Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 145: Một tiếng thở dài




Điện Thanh Bình.
Từ khi lập nước tới nay, lễ nghi sắc phong phi tần của đế vương Tây Lãnh đều được cử hành tại điện này.
Trong điện, bên phải vị trí chủ trì có treo một chiếc chuông cổ cao hơn mười thước, thân chuông khắc chữ tế theo lối chữ triện, do quan tế lễ đứng ở bên cạnh trông coi, sau lưng là người hầu đi theo lễ quan, đợi giờ lành tới, tiếng chuông vang lên, lập tức cử hành nghi thức sắc phong.
Chính giữa là hoàng đế, bên trái là thái hậu, hoàng hậu bồi ở bên cạnh thái hậu.
Theo truyền thống, trong lễ sắc phong phi tần trong cung, phủ nội vụ cùng các quan quản lý các cục trân, thiện, thiết phòng và các nữ quan giáo dưỡng trong cung cũng tham dự.
Qui định tổ chế như vậy nhằm mục đích răn dạy các phi tần trong cung phải hoà thuận sống chung, tổng quản các phòng và các nữ quan cũng phải cẩn thận hầu hạ chủ tử mới được sắc phong.
Thảm đỏ trải dài như một áng mây hồng.
Trong điện, phi tần các cung theo địa vị cao thấp mà sắp xếp đứng bên trái, bên phải là tổng quản các phòng, các cục trong cung và các nữ quan.
Từ Hi và Hạ Tang đứng bên cạnh Long Phi Ly, hai quan lễ* bước tới, cung kính nói với Từ Hi : « Tổng quản đại nhân, giờ lành đã đến. »
* quan chuyên lo các lễ nghi
Từ Hi thấp giọng bẩm báo với hoàng đế, Long Phi Ly nhìn về phía thái hậu, thái hậu mỉm cười vuốt cằm, Long Phi Ly cười, khẽ khoát tay áo.
Từ Hi dặn dò quan lễ : “Tuyên hai vị nương nương vào điện.”
Người quan lễ lập tức lớn giọng hô : “Tuyên Niên tần nương nương vào điện, tuyên Cẩn tần nương nương vào điện.”
Cửa điện mở ra, Dao Quang cùng An Cẩn một xanh nhạt, một vàng nhạt, cung trang hoa mỹ, chậm rãi tiến lên.
Tới trước mặt hoàng đế, hai người quỳ xuống.
Thái Hậu cười nói: “Hôm nay là ngày vui, hoàng thượng, ai gia cùng hoàng hậu đều có ban thưởng, hy vọng Niên tần cùng Cẩn tần về sau hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, vì Hoàng thượng làm cho mạch tự Tây Lãnh ta thêm rộng mở.”
“Tạ ơn Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương.” Hai người cung kính nói.
Thái hậu lại cười nói: “Theo tổ chế, là ngày vui mừng, Niên tần Cẩn tần đều là tân phi, nếu có nguyện vọng gì thì đừng ngại, cứ nói với Hoàng thượng cùng ai gia.”
An Cẩn cười nói: “Có thể phụng dưỡng Hoàng thượng, Thái tậu nương nương đã là phúc phận lớn nhất của Cẩn tần. Chỉ hy vọng long thể Hoàng thượng khoẻ mạnh, phượng thể Thái thậu nương nương thuận hoà.”
“Thật là một đứa nhỏ nhu thuận.” Thái Hậu cùng hoàng hậu nhìn nhau cười, nói.
Long Phi Ly nhàn nhạt nói: “Hình như Niên tần có gì muốn nói?”
Dao Quang nhỏ giọng thưa: “Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, thần thiếp e sợ, Tuyền Cơ đã phạm sai lầm lớn, nhưng chung quy vẫn là tỷ muội của thần thiếp, hôm nay thần thiếp được nhận ân điển sắc phong, trong lòng vui sướng, nếu bây giờ muội muội cũng có thể có mặt ở đây cùng chia sẻ…”
Thái Hậu thở dài: “Con thật là người lương hậu, trước đó Tuyền Cơ đã tranh cãi với con, lại làm loạn điện Kim Loan, vậy mà con còn nói giúp nàng ta như thế.”
Dao Quang ngượng ngùng cười.
