Tại Hạ Là Nam Phụ

Chương 7: Trả vòng chân cho đệ




Tin tức chấn động, có hầm ngục ảo ảnh nữa sao?
Lạc Kiều Thanh quay sang nhìn Lạc Nhân Tranh. Phó tông chủ cũng khá chấn động với tin tức này. Chấn động đến độ há hốc mồm.
Lạc Kiều Thanh lại vươn tay đóng mồm Lạc Nhân Tranh lại.
Hầm ngục ảo ảnh có thật, và họ mới gặp một lần. Chỉ là không ngờ Tịnh Khuê cũng gặp phải.
Với người trùng sinh như Sở Huân, hắn thừa biết chuyện này có thật. Thậm chí sau này có rất nhiều hầm ngục ảo ảnh xuất hiện làm con đường tu luyện của họ càng khó khăn hơn. Chỉ có mỗi Bạch Ngạn là ngu ngơ, mặt đực ra vì không hiểu mô tê gì hết. Ngại quá, cậu chỉ biết trước những tình tiết liên quan đến tuyến tình cảm hậu cung của nữ chính thôi, còn mấy tin tức quan trọng như thế này não cậu tự động xóa rồi.
Trưởng lão Vĩ Văn cũng biết chuyện hầm ngục ảo ảnh, ông ta nói với tông chủ: "Tông chủ, nó lại xuất hiện một lần nữa."
Lạc Kiều Thanh gật đầu: "Tịnh Khuê, tình hình trong hầm ngục đó như thế nào?"
Tịnh Khuê thầm thở phào trong lòng. Nhìn xem, ông trời vẫn ưu ái cho cô lắm chứ. Nói bậy nói bạ nhưng lại trúng tùm lum tùm la. Tịnh Khuê tìm được con đường nói dối trơn tru rồi nên tiếp tục tung bay trên con đường mình vừa vẽ ra: "Sau khi giết được Vương trong hầm ngục, thì hầm ngục bỗng nhiên tan biến. Vết thương trên người đệ tử cũng không cánh mà bay. Lúc này đệ tử mới nghi ngờ mình vừa gặp hầm ngục ảo ảnh."
Lạc Nhân Tranh chen vào: "Ngươi nói ngươi đi tìm thẻ bài của Bạch Ngạn, nhưng ta nhớ Bạch Ngạn đã nộp thẻ bài nhiệm ở Ngưng Tư Đường rồi, vậy thẻ bài ngươi đang giữ ở đâu?"
Tịnh Khuê lấy trong đai lưng ra một cái thẻ bài giống hệt như cái cậu nộp cho Ngưng Tư Đường. Có đệ tử buộc miệng thốt lên: "Làm gì có chuyện hai thẻ bài giống nhau đến như vậy?"
Lạc Kiều Thanh đứng dậy, bước đến chỗ Tịnh Khuê. Mỗi bước chân của y đi qua, mùi hoa thanh liễu quẩn quanh đầu mũi mang lại cảm giác rất dễ chịu và thư thái, nhất là Bạch Ngạn, nãy giờ cậu quỳ tê chân, giờ ngửi được mùi này cảm thấy mệt mỏi trong người sắp biến mất rồi.
Tông chủ bề ngoài xa cách, nhưng khí chất của ngài toát ra lại có tác dụng xoa dịu tâm hồn người khác.
Là do cậu nghĩ tốt đẹp thôi.
Tông chủ Lạc Kiều Thanh đứng đối diện với Tịnh Khuê, dùng ánh mắt từ kẻ nhìn trên cao nhìn xuống vô tình làm không khí xung quanh Tịnh Khuê càng thêm trì trệ. Tịnh Khuê nuốt khan, sau lưng toát mồ hôi lạnh vì áp lực vô hình do Lạc Kiều Thanh tạo ra.
Bỗng Lạc Kiều Thanh đưa tay cầm lấy tấm thẻ bài nhiệm vụ trong tay Tịnh Khuê. Khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác người này như sắp bóp chết cô chỉ bằng một tay.
Tim đập thình thịch, tay chân lạnh toát, Tịnh Khuê tự trấn an bản thân mình không có chuyện gì đâu.
Chẳng qua tông chủ phải tỏa ra khí chất như thế thì chúng đệ tử mới không dám náo loạn mà thôi.
Lạc Kiều Thanh không để ý đến thần sắc hiện giờ của Tịnh Khuê, y nhìn thẻ bài rồi nhíu mày, lập tức ném xuống đất và dùng ấn pháp lên đó.
