Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 200: Một đêm cuối cùng




Hoàng hôn, Phượng Thứu cung …
Lại trở về nơi này, Tuyền Cơ có cảm giác dường như đã qua mấy đời. Đây là một đêm cuối cùng nàng ở trong hoàng cung.
Ngày mai phải xuất cung, nàng xin xỏ mấy lần Long Phi Ly mới bằng lòng cho nàng về Phượng Thứu cung thu thập hành lý. Hắn vốn định sai Hạ Tang phái người đến Phượng Thứu cung truyền chỉ, sai đại tỳ nữ Điệp Phong của nàng chuẩn bị thu thập.
Thời điểm nàng rời đi, Long Phi Ly hơi hơi ngưng mắt, không biết đang cân nhắc cái gì.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Đi Thu Sơn là giả, ra cung tìm kiếm hậu nhân Bạch gia mới là thật.
Sấm ngôn (lời tiên đoán) trên quyển sổ con nói là Bạch Chiến Phong ở Yên Hà quận, kỳ thật lại không có manh mối gì khác. Tuyền Cơ đối với Tây Lương cũng không quen thuộc, bản đồ cũng không có trong tay, nhưng hồi xưa ở Phượng Thứu cung nghe Điệp Phong nói chuyện phiếm nên đối các quận lớn ở quốc gia này cũng có chút hiểu biết, biết đi qua khỏi Nhạc Dương quận là đến Vong Ưu quận, mà Vong Ưu quận lại tiếp giáp Yên Hà quận.
Nàng chỉ nói với Long Phi Ly là đi Nhạc Dương quận, cũng không dám trực tiếp nói cho hắn Bạch gia ở Yên Hà quận, nàng cần thời gian thoát thân, nếu bọn họ nhanh chóng tìm được người ở Yên Hà quận, vậy thì nàng sẽ không thể chạy trốn.
Đồng thời, nàng hiểu được tình thế biên cảnh khẩn cấp, cho nên vòng luẩn quẩn này không nên quá lớn để tránh lãng phí thời gian của Long Phi Ly, đến lúc trốn đi nàng sẽ để lại thư nói cho hắn chỗ thực sự của Bạch Chiến Phong, hắn chỉ cần vòng qua Vong Ưu quận thì có thể đến Yên Hà quận ngay.
Nhạc Dương quận là địa điểm tối ưu nhất, không chỉ hợp lý mà tình thế cũng tốt.
Mấy ngày nay, nàng ở Trữ Tú điện nghỉ ngơi, ban ngày hắn ôm nàng trong ngực ngồi xem tấu chương, có khi hai người nói chuyện với nhau vài câu, nàng biết, sông Nhạc Dương mấy ngày gần đây có lũ lớn, Nhạc Dương quận gặp thiên tai rất nặng. Nàng chắc chắc nếu hắn đến Nhạc Dương quận tìm người thì có thể đồng thời cải trang vi hành một phen. Như vậy, sự chú ý của hắn không thể lúc nào cũng tập trung vào nàng, kế hoạch trốn đi của nàng có thêm cơ hội.
Chính là, nàng lại không biết Long Phi Ly điều lo lắng khác. Phi điểu tẫn, lương cung tang (chim chết bẻ cung, hết thỏ thì thịt chó săn), mấy trăm năm trước vương thất Tây Lương đuổi tận giết tuyệt Bạch gia, lần này đi là thành hay bại còn chưa biết được.
Mời được hậu nhân Bạch gia là việc cực kì vui mừng, nhưng nếu Bạch gia vẫn còn hiềm khích trong lòng thì ắt sẽ không tránh được một trận giết chóc.
Đại Tướng Quân Vương trợ giúp tổ tiên hoàng đế Tây Lương lấy được giang sơn trên lưng ngựa, Bạch Chiến Ác năm đó một thân võ công đứng đầu thiên hạ.
Võ công Bạch gia không thể khinh thường, Long Phi Ly khiến cho Đoạn Ngọc Hoàn bố trí, lại sai tử vệ âm thầm đi theo. Nếu đàm phán bất thành, hoặc cảm thấy Bạch gia có lòng dạ khác thường thì hắn sẽ ra tay diệt toàn gia Bạch gia để trừ hậu hoạn!
Đây cũng là nguyên nhân mà trước khi đi Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang đi tìm Như Ý cùng Ngọc Trí, lần này đi hung hiểm không ít.
Tuyền Cơ đi vào phòng, chủ tớ không tránh được một phen hai mắt đẫm lệ nhìn nhau. Tuyền Cơ cười mắng, “Tốt lắm, tốt lắm, nên làm sao thì làm vậy đi. Đỡ phải nương nương ta luyến tiếc các ngươi, nói với Hoàng Thượng không đi nữa.”
