“Hoàng Thượng, có thể cho nô tì đứng lên rồi nói hay không?” Tuyền Cơ liếc mắt nhìn người đang giận dữ.
Tình huống nàng gây ra càng ngày càng nghiêm trọng, lần này cư nhiên gặp phải vương tử nước Nguyệt Lạc và Thất ca của hắn, Long Chỉnh Văn thậm chí còn muốn cưới nàng làm chính phi. Ở những nơi hắn không nhìn thấy được, rốt cuộc nàng còn gặp bao nhiêu nam nhân nữa? Long Phi Ly giận không thể át, vốn hôm nay lúc rời khỏi Trữ Tú điện, thái độ của nàng… Trong lòng hắn sớm nghẹn lửa giận, lại không thể động vào nàng, không thể mắng nàng…
Đột nhiên chuyện nam tử kia làm đối nàng ở Yên Vũ lâu thoáng hiện lên trong đầu, hai tay Long Phi Ly nắm chặt, nàng là của hắn! Nàng chỉ có thể là của hắn! Ai tranh giành với hắn, hắn sẽ… giết kẻ đó!
Cưỡng chế tất cả cuồng nộ, nhìn thấy sắc mặt nàng xanh trắng, trong lòng lại căng thẳng, thậm chí không kịp suy nghĩ hắn đã đỡ nàng đứng dậy, trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, kéo nàng vào trong lòng, thản nhiên nói: “Vương tử, Thất ca, nữ nhân này, trẫm không thể cho các ngươi.”
Một khắc khi Nạp Minh Thiên Lãng nhìn thấy Long Phi Ly kéo Tuyền Cơ vào trong lòng thì vừa sợ vừa giận, lúc này nghe ngữ khí của hắn bình thản lại cường ngạnh, cắn răng nói: “Chứ không phải là như vừa rồi lời Lăng Thụy Vương gia nói, Hoàng Thượng muốn nạp nàng vào hậu cung?”
Mâu quang Long Phi Ly khẽ chớp, thoáng xẹt qua người Hạ Tang, Hạ Tang rùng mình, lại nghe hoàng đế đã hơi hơi lạnh nói, “Nạp vào hậu cung à? Vương tử, nàng đã sớm đã ở trong hậu cung của trẫm.”
Ánh mắt Hạ Tang nhìn Từ Hi một chút, hai người đồng thời bước ra khỏi hàng, đồng thanh nói: “Nô tài ra mắt Niên tần nương nương.”
Nạp Minh Thiên Lãng chấn động, Niên tần? Nữ nhi của tả thừa tướng Tây lương, trắc phi của Khánh Gia hoàng đế? Vốn dĩ việc cung đình hắn cũng không quan tâm nhiều, nhưng về tin tức Niên tần này, trong ngoài triều đình, những ngày gần đây đã sớm nổi danh thiên hạ, nàng bị biếm phạt nhiều lần, hoàng đế vì nàng lần thứ hai không thượng triều đều là sự thật không cần bàn cãi!
Niên Tuyền như thế nào là Niên tần? Quả thật là nàng họ Niên! Chính là, nếu là cung phi, sao lại ra cung? Bên cạnh Long Chỉnh Văn lại không rên lên một tiếng, môi hơi mím lại, khuôn mặt có hai ba phần tương tự hoàng đế, nhất là vẻ bình tĩnh.
Nạp Minh Thiên Lãng trở nên kinh nghi, nhanh nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, “Ngươi không phải a Tuyền gặp trên phố lớn trong kinh thành hôm đó?”
Long Phi Ly lại nhìn Long Chỉnh Văn liếc mắt một cái, ánh mắt mới trở về trên người Nạp Minh Thiên Lãng, cười nói: “Vị phi tử này của trẫm tính tình hồ nháo, nhiều lần cải trang thành cung nữ đùa với trẫm.”
Hắn hơi trầm ngâm, nói: “Trẫm nghe vương tử nói vậy, dường như là muốn tìm một người khác ?”
Hai người nắm tay nhau, trong lòng bàn tay bị người nọ hơi hơi nhấn một cái, Tuyền Cơ cười nói: “Thần thiếp ở trong thâm cung, hôm nay mới gặp vương tử và Vương gia, tại sao vương tử nhắc đến phố lớn trong kinh thành?”
Nạp Minh Thiên Lãng nhìn nàng cười tươi như hoa, trong lòng đột nhiên rõ ràng, ngày đó người chứng kiến đúng là nàng! Kinh phẫn mãnh liệt nhất thời khóa chặt toàn bộ suy nghĩ trong lòng, cắn răng cười lạnh.
Đã thấy Long Chỉnh Văn nhìn phía Tuyền Cơ, vái chào, đạm thanh nói: “Niên tần nương nương, vừa rồi vi thần mạo phạm, mong nương nương chớ trách.”
Không biết vì sao, vừa chạm đến ánh mắt cùng thần sắc bình tĩnh của vị Vương gia này, trong lòng Tuyền Cơ đột nhiên xuất hiện lên một nỗi kinh hoảng.
