Quản sự Hòa Hà cuống quít đáp, một đường chạy đi gọi bà vú của Nguyên Nghi Chi - Tôn ma ma.
Tạ Chiêu bị sự cố bất ngờ dọa sợ, vẫn đi theo sau lưng Nguyên Nghi Chi,
hiện tại hắn đã ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn người đang nằm ngang ở
trên giường nhắm mắt lại không nhúc nhích mẹ kế, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ chớp chớp đôi mắt to, tay nhỏ bé sợ hãi nghĩ muốn níu lấy tay mẹ kế, thử mấy lần lại rụt về.
Hắn biết đều do mình gây họa.
Hắn chưa từng hiểu được gây họa sẽ có hậu quả gì, nhưng theo bản năng cảm thấy sợ.
Khi Tạ Ung vội vã chạy đến thì lão đại phu tóc điểm trắng đã xem xong mạch cho Nguyên Nghi Chi.
Lão đại phu có chút không xác định chắc chắn, lại dừng một chút, sau đó lại đổi tay bắt mạch.
Tạ Ung khóa chặt lông mi, mím chặt môi.
Một lát sau lão đại phu mới chậm rãi để tay xuống Nguyên Nghi Chi, lại chậm rãi đứng dậy, nhìn khuôn mặt nghiêm túc Tạ Ung cười nói: "Chúc mừng đại nhân, tôn phu nhân có hỉ."
Tạ Ung chớp chớp mắt phượng, mặt
không chút thay đổi, tiếp theo sau đó chớp mắt, nhìn lão đại phu một
chút, lại nhìn Nguyên Nghi Chi đang hôn mê một chút.
Lão đại phu
cười ha ha, ông thấy tình cảnh này bởi vì quá mức vui mừng, ngược lại
không có phản ứng ngu xuẩn của phụ thân, nói: "Mới hơn một tháng, cho
nên vẫn còn rất khó khăn chẩn đoán chính xác, nhưng theo kinh nghiệm lão phu tám chín phần, nếu như đại nhân không yên lòng, qua sáu bảy ngày
nữa, lão phu trở lại chẩn đoán bệnh một lần nữa."
Tạ Ung rốt cuộc xác định mình không nghe lầm, vẻ mặt nghiêm túc vẫn như cũ chưa đổi,
hắn gật đầu một cái: "Vậy làm phiền lão tiên sinh rồi, tại sao nàng xỉu, mà bây giờ còn chưa tỉnh?"
Lão đại phu nói: "Tôn phu nhân vất vả quá độ, trước đó vài ngày liên tiếp thức đêm? Cái này không thể được,
trước ba tháng đầu là thời kỳ mấu chốt của thai kỳ, hơi vô ý sẽ dễ dàng
dẫn đến sanh non, ta sẽ cho nàng ấy thuốc an thai bổ thân, mỗi ngày
sáng, tối uống một lần, ba chén nước mấu còn một chén, uống nhân lúc còn nóng."
Vài ngày trước Nguyên Nghi Chi thức đêm chăm sóc Tạ
Chiêu, ban ngày còn phải bố trí nhà mới, tiếp đãi các nữ quyến quan
trường Dương Châu tới chơi .
Tạ Ung ánh mắt sầm lại, nhưng vẻ mặt như cũ hết sức tỉnh táo, hắn nói với lão đại phu: "Trong thành Dương
Châu có thể có Thánh Thủ Phụ Khoa? Nếu như là nữ nhân thì càng tốt, ta
muốn mời họ về đến nhà nhờ chăm sóc."
Lão đại phu hơi có chút
kinh ngạc nhìn Tạ Ung một cái, vị này tuổi không lớn lắm. Đại Quan người phát ra quan uy mười phần, thậm chí có chút lạnh như băng, cũng không
nghĩ tới lại rất thương tiếc phu nhân, lại vì nàng mang thai mà cố ý
cung phụng đại phu ở nhà.
"Lại nói tại đây thật sự có thầy thuốc
nữ, chuyên khám phụ khoa, y thuật tuyệt diệu, cứu người vô số, nhân gian tôn xưng nàng ấy là vương cô, nếu như đại nhân có thể mời được nàng,
khẳng định không phải lo gì."
Tạ Ung gật đầu một cái, lại cặn kẽ hỏi thăm tư gia của vương cô, chờ lão đại phu viết xong đơn thuốc, đưa cho hắn rất nhiều bạc.
Lúc Lão đại phu viết đơn thuốc, Nguyên Nghi Chi đã tỉnh lại, nàng chỉ là
quá mệt mỏi, hơn nữa vừa cưới xong rất nhanh đã có thai khiến cho khí
huyết không điều hòa, lúc này mới té xỉu, cũng không có gì đang ngại.
