Dương Châu, Tạ phủ.
Đây là một phủ đệ điển hình Giang Nam - một viên lâm rất tinh xảo, bước vào năm bước là một khu vườn kết hợp với họa tiết của căn viện, được ngăn
cách bởi cánh cửa thuỳ hoa ở giữa, bước vào bên trong ba bước có một
hành lang dài thông với các lối rẽ vào các phòng, các loại cây cỏ quý
hiếm đều có ở đây cả. Trên con đường đá xanh bằng phẳng pha lẫn chút đá
cuội, hồ nước và giả sơn đan xen đỉnh đài lầu cát xa hoa.
Coi như ở thành Kim Lăng, Nguyên Nghi Chi thường thấy các loại kiến trúc to
lớn, tinh xảo, lúc ban đầu bước vào tòa phủ đệ này cũng kinh thán không
thôi, thật không thể coi thường dân gian Phú Quý.
Tòa phủ đệ này
nguyên chủ nhân là một nhà đại diêm thương của Dương Châu. Nghe nói
trước ki,a Ngự sử mới tới tuần diêm không có ngôi nhà thích hợp, liền
đem tòa biệt viện này hiến tặng cho quan phủ, sau đó quan phủ đem tòa
nhà an bài cho gia thất của Tạ Ung.
Dương Châu nha môn có vận
chuyển muối, toàn bộ đội vạn chuyển muối đều được bọn họ sai khiến, thế
nên quan trưởng chuyên trách cũng được đổi vận.
Muối vận nha môn
của Cảnh quốc các phủ nha đều giống nhau, tiền nha hậu trạch, phía trước là phòng làm việc, phía sau là nơi để ở. Nhưng phía sau nha môn vận
chuyển muối có phòng nhưng không thể trở thành nơi ở của một gia đình,
tất nhiên không có cách nào an bài cho Ngự sử tuần diêm Tạ Ung, cho nên
mới tìm ngôi nhà khác ở bên ngoài cho Tạ Ung.
Tạ Ung không giả bộ khách khí, hắn đối với ngôi nhà quan phủ an bài tương đối hài lòng,
không khách khí chút nào liền thu nhận, điều này cũng làm cho thần kinh
vốn rất căng thẳng của quan lại Dương Châu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm
——xem ra vị Trạng nguyên này liên tiếp giành được các chức Giải nguyên
có thể mua chuộc
Tạ Ung chuyển nhà đến Dương Châu hết một tháng, giờ đã vào tháng chạp, tuổi ngày một tăng.
Từ Kim Lăng đến Dương Châu ước chừng hơn hai trăm dặm đường, lộ trình cũng không quá xa, nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Chiêu đi xa nhà, hơn nữa bị
buộc rời khỏi bà vú Triệu thị rất buồn, khiến Tạ Chiêu vừa tới Dương
Châu liền ngã bệnh, phát sốt, suy yếu, thỉnh thoảng khóc nháo, còn không thể ăn uống, ngủ không yên giấc, nên Nguyên Nghi Chi rất đau lòng.
Tạ Chiêu bệnh nặng vào mấy ngày đầu, Nguyên Nghi Chi ban đêm vẫn ngủ cùng với Tạ Chiêu, để Tạ Ung sang thư phòng.
Tạ Ung vốn định ở canh hài nhi, nhưng là hắn mới đến áp lực công việc rất
lớn, Nguyên Nghi Chi lo lắng hắn ban đêm không được nghỉ ngơi, bất lợi
cho công việc ban ngày, nên không đồng ý.
Chăm sóc hài tử cần tỉ
mỉ và kiên nhẫn, Nguyên Nghi Chi vừa nghe Tạ Chiêu khóc liền mất bình
tĩnh, mấy lần phiền não suýt phát giận, sau lại lại nhớ đến mẹ cả Trịnh
thị của mình, tâm tư bỗng nhiên trùng xuống , xem Tạ Chiêu như hài tử
ruột của mình mà chiếu cố.
Tiểu hài tử là sinh vật cực kỳ nhạy
cảm. Người nào thật lòng đối tốt với nó, nó có thể cảm giác được ngay
lập tức, cũng theo bản năng lệ thuộc vào người đó.
Tự mình chăm
sóc Tạ Chiêu vài đêm, Tạ Chiêu dần dần đối với Nguyên Nghi Chi thân cận , dần dần không khóc kêu"Bà vú" vào ban đêm nữa , mà kêu"Nương nương" .
Lần đầu tiên nghe được tiếng gọi ban đêm trong giấc ngủ mơ màng của Tạ
Chiêu, mỗi khi lật người, Tạ Chiêu đưa tay nhỏ bé lung tung sờ quơ lên,
sau đó nhắm mắt lại kêu"Nương nương" , một bộ dạng tin cậy hoàn toàn.
Nguyên Nghi Chi trong lòng mềm nhũ , ôm Tạ Chiêu hôn liên tục mấy cái.
Sau khi Tạ Chiêu khỏi bệnh, Nguyên Nghi Chi liền an bài mấy tên sai vặt
tuổi nhỏ mỗi ngày cùng với Tạ Chiêu chơi đùa tại hậu hoa viên một chút,
trước kia Tạ Chiêu được chăm sóc quá mức, thậm chí thường bị ốm, thân
thể không được vận động đầy đủ, cũng không được phơi nắng, trông nó
giống như tiểu hài tử 5, 6 tuồi. Tiểu tử này thích nhất là nghịch ngợm
gây sự, cả ngày không có lúc rỗi rãnh, để hắn thỏa thích chơi đùa, hắn
mới khỏe mạnh hơn.
