Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 198: Niên thị độc sủng




Hoàng hôn, sau khi dặn y đồng đem thuốc tới cho Niên phi nương nương, Thôi nữ y đi ra khỏi Thái y viện, chậm rãi dạo bước. Nàng giấu trong lòng một bí mật.
Mấy ngày nay, trong cung đã xảy ra vài chuyện đại sự, không cái nào không có liên quan đến Niên phi, mà bí mật này của nàng cũng có liên quan đến Niên phi.
Trước cái đêm hôm đó mấy ngày, Niên tần còn trong vòng sinh tử mập mờ mà ngày hôm nay nàng đã được khôi phục danh vị, hoàng đế lại phong phi cho vị nữ tử này. Ngày mai, Hoàng đế đưa Niên phi xuất cung cùng đi Thu Sơn.
Giữa mùa hạ năm Khánh gia thứ mười lăm, Khánh gia Hoàng đế lại đến Thu Sơn. Lần trước đến Thu Sơn là vì tế tổ, lần này là vì cuối mùa hạ đầu mùa thu là đến sinh nhật của Hoàng đế nên đến hiến tế cầu phúc.
Vốn hoàng đế đi Thu Sơn cũng không có gì lạ, hắn lại dẫn Niên phi cùng đi, theo lý tế điện cầu phúc cần tắm rửa trai giới, không được gần nữ sắc; hơn nữa mặc dù muốn dẫn cũng nên dẫn hoàng hậu đi trước.
Rốt cục trong cung ồn ào huyên náo truyền nhau tin tức, Thiên Tử độc sủng Niên thị.
Nhưng không người nào biết được Niên phi từng mang long thai. Đêm Niên phi bị thương hôm nọ, chuyện có liên quan đến xuất huyết nạo thai hết thảy không được ghi lại trong hồ sơ, Thôi nữ y hiểu được, hai vị thái y viện chính phó được ngầm thông báo, việc này liên quan đến sinh tử, ai ai đều cũng biết phải làm như thế nào.
Mà trừ nàng cùng Niên phi, càng không người nào biết được chân tướng việc Niên phi sốt cao vào mấy ngày trước cái đêm mê loạn đó. Trước khi hoàng đế cùng Niên phi ngủ, hoàng đế từng truyền nàng đến Trữ Tú điện chẩn bệnh cho Niên phi.
Nàng còn nhớ rõ lúc ấy Niên phi nằm ở trên giường, nước mắt đầy mặt, Niên phi muốn hoàng đế đi ra ngoài, hoàng đế nhíu chặt chân mày, cuối cùng phất tay áo đi ra. Nàng không thể không kinh hoảng, tuy nói Thiên Tử tao nhã, nhưng đều là hoàng đế, tính tình như nhau, quyền sanh sát trong tay thì ở bất luận góc độ nào cũng tàn nhẫn hơn người khác.
Cách mà hai người ở chung lại làm cho nàng cảm giác bọn họ căn bản không giống hoàng đế cùng phi tần, mà giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Trong màn thủy tinh liêm, Niên phi hỏi xin nàng một viên thuốc, mà thuốc nàng đưa sẽ làm người ta sốt cao không hạ.

Mặc dù cho tới hôm nay, nàng vẫn không hiểu vì sao lúc ấy lại đưa thuốc cho Niên phi, có lẽ là bởi vì lúc ấy người nữ tử đó đôi mắt đỏ lừ lại còn quỳ xuống thật mạnh.
Niên phi cầm thuốc, sau đó nhẹ nhàng nói với nàng một câu: “Thôi cô cô, bảo trọng”.
Đêm đó, Niên phi bệnh nặng.
Hôm nay, nàng mới biết được viên thuốc kia là điểm mấu chốt giúp Niên phi có thể đi Thu Sơn.
Nàng không biết Niên phi vì sao muốn làm như vậy, đi Thu Sơn là để tuyên cáo với tất cả phi tần trong cung là Hoàng đế sủng ái nàng sao?
Trực giác cho biết nữ tử này cũng không phải người như vậy. Nhưng chuyện trong hậu cung ai có thể nói rõ ràng? Mỹ nhân tâm kế, lòng người thay đổi.
Nàng luôn luôn có cảm giác, sau này nếu để hoàng đế biết việc này, nhất định sẽ dẫn tới một trận mưa máu tanh tưởi mà chính mình sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Bảo trọng. Niên phi vì sao muốn nói với nàng lời này?
Ngang qua một chạc cây hoa sao cách đó không xa, dưới tàng cây hai bóng người chợt hiện ra, là Lăng Thụy Vương gia cùng Như Ý cô cô.