Tạ Ung tự tay đút Nguyên Nghi Chi uống thuốc, để cho nàng nằm xuống nghỉ
ngơi, thấy sắc mặt của nàng hơi khôi phục một chút đỏ ửng, sắc mặt căng
thẳng của hắn mới hơi giảm đi một chút, nhẹ nhàng nắm tay Nguyên Nghi
Chi, hắn mấy lần muốn mở miệng, muốn nói lại thôi
Nguyên Nghi Chi có chút buồn cười, cầm lại tay hắn hỏi: "Sao thế?"
Khuôn mặt của Tạ Ung U ám, hắn lại mím chặt môi một lúc, mới nhẹ nhàng cúi
đầu tựa vào trán nàng, nói: "Nàng nhất định phải thật khỏe mạnh, biết
không?"
Lông mi của hắn và lông mi nàng cọ vào nhau, hơi ngứa một chút, mắt của nàng nhìn vào mắt hắn, nàng có thể thấy được trong đó là
sự lo lắng, sợ hãi đến tột độ, cùng với sự bình tĩnh bên ngoài của hắn
hoàn toàn bất đồng .
Lòng của Nguyên Nghi Chi trong nháy mắt liền mềm như một dòng xuân thủy.
Nàng đưa tay vòng qua cổ của hắn, chủ động hôn lên cánh môi mỏng của hắn,
nói như cam đoan: "Đừng lo lắng, Thiếp và hài tử sẽ thật khỏe mạnh."
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Tạ Ung chợt đứng lên, xoay người đi ra phía ngoài phòng, gọi nha hoàn đến phân phó.
Hắn nhẹ nhàng nói trước với nàng ta: "Ngươi tự mình giáp mặt thông báo Tri
Chương, bảo hắn lập tức đến cầu Vương cô, bất kể dùng thủ đoạn gì phải
mời cho bằng được."
Tri Nhu lĩnh mệnh đi.
Tạ Ung lại quay
sang Tôn ma ma nói: "Nhũ mẫu chăm sóc Nghi Chi từ nhỏ, sau này vẫn phải
phiền người bận tâm đến nàng, Nghi Chi luôn phải tự mình làm việc, không chịu nghỉ ngơi thật tốt, Nhũ mẫu nhất định phải giám sát nàng. Về sau
nàng ăn, mặc, ở, dùng, người cũng cần thật cẩn thận."
Tôn ma ma kính cẩn phúc phúc, nói: "Dạ, lão thân nhất định chăm sóc tốt phu nhân."
Tạ Ung lại nhìn một chút Hòa yên và Hòa Hà: "Về sau các ngươi thay phu
nhân quản lý gia sự trong mọi việc phải nắm rõ hết mọi thứ, chuyện nhỏ
tự mình giải quyết, đại sự đi hỏi quản gia Tri Chương bên ngoài biết
chưa?."
Hòa Yên và Hòa Hà cùng đồng thanh: "Vâng"
Nguyên
Nghi Chi trong nội thất lắng nghe Tạ Ung an bài, trong lòng vừa ấm áp
vừa ngọt ngào, chính là cảm động vô cùng, mắt lại phát hiện Tạ Chiêu co
rúc ở cuối giường.
Tạ Chiêu giống như con cún con nằm ở cuối giường, ngước mắt nhìn nàng.
Nguyên Nghi Chi kinh ngạc nói: "Chiêu Nhi con sao vậy?"
Tạ Chiêu chớp chớp thủy mâu, hỏi: "Nương nương, người có tiểu oa nhi còn
thương con không? Tiền ma ma nói người có tiểu oa nhi của mình rồi sẽ
không thương con nữa."
Nguyên Nghi Chi vừa đau lòng vừa tức giận, vẫy Tạ Chiêu lại trước mặt mình, xoa đầu nó nói: "Ta là nương nương của ngươi, có người nương nương nào mà không thương hài nhi? Ngươi nha, sắp làm ca ca rồi, phải có bộ dạng của ca ca đó, sau này còn phải thay
nương nương chăm sóc tiểu oa nhi nữa chứ."
Tạ Chiêu lập tức vui vẻ ra mặt, hỏi: "Có thật không? Muốn cho con chăm sóc tiểu oa nhi! Ta muốn tiểu đệ đệ!"
Nguyên Nghi Chi có chút nghi ngờ cười, hỏi: "Tại sao không cần tiểu muội muội?"
Đứng ở lập trường trong nhà, không phải nên hi vọng nàng sinh nữ nhi sao?
"Tiểu đệ đệ sẽ chơi với ta, tiểu muội muội không cần."