Tạ Chiêu trở nên hướng ngoại, hoạt bát hơn
trước bởi vì được phơi nắng và tỉ mỉ điều chỉnh ăn uống, nó vốn có khuôn mặt tái nhợt, nhỏ nhắn cũng từ từ trở nên hồng nhuận, động vật nhỏ luôn luôn khiếp sợ đã không còn thấy nữa, nó trở nên to gan hơn,thản nhiên
hơn, dám nhìn thẳng phụ thân mẫu thân, dám biểu đạt ý nguyện của mình
nữa.
Những biến hóa này rất chậm, nhưng xác thật từng ngày một đang thay đổi.
Mùng bảy tháng chạp, sáng sớm bầu trời mây đen giăng đầy, đen lay láy đè ở đỉnh đầu, báo hiệu một đợt bão tuyết sắp đến.
Tạ Chiêu hướng cha mẹ thỉnh an sớm, sau khi cùng cha mẹ ăn qua điểm tâm,
liền dẫn mấy gã sai vặt cùng Nha hoàn đến hậu hoa viên chơi đùa.
Tiểu hài tử thiên tính mê chơi, không sợ lạnh nóng, ở ngoài cửa lớn chơi đùa không để y đến cái lạnh.
Tạ Chiêu cùng mấy tiểu hỏa bạn cùng nhau chơi trốn tìm chạy nhảy một chút, Oanh nhi thấy trên trán hắn hình như có chút mồ hôi, sợ hắn đổ mồ hôi
sẽ cảm lạnh, nên khuyên hắn về nhà.
Tạ Chiêu có chút lưu luyến,
trước kia hắn bị tổ mẫu và bà vú gò bó , không cho phép điên khùng chạy
không cho phép chơi đùa, bây giờ mẫu thân cho hắn chơi đùa, hắn quả thật vui đến chết mất, thật sự chết mất. Mỗi ngày lại theo mẫu thân học tập
viết vài chữ to cũng không cảm thấy khổ cực, ngược lại cảm thấy thú vị.
Đang lúc ấy thì hắn cảm thấy trên mặt lành lạnh, ngẩng đầu lên, liền thấy
những mảng bông tuyết tung bay đầy trời bao la, Tạ Chiêu oa oa kêu lớn,
"Tuyết rơi! Tuyết rơi! Ta muốn nói cho nương nương biết!"
Tạ
Chiêu mang theo một luồng khí lạnh chạy vào buồng có lò sưởi thì Nguyên
Nghi Chi đang cùng Hà quản sự thương lượng chuyện nấu cháo ngày mai -
mồng 8 tháng chạp.
Nguyên Nghi Chi một mặt an bài xong sáng sớm
ngày mai để nấu được cháo mồng 8 tháng chạp cần phải biết nấu, đồng thời còn suy tính lấy thân phận tuần diêm Ngự sử ra ngoài bố thí.
Có
liên quan chuyện bố thí nàng cần cùng Tạ Ung thương lượng ——làm bố thí
là chuyện tốt, nhưng lại dễ dàng bị người công kích là mua chuộc danh
tiếng, vì vậy Nguyên Nghi Chi không dám tự tiện chủ trương.
"Nương nương! Nương nương! Tuyết rơi! Tuyết rơi!" Một góc áo bông thật dầy bị
vén lên Tạ Chiêu đổi lại một cỗ lạnh lẽo thở hồng hộc chạy vào, hắn còn
đưa tay điệu bộ , kêu: "Bông tuyết thật to nha, thật là trắng nha!"
Hắn chỉ cố hướng trước mặt Nguyên Nghi Chi chạy đến, không có chú ý tới
dưới chân một bồn than lửa hồng, mắt thấy muốn đạp lên, Nguyên Nghi Chi
vội vàng đưa tay cản hắn, kết quả nàng từ trên ghế đứng dậy quá mạnh,
liền ngất đi, thân thể mếm mại ngã xuống, làm cho Hà quản sự sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ nàng, lúc này bước nhanh sang đó Hòa Hà cũng ôm
lấy Tạ Chiêu.
"Phu nhân? Phu nhân?"
Nguyên Nghi Chi sắc
mặt tái nhợt bất tỉnh, dọa sợ mọi người, Hòa Hà đem Tạ Chiêu để qua một
bên, vội vàng đến đỡ Nguyên Nghi Chi, mang theo tiếng khóc.
Đi ra bên ngoài làm việc Hòa Yên đi vào liền phát hiện trong phòng đại
loạn.Đến khi nàng phát hiện là tiểu thư mình té xỉu,chỉ cảm thấy tâm
không thể thở nổi. Nàng hung hăng bấm móng tay vào chính mình vì muốn
mình trấn định. Lúc này mới xoay người kêu tiểu nha hoàn, phân phó:
"Nhanh trước hết gọi quản gia đi mời đại phu, sau đó phái người đi thông báo lão gia."
Quản sự Hòa Yên và Hòa Hà đã đưa Nguyên Nghi Chi
vào giường lớn trong nội thất, Hòa yên đối với quản sự Hòa Hà nói: "Hà
quản sự, làm phiền người đi gọi Tôn ma ma một tiếng, nàng hiểu sơ chút y lý, lại chiếu cố tiều thư từ nhỏ, mời nàng đến"