Ánh sáng màu vàng tím đánh vỡ thẻ bài. Trước mắt mọi người, tấm thẻ nhiệm vụ lại biến thành một con sâu hai đầu có gai đang ngọ nguậy định chạy trốn, Lạc Kiều Thanh dùng pháp thuật đánh nó tan thành nhiều mảnh.
Tịnh Khuê kinh hãi, may mắn là không hét toáng lên như cậu hay xem trong phim.
Lạc Nhân Tranh: "Cái đó..."
"Là sâu nhân bản, chúng có thể biến thành bất cứ thứ gì mà chúng đã nhìn thấy." Lạc Kiều Thanh giải thích. Y nhìn Bạch Ngạn rồi nhìn sang Tịnh Khuê, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Sở Huân.
Lạc Kiều Tranh: "Ta hiểu được tình hình rồi. Xem ra hầm ngục nuốt hầm ngục có thể gây nhiễu không gian, khiến cho âm thanh của chúng ta truyền cho người kia bị thay đổi. Cho nên dẫn đến việc Tịnh Khuê nghe Bạch Ngạn nói kiểu khác trong khi Bạch Ngạn lại nói một ý khác. Về chuyện này thì dừng lại ở đây được rồi. Tịnh Khuê không có lỗi. Cả Bạch Ngạn cũng không có lỗi. Các ngươi đứng dậy, trở về nghỉ ngơi đi."
"Đa tạ tông chủ." Bạch Ngạn được nghe ân xá, lập tức tức dậy.
Nhưng quỳ lâu quá làm đầu gối tê cứng. Lúc cậu đứng lên có chút choáng váng, chân đứng không vững mà lùi về sau.
Vô tình ngã vào người Sở Huân.
Sở Huân theo quán tính vươn tay ôm lấy eo đối phương. Khoảnh khắc ấy, mùi hoa nhàn nhạt của hoa quỳnh và hướng dương như thể đan xen với nhau.
Tạo thành một mùi hương xa lạ.
Trưởng lão Tịnh Văn định bắt bẻ cậu nhưng Lạc Nhân Tranh đã nói trước: "Chúng ta còn có chuyện cần làm, ngài rảnh rỗi lắm sao mà lo ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi này vậy?"
Bị nói thẳng mặt, trưởng lão ú ớ không nói được gì. Lạc Nhân Tranh càng không kiêng nể gì mà nói thêm: "Cho nên ngài cứ ở mãi ghế trưởng lão mà không thăng chức được."
Nếu y không phải là đệ đệ ruột của tông chủ Lạc Kiều Thanh thì đêm nay ông ta sẽ đi ám sát Lạc Nhân Tranh rồi.
Vĩ Văn biết mình không đấu lại được cái miệng của phó tông chủ nên đành im lặng đi cùng mấy vị trưởng lão khác đến Thanh Liễu Sơn thảo luận chuyện Sở Huân đã gặp phải. Trước khi đi, Vĩ Văn dặn dò Tịnh Khuê về nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tịnh Khuê định nói gì đó với Bạch Ngạn nhưng đám đệ tử đồng môn đã vây quanh nàng ta rồi. Thậm chí có người âm thầm đẩy Bạch Ngạn ra xa. Bạch Ngạn thể hiện mình là một nam phụ rất chuyên nghiệp bằng cách đứng sau nam chính hẳn năm bước chân.
Là năm bước chân!
Càng làm cho Tịnh Khuê muốn nói gì với cậu càng thêm khó khăn. Cuối cùng cô nàng bị các nữ đồng môn khác vừa ép vừa đẩy mau quay về Diên Vĩ Sơn nghỉ ngơi.
Một đám ồn ào đi rồi, Bạch Ngạn mới quan sát con sâu bị đánh làm nhiều mảnh dưới đất. Nhìn vũng máu nhỏ đó đang từ từ biến thành màu đen, Bạch Ngạn buột miệng nói: "Thấy ghê quá đi."
Bạch Ngạn vô tình kéo dài âm cuối tạo cảm giác đang làm nũng.
"Ừm, nó ghê, nên đừng nhìn."
Đột nhiên trên đầu mình có tiếng nói làm cậu giật mình. Bạch Ngạn kinh ngạc khi thấy Sở Huân vẫn còn ở đây. Cậu cứ tưởng nam chính đã đi cùng nữ chính rồi chứ: "Đại sư huynh..."
Lại là kiểu kéo dài âm cuối. Sở Huân giơ tay che mắt cậu lại: "Không nhìn nó thì không sợ nữa."
