Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 205: Kén rể thần bí (1)




Thật vất vả mới làm cho hoàng đế đang tức giận thoáng bình phục cảm xúc lại, cô nãi nãi này lại muốn làm gì đây, mọi người kinh ngạc, nhìn về phía Tuyền Cơ; Hạ Tang nhíu mày, hướng Tuyền Cơ nháy mắt, Tuyền Cơ đáp lại hắn một cái ánh mắt “an tâm”, nói: “Ta không làm phu nhân, ta cũng làm nha hoàn là được.”
Mọi người nhìn nhau, Tuyền Cơ cười nói: “Chúng ta ắt hẳn là ở trọ khách sạn đúng không? Căn cứ vào cách an bài vừa rồi sẽ không tiện xắp xếp phòng ốc, bây giờ chúng ta sắm vai như vầy mới giải quyết được toàn bộ vấn đề, đại gia nhị gia một phòng, gia phó hộ vệ một phòng, hai nha hoàn một phòng.”
Thì ra chủ ý cuối cùng của nàng là: không cùng phòng với hoàng đế.
Vì thế, sau khi Tuyền Cơ nói xong cách phân phòng “Hợp lý” này, không ai còn dám nhìn hoàng đế, Ngọc Trí lết thân mình trở về ngồi bên cạnh Hạ Tang, cùng Tuyền Cơ phân ra ranh giới.
Tuyền Cơ bĩu môi, “Không có ai phản đối, vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Thật lâu sau một hồi trầm mặc, mọi người nghe thấy hoàng đế thản nhiên nói: “Niên phi phải làm nha hoàn, trẫm cho phép, về phần phân phòng, trẫm nghĩ là nhị gia hộ vệ một gian, gia phó cùng tiểu nha đầu tự động giáng cấp một gian, những người còn lại một gian. Sao, các khanh có gì dị nghị không?”
“Hoàng Thượng / Cửu ca anh minh.”
Tuyền Cơ hắc tuyến, nửa ngày nói không ra lời.
******
Đào Nguyên trấn là đại trấn thuộc Đào Nguyên quận, tửu quán lầu các dày đặc, rất phồn hoa náo nhiệt, xe ngựa tiến vào ngã tư đường ở trung tâm Đào Nguyên trấn, ước chừng là đầu giờ Thân, ánh nắng còn thật nhạt.
Ra khỏi Đào Nguyên trấn, phải đi qua rừng rậm đến một đoạn đường núi nữa mới tới quận trấn kế tiếp, tuy là hiện tại thời giờ còn sớm, nếu đi liên tục thì buổi tối có thể phải ăn ngủ ở nơi sơn dã, vậy nên đêm nay liền trọ tại trấn này.
Từ trước khi xuất phát, Long Phi Ly đã lệnh Hạ Tang tính qua lộ trình, từ thị trấn cho đến khách sạn.
Xe ngựa đang đi trên đường được một đoạn đột nhiên trì trệ không tiến, cách mành tiếng người ồn ào truyền đến, Ngọc Trí tò mò, hơi hơi vén rèm xe lên, chỉ thấy trên đường người đi đường dày đặc, lại tranh nhau chạy về phía trước dường như là đi xem cái gì náo nhiệt.
Hạ Tang cười nói: “Hai vị gia, phu nhân, nô tài đi xem xem.”
Đám đông chật chội, xe ngựa không thể đi tới, đành đứng ở một bên. Ngọc Trí giở rèm trướng, vẻ mặt hưng phấn, Tuyền Cơ tò mò, cũng ra dòm xem. Không lâu sau, Hạ Tang tay chân nhanh nhẹn đã quay trở về.
“Trong trấn này Cửu nữ nhà phú hộ Dư lão gia ném tú cầu chọn rể, phàm là nam tử chưa kết hôn từ hai mươi tới bốn mươi tuổi đều có thể dự, không hạn chế gia cảnh, trên trấn không người nào không tới xem náo nhiệt.” Hạ Tang cười dài nói, lại hơi hơi nhíu mày, “Nhưng có một việc thật là kỳ quái.”
Ngọc Trí đang nghe được mùi thú vị, vội hỏi: “Nói như thế nào?”
“Trong vòng hai tháng này Dư lão gia đã chọn đến chin người con rể.”
“Cửu nữ, là chỉ nữ nhi thứ chín à?” Tuyền Cơ trong lòng vừa động, nói: “Hay là trước đây hắn đã giúp tám vị nữ nhi chiêu thân như vậy?”
Trừ Long Phi Ly thần sắc như thường, Long Tử Cẩm cùng Thanh Phong đều nổi lên hứng thú, Long Tử Cẩm vi hơi trầm ngâm, nói: “Hắn dùng phương thức này đem gả tám nữ nhi đi?”
