Đình hắn lại được
hoàng thượng ngự bút khâm điểm làm Trạng nguyên, ba đợt thi cử lớn này
không có gián đoạn hay khoảng cách, đây mới gọi là "Trúng Liền Tam
Nguyên". (ngự bút là chữ hoặc tranh tự tay Vua vẽ hoặc viết, khâm điểm
là bổ nhiệm là được ban chức)
Trong mỗi đợt khoa thi cử quan chủ
khảo đều khác nhau, quan chủ khảo yêu thích cũng khác, nếu muốn quan chủ khảo mỗi đợt khoa thi cử bổ nhiệm một người hạng nhất, cơ hội này thật
sự rất hiếm thấy.
Trong lịch sử mỗi triều đại có thể dài hoặc
ngắn, hai ba trăm năm, hoặc là khoảng ba, năm trăm năm, xuất hiện một
hai người giành được Trúng Liền Tam Nguyên cũng rất là vinh hạnh rồi,
thậm chí có rất nhiều triều đại không thể gặp được một người.
Tạ
Ung trẻ tuổi tài cao, có gia thế, có tài danh, mười ba tuổi đã vượt qua
thi viện (mình đoán là học hết trung học), trở thành sinh đồ tú tài
(sinh viên bấy giờ), nhưng sau đó phụ thân hắn bệnh nặng qua đời, hắn
giữ đạo hiếu ba năm, vốn là hắn quyết định mười sáu tuổi tham gia thi
Hương, kết quả mẫu thân lại bệnh nặng, hắn lấy hiếu làm đầu, chăm sóc
mẫu thân mà lại bỏ phí ba năm.
Mãi đến mười chín tuổi hắn mới
chính thức tham gia khoa cử, sau đó ở tại thi Hương, thi Hội, thi Đình
thuận buồm xuôi gió liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội
Nguyên, Trạng Nguyên. Sau khi trở thành Trạng Nguyên hắn được Tể tướng
đương thời Đinh Sĩ Chương chọn trúng, cũng là một quan chủ khảo khoa thi của hắn, cực lực đề cử nữ nhi nhà mình cho Tạ Ung, lúc đó vẫn còn trẻ
tuổi bướng bỉnh non kém, Tạ Ung chẳng qua chỉ là thịnh tình của ân Sư
tiến cử ra, hơn nữa quả mẫu (phụ nữ đã chết chồng) cũng vừa ý với gia
đình hoàng thân này, vì vậy liền cưới nữ nhi Đinh gia Đinh Cẩm Tú làm
vợ.
Đinh Cẩm Tú xuất thân tôn quý, lại là nữ nhi của chính thê,
tính tình khó tránh có chút kiêu căng, sau khi cưới nhau nàng ta đã
nhiều lần cùng bà bà (mẹ chồng) xảy ra tranh chấp, thậm chí sau này có
lần vì nóng giận Tạ mẫu đã rời bỏ kinh thành, trở về quê nhà.