Trong cung, ai mà chẳng biết hai người này là một đôi?
Thường nghe được tiểu cung nữ lén nói, Như Ý cô cô có một ngày sẽ bay lên cành cao thành phượng hoàng. Lăng Thụy Vương gia vẫn chưa lập phi, không khó để thuyết minh. Nghe nói, nếu không phải Như Ý cô cô muốn ở lại bên cạnh Thái Hậu nương nương hầu hạ thêm chút thời gian, Thái Hậu cũng không nỡ xa nàng thì Lăng Thụy Vương gia sớm đã thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn.
Nàng không dám ở lâu, sợ nhìn thấy việc làm mình nóng tai đỏ mặt, vôi vàng tránh đi.
******
“Ngày mai ta theo Cửu ca xuất cung.” Long Tử Cẩm nhìn chằm chằm Như Ý, nhẹ giọng nói: “Phải mất một thời gian mới có thể trở về.”
Như Ý nhìn về phía cái hồ nhỏ xa xa, chỉ nhợt nhạt ừ một tiếng.
Long Tử Cẩm cười lạnh, “Là ta chính mình tự tiện, vội vã tới tìm nàng làm gì cơ chứ?”
Như Ý nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Ngài về sau đừng đến là được.”
Long Tử Cẩm giận dữ cười, “Nàng không muốn gặp ta như vậy sao?”
Như Ý cười khổ, “Vương gia, nô tỳ đã sớm nói qua, ngươi có thể đi gặp Thái Hậu, Hoàng Thượng…”
“Ta có thể sao? Ta có thể lén tìm nàng bất quá là vì Cửu ca tin ta, biết ta có ý đối với nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.” Long Tử Cẩm đau khổ mà cười, “Huống chi, có ta, ai cũng sẽ không hoài nghi quan hệ giữa nàng và Cửu ca, Thái Hậu biết Cát Tường yêu Cửu ca, nàng lại là cháu gái của bà ta, việc tư mật sẽ giao cho nàng, chẳng lẽ như vậy không phải là tốt nhất sao?”
Như Ý cúi mâu nhưng không nói gì, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhiều năm tình nghĩa, nhưng Như Ý cả đời này, tóm lại là không thể đáp lại tình cảm của ngài, trong lòng ta… Chỉ có một mình hắn.”
“Ta không cần nàng hồi đáp!” Long Tử Cẩm cắn răng, tay đỡ lấy bả vai của nàng, ngoan thanh nói: “Ân tình của Niên Tuyền Cơ, nàng cũng đã trả, nàng đối tốt với cô ấy, nàng không sợ cô ấy cướp đi Cửu ca trong tay nàng sao?”
Như Ý gắt gao nhắm mắt, nói: “Từ tổng quản nói với ta, đợi cục diện chính trị Tây Lương ổn định, Như Ý sẽ là hoàng hậu của hắn, nhưng là, ta chưa từng nghĩ như vậy, ta đã sớm nói với hắn, chỉ cần hắn lập ta làm phi, cho ta ở bên cạnh hắn là được.”
“Hắn là hoàng đế, cho dù tới lúc đó, bên người lại thiếu nữ nhân ư? Không có Niên phi cũng còn có thể nữ nhân khác. Chỉ cần, trong lòng hắn có một mình ta là ta thỏa mãn. Ta sẽ sinh cho hắn một hài tử, chúng ta…”
Long Tử Cẩm lạnh lùng cắt ngang nàng, “Nàng không sợ Cửu ca sẽ thay lòng đổi dạ?”
Như Ý cắn răng, “Sẽ không ! Ngài cho là tại sao hắn lại dẫn Cẩn tần về? Thứ nhất là vì cân bằng quan hệ trong hậu cung, khi đó hắn vừa đại hôn, nhất điện tam cung, thiên vị sủng ái ai cũng không tốt, Cẩn tần đến, khiến cho các cung cùng thế lực sau lưng bọn họ có điều cố kỵ, Hoàng Thượng có thể tùy thời sắc phong tân phi, cũng có thể thân cận với hậu thuẫn của phi tần.”
“Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, khi đó ta cùng với Cát Tường theo hắn đến Thu Sơn hiến tế, ta cùng với hắn có việc trở nên tranh chấp, An Cẩn là con của thứ thiếp, thân thế giống như ta, hắn giận dữ, có ý chọc giận ta mới dẫn cô ta trở về. Nếu hắn không thương ta thì sẽ không tức giận, lại càng không làm như vậy!”
Long Tử Cẩm chậm rãi lắc đầu, “Ôn Như Ý, không phải như thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.