Hạ Tang vuốt cằm, “Nghe nói là theo tập tục của cố hương, Dư lão gia cũng mới đến Đào Nguyên trấn hai ba tháng trước.”
Thanh Phong nhíu mày nói: “Như vậy xác thực rất khiến người ta thấy khó hiểu, cho dù là tập tục quê nhà, nhưng trong vòng hai tháng đem gả tám nữ nhi đi cũng thực là quá mức dồn dập.”
“Hay là nữ nhi của hắn dung mạo đều xấu xí?” Long Tử Cẩm cười nói.
“Không có khả năng.”
Tuyền Cơ nghe đến hơi mê mẩn thì thình lình sau lưng thanh âm thản nhiên truyền đến.
Mọi người nhìn Long Phi Ly, Ngọc Trí không nhịn được hỏi: “Cửu ca, huynh làm sao mà biết?”
Long Phi Ly nhướng nhẹ mí mắt, “Nếu đều là người xấu xí, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn ngủi như thế mà gả hết toàn bộ được; còn nữa, đây đã là lần thứ chin mà muôn người đều đổ xô ra đường, tranh nhau nhìn ngắm.”
Hạ Tang gật đầu, nói: “Xác thực như lời thiếu gia lời, nghe nói lần đầu tiên ném tú cầu chọn rể, đại nữ vừa gỡ khăn che mặt đứng trên lầu lập tức khiến cho những người tranh nhau xem náo nhiệt đều khiếp sợ, nô tài hỏi mấy người, họ đều nói vị này dung mạo như tiên, đại nữ lúc ấy nói một câu, các muội muội của nàng còn đẹp hơn nàng, tuổi càng nhỏ, dung nhan càng đẹp.”
“Chính là, lúc bảy nữ tử còn lại kén rể đều dùng khăn che mặt, nhưng xem dáng người màu da, ánh mắt diện mạo thì tất cả mọi người đều cảm thấy quả thực là còn đẹp hơn so với đại nữ. Nhưng rốt cuộc như thế nào thì không người nào biết được manh mối. Các tiểu thư khuê các này trước khi lấy chồng đều đóng cửa không ra.” Hạ Tang cười nói.
Long Tử Cẩm hơi hơi nhíu mi, “Cái này thật kỳ quái, ngoài đại nữ, bảy nữ nhi khác cũng đã gả ra ngoài, chẳng lẽ trong Đào Nguyên trấn này trừ Dư gia ra không một ai từng nhìn qua dung mạo bảy người này?”
Hạ Tang sắc mặt vi ngưng, “Dân chúng trong trấn chưa từng có ý tưởng này, nô tài cũng cảm thấy có điểm khả nghi ở đây. Bảy nữ tử lấy chồng rồi thì đều cùng vị hôn phu rời phủ ngay trong đêm đó, nói là tân nương đưa chú rể mới hồi hương, hành tung cực kì vội vàng.”
Tuyền Cơ vẫn lắng nghe, lúc này chỉ cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, thấp giọng nói: “Nghe ngươi nói như vậy thì không giống như việc vui, ngược lại giống như Dư lão gia đem nữ nhi phân phát đi, dường như là muốn đi tránh tai họa gì đó.”
Thanh Phong nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, nói: “Hạ Tang, ngươi nói tiếp đi.”
Lúc này, Long Phi Ly lại hỏi: “Vì sao chỉ có bảy nữ tử cùng vị hôn phu về quê? Còn một người nữa đâu?”
Hạ Tang ngẩn ra, cười nói: “Thiếu gia luôn sáng suốt. Vị hôn phu của bát tiểu thư mới vừa chiêu thân được vài ngày, chú rể mới còn ở lại trong phủ đệ, thời gian không cách biệt lắm, bát tiểu thư liền chờ cửu tiểu thư cùng về thăm nhà bố mẹ.”
Ánh mắt Long Phi Ly khẽ chớp, trên môi ngưng đọng một nụ cười khinh mạc.
“Từ quê nhà tha hương đến ngụ lại trấn Đào Nguyên này vậy mà trong vòng hai tháng gả đi cả tám nữ nhi, lại vội vàng cho về thăm viếng nhà thăm bố mẹ, Dư phủ này thật thú vị.”
Long Phi Ly vừa nói xong, cảm giác kỳ quái trong lòng mọi người lại rõ ràng hơn một chút, việc kỳ quái nhất không phải ở chỗ dung mạo của các nữ tử còn lại mà là ở chỗ gấp gáp lên đường, theo như lời Tuyền Cơ nói… dường như là muốn đi tránh tai họa gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.