Muội muội này của nàng từ sau khi tiến cung đã khác xa lúc xưa, giống như tính tình đã thay đổi hoàn toàn, ngày đó trên điện Kim Loan, Tuyền Cơ làm nàng kinh hãi một phen, trong chớp mắt, nàng nghĩ Long Phi Ly nhất định sẽ giết Tuyền Cơ, không ngờ hắn lại không động thủ, cũng cấm không thể truyền việc này ra. Lúc ấy nàng đoán rằng, ước chừng hoàng đế là nể mặt phụ thân nàng mới tha cho Tuyền Cơ, nhưng kiếp này, Tuyền Cơ nhất định khó có thể có cơ hội được sủng ái lại.
Mẫu thân của nàng – Như phu nhân, mặc dù được phụ thân rất sủng ái, nhưng rốt cục vẫn là tiểu thiếp, bản thân mình xuất thân thứ thiếp, chung quy người ngoài nhìn nàng đều kém hơn Tuyền Cơ môt bậc. Từ nhỏ nàng đã hận Tuyền Cơ. Thêm vào việc ngày đó Tuyền Cơ lôi nàng tới điện Kim Loan … Niên Tuyền Cơ, dựa vào cái gì mà đòi lấn áp nàng ?
Khó khăn mới được vào cung, phụ thân cũng ám chỉ nàng đến thời cơ thích hợp có thể mượn tay hoàng thượng để trừ bỏ Tuyền Cơ. Mặc dù nàng cho rằng phụ thân thật tàn nhẫn, cũng không hiểu được dụng ý của phụ thân, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy vui sướng.
Hiện tại Tuyền Cơ gặp rủi, nàng muốn nàng ta tận mắt nhìn thấy nàng được sắc phong, nàng muốn thấy nàng ta đau khổ!
Lúc này, hoàng hậu nhíu mi, giống như rất khó xử, nói: “Hoàng thượng, người xem, nguyện vọng này của Niên tần muội muội…”
******
Dọc theo kênh đào bảo vệ bên ngoài hoàng cung, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy chầm chậm, xa phu là mấy nam nhân cao lớn, hai bên huyệt thái dương có hơi cổ quái, chỉ cần là người có chút hiểu biết liền nhận ra đây là những người đã luyện công phu cực kỳ lợi hại.
Bên trong xe ngựa…
Hai vị cô nương, một người dung mạo kiều diễm, một người tuyệt sắc, chính là Ngọc Trí và Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ cười nói: “Vừa rồi lúc binh lính gác thành kiểm tra, ta thật sợ không qua được.”
Ngọc Trí nghịch ngợm cười, “Bản công chúa cầm là lệnh bài xuất cung của Hoàng Thượng ban cho nha.”
” Ồ, sao lại thế? Không lẽ muội phụng chỉ xuất cung đi du ngọan sao?” Tuyền Cơ có chút kỳ quái.
Ngọc Trí lắc lắc ngón trỏ, chậc chậc nói: “Niên tẩu, tháng trước Ngọc Trí hồi kinh, sư phụ cố ý phái một sư tỷ võ nghệ cao cường đưa tiễn. Có đi thì có về, hôm nay Ngọc Trí đưa sư tỷ ra khỏi thành… “
“Muội mượn cớ tiễn người hỏi xin Cửu ca muội lệnh bài, để đi du ngoạn?” Tuyền Cơ cười mắng, “Đúng là nha đầu giảo hoạt.”
“Thật thoải mái! Hoàng huynh còn ban thưởng mấy tên cao thủ phủ nội vụ nữa. Chỉ là lần này xuất cung, huynh ấy cũng đã nói trước, muốn muội tiễn người qua khỏi kênh đào bảo vệ này liền phải trở về, cho nên, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp đá văng mấy tên phu xe kia đi.” Ngọc Trí ghé miệng vào tai Tuyền Cơ nhỏ giọng nói.
******
Điện Thanh Bình.
Trong điện phải có đến một nửa đám người muốn biết tâm ý hoàng đế, lúc trước Niên tần chọc giận hoàng đế, hoàng đế đem nàng nhốt vào lãnh cung, hiện tại Niên Dao Quang lại đề nghị muốn cho nàng tới dự lễ.
Long Phi Ly hơi trầm ngâm, nhàn nhạt nói: “Vậy thì cứ thỏa mãn nguyện vọng của nàng đi.”
Ánh mắt hơi nhướng lên, thần sắc bình thản.
“Hạ Tang, ngươi phái người đến cung Phượng Thứu truyền Niên Tuyền Cơ lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.