Nếu không phải là Truy Truy, vậy rốt cuộc là ai? Là soái ca mắt xanh sao? Lúc trước nàng đã suy nghĩ hàng trăm lần cũng không giải thích được vì sao hắn phải giúp nàng, hiện tại xem ra việc nàng tới Tây Lương hết thảy tựa hồ còn có nguyên nhân kỳ quái khác.
Nàng giấu di động trong áo. Nàng đột nhiên nổi lên chủ ý, đợi lúc dừng xe nghỉ trọ nàng phải gọi điện thử một chút, xem cách nhau một thời không, điện thoại này còn có thể có tín hiệu hay không.
Tình hình của Truy Truy bên kia khó đoán, nhưng nói không chừng có thể liên hệ với Ngọc Hoàn, nếu có thể liên hệ với Ngọc Hoàn thì tốt rồi, nhanh nhanh bảo Ngọc Hoàn đi tìm Truy Truy, nàng thực lo lắng tình hình của đội khảo cổ.
Mặt khác, trong lòng luôn luôn có một cảm xúc nói không rõ, rất muốn biết Ý Tuệ hoàng hậu nằm bên trong quan tài sơn son thiếp vàng kia là ai.
Trong lịch sử thế giới trước kia, Vân Thương đại lục cũng chưa từng tồn tại, Tây Lương, Nguyệt Lạc —— đây là một cái thời không cân bằng.
Theo lý thuyết, Ý Tuệ hoàng hậu hẳn là hoàng hậu của một triều đại trong lịch sử, cùng tình trạng hiện tại của nàng tuyệt không liên quan. Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy run rẩy sợ hãi đối với cái quan tài, muốn liếc mắt nhìn thi thể nữ tử bên trong một cái.
Nhưng cho dù có mở quan tài ra, cách trăm ngàn năm, dung nhan sớm hủ hóa… Huống chi căn bản nàng chưa chắc có thể liên hệ được với Ngọc Hoàn.
Nàng phiền chán nhúch nhích thân thể, Long Phi Ly thản nhiên liếc nàng một cái.
Nàng cũng không để ý tới, chỉ ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái vị trí, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Xe ngựa đã ra khỏi hoàng thành, rong ruổi trên một con đường nhỏ cực kì hẻo lánh giao với kinh thành.
Cùng lúc đó, ngự giá long trọng của “Hoàng đế” cũng đang trên đường tiến về Thu Sơn. Chính là, trong xe ngựa ngự giá, trừ Từ Hi thì từ hoàng đế, Niên phi đến Lăng Thụy Vương gia hết thảy đều là tử vệ cải trang.
Đế phi chân chính đã ở trên xe ngựa kín bưng tiến về quận Nhạc Dương.
Hạ Tang cười, bẩm: “Hoàng Thượng, Đoạn thống lĩnh sẽ hội họp với chúng ta ở Đào Nguyên trấn phía trước.”
Long Phi Ly vuốt cằm.
Long Tử Cẩm kỳ quái, nói: “Cửu ca, sao không trực tiếp bảo tử vệ dịch dung thành Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn theo ngự giá đi một đoạn đường mới cùng ta hội hợp, chẳng phải là phiền phức sao?”
“Ngọc Hoàn là thống lĩnh cấm quân, cưỡi ngựa dẫn đầu đội hộ giá, cùng nhiều cấm quân nói chuyện với nhau, không thể so với những người khác chỉ ngồi trong xe ngựa, chỉ có dung mạo giống nhau dễ lộ sơ hở, trẫm bảo tử vệ âm thầm đi cùng một đoạn đường, nghiền ngẫm thần thái ngữ khí của hắn, đợi nắm chắc mười phần mới thay thế Ngọc Hoàn cũng không muộn.”
Long Tử Cẩm cười khen: “Cửu ca, mấy điểm nhỏ nhặt này… thực sự chỉ có huynh nghĩ đến.”
Long Phi Ly lại nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, nữ nhân vốn đang ngủ trong lòng hắn, lúc này mở to hai mắt nhìn hắn trừng trừng, hắn hơi hơi nhíu mi, “Làm sao vậy?”
Tuyền Cơ cười nói: “Giống như Vương gia nói, nô tì cũng thấy mọi việc Hoàng Thượng đều suy nghĩ chu đáo.”
“Nàng lại có chủ ý gì?” Long Phi Ly khóe miệng ngoéo một cái.
Tuyền Cơ trong lòng sớm ngứa ngáy hậm hực, hắn vốn minh mẫn lợi hại, ngay một chuyện nhỏ cũng thận trọng như thần, như vậy nàng làm sao mà trốn?