Tiểu Song Tử xuy một cái, nói: “Vậy thì không được, nếu nương nương ngài không đi, chúng ta đuổi cũng phải đuổi ngài đi.”
Tuyền Cơ thưởng cho hắn một cái cốc rồi lại cùng mọi người cười nháo một phennmới cho bọn họ lui xuống, chỉ lưu lại Điệp Phong và Thúy Nhi, nói: “Thúy Nhi, ngươi nhanh đi thu thập một chút, sáng mai theo ta xuất cung.”
Thúy Nhi vui mừng quá đỗi, hí mắt cười liền tức đi giúp Tuyền Cơ sửa soạn lại quần áo.
“Hừ,” Điệp Phong làm bộ giận, sẳng giọng: “Nương nương bất công, ngài chỉ mang tiểu nha đầu theo, vậy còn Điệp Phong thì sao?”
Tuyền Cơ cắn răng cười cười, đôi mắt đã ửng đỏ, Điệp Phong nhìn bộ dáng của nàng như vậy thì hoảng sợ, hạ giọng nói: “Nương nương, Điệp Phong chỉ nói giỡn, ngài đừng tưởng thật nha.”
Tuyền Cơ trong lòng khổ sở, biết lần này từ biệt, sau này không hẹn. Nàng đưa Thúy Nhi đi, là muốn đưa nàng về dân gian, nếu chính mình không ở đây thì khó bảo toàn có một ngày Long Phi Ly lại động sát ý; Điệp Phong thì khác, nàng từ nhỏ ở trong cung, sớm ở trong này học được phương pháp sinh tồn, hơn nữa chính mình đã cầu được thánh chỉ của hắn.
Nghĩ đến đây, Tuyền Cơ khẽ rơi lệ, kéo Điệp Phong đến bên giường ngồi xuống, từ trong áo lấy ta một cuộn gấm màu vàng bao lấy giấy trắng, nhét vào trong tay Điệp Phong.
Điệp Phong thấy đó là thánh chỉ thì chấn động, vừa định hỏi, Tuyền Cơ đã nhanh chóng cắt lời nàng, nhẹ giọng dặn dò: “Khoan hãy xem, thứ này ngươi bảo quản cẩn thận, ngày sau tất có chỗ hữu dụng.”
Điệp Phong trong bụng đầy ắpnghi hoặc, nhưng thấy Tuyền Cơ thần sắc khẩn trương liền gật đầu đáp ứng.
Tuyền Cơ vừa nghĩ vừa cười nói: “Ngân phiếu lúc trước Hoàng Thượng thưởng…”
Điệp Phong nghĩ nàng muốn lấy ngân phiếu để dùng, liền muốn đứng lên đi lấy, Tuyền Cơ lắc đầu, “Ngươi giữ thì tốt rồi, qua một thời gian nữa ngươi lấy một ít, còn lại đem phân chia cho mọi người.”
Điệp Phong cả kinh, nói: “Nương nương, ngươi đây là —— ”
Tuyền Cơ nắm chặt tay nàng, “Điệp Phong, nghe ta nói hết đã. Nếu sói con trở về thì giao nó cho Thanh Phong công tử, nói với hắn: đợi sói con trưởng thành, Tuyền Cơ cầu xin hắn đưa nó trở lại nơi nó thuộc về.”
Điệp Phong cảm thấy bối rối, thầm nghĩ chủ tử không phải là chỉ xuất cung quá mười ngày sao? Sao giống như sắp đặt việc hậu sự, run giọng nói: “Nương nương, Thanh Phong công tử không phải đi cùng người sao?”
Tuyền Cơ trong lòng khô sáp, nhẹ nhàng siết tay nàng, cười nói: “Xem ngươi kìa, không phải là ta sợ đến lúc đó quên mất sao?”
Điệp Phong oán trách gật đầu, đứng lên đi đến bàn cầm một cuộn giấy lại đây, vui vẻ nói: “Chủ tử, đây là bản đồ người muốn, nô tỳ thay người hỏi xin một cô cô trong nội vụ phủ, lúc trước người luôn ở tại Trữ Tú điện nên không thể đưa cho người.”
Tuyền Cơ mừng rỡ: gió đông cũng đến rồi!.
******
Bóng đêm sâu thẳm, trong hoàng cung các nơi sớm đã lên đèn đốt đuốc.
Tuyền Cơ cầm đèn cung đình, trong lòng rủa thầm người nọ, vội vàng đi về hướng Trữ Tú điện. Long Phi Ly chỉ cho phép nàng về Phượng Thứu cung giao phó chút việc, xong nàng phải về Trữ Tú điện nghỉ lại.
Đi đến cửa đại điện, vài tên cấm quân vừa muốn hành lễ, một ngón tay nàng đặt thẳng trên môi, nảy sinh ác tâm, ý định muốn dọa Long Phi Ly một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.