Chỉ là một con sâu chết thôi mà Bạch Ngạn cũng sợ nữa sao, không ra dáng là người tu luyện ở cấp B gì hết. Sở Huân thấy cậu nói chuyện với mình cứ kéo dài âm cuối làm nũng với mình nên cũng không nỡ mắng cậu.
Đường đường là nam nhi mà đi làm nũng như thế, không biết xấu hổ. Cũng may là làm nũng với hắn, chứ với người khác thì người đó vừa mắng vừa đi kể xấu khắp nơi rồi.
Cậu không hề biết trong đầu Sở Huân đã vẽ câu chuyện đi xa lắm rồi. Cậu tự hỏi trong lòng, câu cậu vừa nói chỉ là một câu nói bình thường thôi mà, sao tự nhiên che mắt cậu lại vậy?
"Đại sư huynh..."
Sở Huân gạt ngang: "Mau quay về nghỉ ngơi. Đệ cũng đang bị thương."
Bạch Ngạn xòe tay: "Hôm nay đại sư huynh cứu ta một bàn, ân tình này có dịp ta sẽ trả. Bây giờ mong đại sư huynh trả vòng chân lại cho đệ. Thiếu nó đệ thấy như thiếu hơi mẹ, ngày đêm không ngủ được, vết thương nặng càng thêm nặng."
Xin lại chiếc vòng thôi mà sao văn thơ lai láng thế. Sơ Huân đưa chiếc vòng lên, Bạch Ngạn như con mèo nhỏ định nhảy lên chụp lấy nhưng Sở Huân nhanh hơn một bước, hắn nắm tay lại giấu chiếc vòng đi.
"Đây không khác gì vật cứu mạng đại sư huynh, đưa cho đệ rồi huynh không nỡ."
Bạch Ngạn khó hiểu. Nam chính cũng có tính xấu là thích "xu" đồ của người khác à. Mà cũng phải, nam chính có tính xấu mới hợp vía hợp mạng nữ chính chứ. Bạch Ngạn không sợ đại sư huynh ghét mình, dù sao cậu cũng có nhiều người ghét rồi, thêm một người cũng chẳng sao.
"Nhưng nó là đồ của đệ, nên thuộc về đệ, chứ để nó ở với người lạ đệ không an tâm."
Sở Huân nhếch môi cười. Thực ra kiếp trước hắn không để ý Bạch Ngạn mấy, cho nên tính tình của cậu khi đó thế nào hắn không rõ. Ở kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn với cậu tiếp xúc với nhau lâu đến như vậy.
Người hoạt bát, rực rỡ như hướng dương, mồm miệng chua ngoa này lại si mê Lâm Tịnh Khuê, thật tiếc.
Bạch Ngạn thấy Sở Huân không có ý định trả lại vòng, cậu cũng không có đòi nữa. Một chiếc vòng thôi mà, cậu đi tìm cái khác mấy hồi.
"Được rồi, huynh thích thì cứ giữ đi."
Sở Huân tưởng cậu sẽ nằng nặc đòi lấy lại chứ, sao lại dễ dãi như thế kia. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn giải quyết nhanh chuyện này để về nhà của cậu hắn liền hiểu ra. Thì ra cậu không muốn ở cạnh hắn quá lâu.
Điều này càng làm hắn tò mò liệu có phải cậu cũng trùng sinh hay không.
"Đệ nhớ tịnh dưỡng đàng hoàng, vết thương cũng khá nặng đó." Sở Huân quan tâm.
"Ò. Vậy đệ xin phép đi trước. Huynh cũng về nghỉ ngơi đi nha. Bái bai huynh." Bạch Ngạn trả lời.
Sở Huân vừa mở miệng nói thì Bạch Ngạn chen vào: "Mà quên nữa, cảm ơn huynh đã giải vây cho đệ nha. Sau lần đó trí nhớ đệ không tốt cho lắm nên có gì không phải mong sư huynh đừng để bụng. Dù sao cũng cảm ơn huynh đã cứu đệ."
Sở Huân định trả lời thì Bạch Ngạn nói tiếp: "Đệ đi trước."
"Đệ..." Sở Huân vừa thốt được từ đầu tiên thì Bạch Ngạn lại giành nói tiếp.
"Ý chết, nhà đệ hướng này. Ha ha."
Sở Huân cáu rồi!
Thằng nhóc này mất trí nhớ thật à, sao giành nói hết vậy.
Lúc Sở Huân định mắng Bạch Ngạn thì cậu đã đạp mây đi mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.