“Hoàng Thượng đa tâm.” Tuyền Cơ oán thầm, trong đầu bắt đầu hồi tưởng việc đêm qua ở Phượng Thứu cung xem bản đồ, lại nghe Long Phi Ly nhẹ giọng hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nàng lắp bắp kinh hãi, ra khỏi lòng hắn, đã thấy ánh mắt đám người Long Tử Cẩm, Thanh Phong, Hạ Tang ngồi ở đối diện đều dừng ở trên người Thúy Nhi, nàng vốn tưởng rằng Long Phi Ly nói chính mình, lúc này mới biết là hắn chỉ Thúy Nhi, mức độ giật mình cũng không thua gì vừa rồi.
Thúy Nhi đột nhiên cười, Tuyền Cơ cả kinh nói: “Ngươi không phải Thúy Nhi!”
Nàng vừa định đi qua coi, cánh tay Long Phi Ly đặt ở trên lưng giữ nàng lại.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, trường kiếm Thanh Phong đã ra khỏi vỏ hướng đâm vào cổ Thúy Nhi, Thúy Nhi lắp bắp kinh hãi, nam tử xuất kiếm vừa ngoan độc vừa mau lẹ, trán nàng vừa nghiêng về phía sau một cái, hiểm hiểm tránh được, kiếm của Thanh Phong nhát thứ nhất vừa dứt nhát thứ hai đã đến.
Nàng tránh cũng không thể tránh, mắt thấy kiếm phong sắp ập tới trên cổ của nàng, Hạ Tang tựa hồ nao nao, lập tức nhanh chóng dùng tay giữ lấy thân kiếm của Thanh Phong.
“Hạ Tang, ngươi làm cái gì vậy?” Thanh Phong lạnh lùng nói.
Long Tử Cẩm lại càng không nói chuyện, cổ tay nhấc lên, một thanh tiểu phi đao trong tay áo bay thẳng đến giữa trán Thúy Nhi.
Tuyền Cơ kinh hồn táng đảm, mặc dù không biết Thúy Nhi giả trang này là ai nhưng cũng không muốn dẫn đến tai nạn chết người; Hạ Tang sắc mặt đại biến, hắn đang tiếp kiếm Thanh Phong đâm ngang tới, căn bản không rảnh cứu giúp, đột nhiên, trong không khí một tiếng kim loại vang lên.
Một ánh chớp lóe lên, thanh tiểu phi đao tàn nhẫn cắm vào vách xe ngựa, phát ra hàn quang, thân đao vẫn rung động không thôi. Trên đao cắm một cây ngân châm sáng chói, ngân châm nho nhỏ nhưng lại đâm xuyên qua thân phi đao.
“Công phu Hoàng Thượng thật tuyệt quá!” Thúy Nhi rất kinh hãi vỗ tay.
Quả là chỉ mành treo chuông, là Long Phi Ly ra tay đỡ được một đao kia.
Tuyền Cơ giật mình một cái, giãy ra khỏi Long Phi Ly, hắn nhíu nhíu mày nhưng cũng không gây khó dễ. Nàng vừa thoát được, bước một bước đến bên người Thúy Nhi, bóp cổ nàng, cả giận nói: “Mẹ kiếp, sao lại là ngươi! nha đầu Ngọc Trí chết tiệt kia, ngươi làm gì nha hoàn của ta rồi?”
“Tẩu tẩu, buông tay trước đã rồi, bóp chết ta mất, Cửu ca, cứu mạng a!”
Long Phi Ly mỉm cười, nói: “Xứng đáng!”
Long Tử Cẩm cùng Thanh Phong nhìn nhau, mới biết được người dịch dung thành Thúy Nhi đúng là Ngọc Trí, sáng sớm Long Phi Ly đã nhìn ra, lại không biết vì sao bây giờ mới chỉ ra, Hạ Tang cùng Tuyền Cơ sau đó cũng nhận ra.
Thanh Phong mặt không chút thay đổi, thu kiếm vào vỏ, vén rèm lên, lạnh lùng nói: “Tiếp tục khởi hành.”
Hai gã tử vệ lái xe tuân lệnh, xe ngựa trong khoảng khắc liền tiếp tục chạy nhanh.
Long Tử Cẩm giận dữ, tay đánh vào đầu Ngọc Trí, Ngọc Trí thét chói tai, “Hạ Tang, cứu ta.”
Hạ Tang hừ lạnh, cũng không thèm nhìn tới nàng, ngồi trở lại vị trí của mình.
Tuyền Cơ tức giận đến nổi trận lôi đình, đem mặt Ngọc Trí nhéo cho méo mó, lại nâng tay cú nàng vài cái thật mạnh.
Trong xe ngựa, tiếng kêu thảm thiết của Ngọc Trí không dứt bên tai.