Tuyền Cơ thoáng thấy ống tay áo hoàng đế phất qua, hoàng đế nâng cánh tay Long Chỉnh Văn lên, khẽ cười nói: “Không biết thì không có tội, đều là người một nhà, nếu tính thân phận theo dân gian, Niên tần thực ra là em dâu Thất ca, Thất ca không cần đa lễ.”
Long Chỉnh Văn liếc nhìn hoàng đế một cái, mỉm cười, “Còn nhớ rõ ngày đó ở trên Kim Loan điện, Hoàng Thượng nhắc đến tên thích khách ở Yên Vũ lâu, nghĩ là chuyện người giống người mặc dù rất hi hữu, nhưng cũng bình thường. Chuyện thích khách như thế, hôm nay chuyện Niên tần nương nương cũng giống vậy.”
Nạp Minh Thiên Lãng nghe vậy lắp bắp kinh hãi, nói như vậy, ở Yên Vũ lâu, không phải là hoàng đế đến truy tìm thích khách mà là vì Niên tần này mà đến!
Đêm đó Niên tần cải trang dự tuyển hoa khôi, vì biết dung mạo đã lộ trước mọi người, hoàng đế triệu hai người yết kiến, nói chuyện phiếm về việc dung mạo tương tự của thích khách, thực ra là chỉ Niên tần, vì lý do này mà mới tìm gặp mặt mấy người bọn hắn. Chỉ vì mặc dù hôm nay không gặp ở ngự hoa viên này thì đến tiệc chúc thọ hoàng đế ngày sau tất nhiên cũng gặp lại!
Nghĩ vậy, nhất thời lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, lại không cam lòng, điều này làm cho tâm hắn ngứa ngáy khôn kể xiết. Niên Tuyền đúng là người hắn không thể chạm vào!
Nhất thời không khí trở nên phức tạp, ngưng trọng.
Long Lập Dục mặc dù không biết tại sao Niên tần có liên quan đến Nguyệt Lạc vương tử, thất đệ Chỉnh Văn nhưng vừa rồi thấy hai người tranh chấp, lại thấy Long Phi Ly ôm chặt Tuyền Cơ, càng trở nên ghen ghét, dục vọng chiếm hữu càng mạnh, trong lòng cười lạnh: Niên Tuyền Cơ rốt cuộc thuộc về ai thì hãy cứ chờ đó đi!
Vết thương chưa lành, lại luân phiên khúc chiết, lúc này Tuyền Cơ cũng đổ mồ hôi ướt lưng áo, nàng cắn răng cố nén, đầu lại hơi hơi tựa vào trong lòng hoàng đế, thân mình từ từ rũ xuống.
Long Phi Ly chỉ cảm thấy thân hình trong lòng trầm xuống, nhìn lại thấy Tuyền Cơ thần sắc thống khổ, đôi mắt đã khép lại, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, không để ý đến chuyện gì khác nữa, ôm lấy nàng, trầm giọng nói: “Hạ Tang, lập tức truyền Thôi y nữ đến Trữ Tú điện.”
Hạ Tang cũng cả kinh, vừa đáp lại một tiếng, bóng xanh bên cạnh đã chớp động, thân hình Thanh Phong đã cách xa vài trượng.
Từ xa xa thanh âm truyền đến, “Ta đi.”
Xảy ra đột biến này, mọi người đều bị giật mình, khi nhìn lại đã thấy hoàng đế đã xoay người bước nhanh rời đi.
Rốt cuộc Niên tần đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi vội vàng nhìn thoáng qua chỉ thấy quần áo nàng một mảnh màu đỏ, Nạp Minh Thiên Lãng càng thêm kinh nghi, cước bộ theo bản năng đi về phía trước, đuôi mắt đã thấy Long Chỉnh Văn khoanh tay ở phía sau, mặt thản nhiên nhìn chằm chằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
******
Trữ Tú điện.
Lúc Tuyền Cơ hồi phục ý thức, mở mắt ra thì nhìn thấy hoàng đế ánh mắt âm trầm, đang đứng ở cạnh giường lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
Ngoài cửa sổ sắc trời mặc nhiễm, cũng không biết hắn đã đứng bao lâu.
Nàng cười yếu ớt, nhắm mắt lại. Bên tai, tiếng màn thủy tinh lao xao vang vọng chói tai … Phía bên ngoài truyền đến tiếng động do đồ đạc bị đập phá liên miên không dứt.
Tuyền Cơ cả kinh, cố hết sức gượng đứng dậy.
Phía ngoài màn thủy tinh, tất cả đồ đạc trên bàn làm việc đã không còn, Long Phi Ly đứng ở giữa đống lộn xộn trên nền nhà, thần sắc ngoan tuyệt.
Tuyền Cơ cắn răng cười lạnh, “Ngươi không muốn gặp ta vậy sao không thả ta về Phượng Thứu cung?”
“Thả nàng trở về?” Long Phi Ly nhẹ giọng lặp lại lời của nàng, đột nhiên dương tay chỉ thẳng về phía nàng, thanh âm rít qua kẽ răng, “Niên Tuyền Cơ, trừ phi nàng chết hoặc là trẫm đã chết!”