Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 22: Sườn phi cuối cùng




Long Phi Ly, chàng còn yêu ta sao?
Nếu không yêu, vì cái gì lại hận đến như vậy? Nhưng nếu còn, sao ánh mắt lại quá lạnh lùng.
“Hoàng thượng, trong cung truyền gấp, long thai của nương nương cung Tuyết Tùng không ổn.”
Một giọng nói truyền vào, âm thanh hơi bén nhọn của thái giám, trong đó rõ ràng có lẫn một tia lo lắng.
Giọng nói mạch lạc, từ đó thấy rõ nội công của Từ công công rất thâm hậu. Nàng chỉ biết liều mình suy nghĩ cứng rắn để không bị lung lay, không để đau đớn trong lòng bóp nát trái tim mình.
Long Phi Ly sắc mặt hơi đổi, trở mình xuống giường.
Bóng lưng hắn dần xa, nàng nhìn theo, một ngụm máu dâng lên trong cổ họng, nàng cố nén giữ nó ở đó.
Rốt cục, hắn cũng đi ra khỏi nhà tù, không lưu lại dù chỉ một câu.
Kỳ thật, nàng còn muốn hỏi, chỉ một câu, thời điểm hành hình, chàng sẽ đến giám sát chứ?
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa đạp trên tuyết mà đi.
Nương nương cung Tuyết Tùng. Một điện bốn cung, cuối cùng tên của một nữ tử lại được hắn đặt thành tên của cung. Khánh Gia năm thứ mười bảy, hết thảy sau khi gió êm sóng lặng , hắn lập nử tử ấy làm sườn phi.
Vì thế, cung đấu quyền đấu, nữ tử kia chưa bao giờ bị cuốn, không phải đứng đầu sóng ngọn gió chịu khổ.
Nàng đó, hẳn là người hắn yêu nhất.
Ho ra một ngụm máu, đầu choáng váng, bụng đau như xoắn lại, thân dưới dính nhớp ẩm ướt. Nàng không dám nhìn xuống, sợ không chống đỡ nổi mà té xỉu. Cắn răng xuống giường, kéo bức mành trắng rũ trên mặt đất mà che lại mình.
Có tiếng bước chân chầm chậm tiến vào.
Nàng ngẩng đầu nhìn, Trương Tiến quỳ trên mặt đất, vết thương trên ngực đã được băng bó gọn gàng, vị thuốc bắc tỏa ra, có lẽ Từ Hi đã giúp hắn xử lí qua miệng vết thương.
“Trương Tiến cám ơn ân cứu mạng của nương nương .” Giọng nói của vị thư sinh có tia nghẹn ngào.
“Tiên sinh không cần tạ ơn, Tuyền Cơ có một chuyện muốn cùng tiên sinh nói.”
Trương Tiến nâng mắt, nhìn thấy hai bả vai cùng cánh tay của nàng còn lộ ra ngoài bức màn trắng, lập tức cúi đầu, “Nương nương mời nói.”
“Tiên sinh ngày đó vì gì mà lại tham gia thi cử?”
“Không sợ nương nương chê cười, vãn sinh vì muốn góp sức cho xã tắc.”
Tuyền Cơ cố gắng cười, “Ừ.”
“Kỳ thật, khi Hoàng thượng hỏi ngài thì cũng đã có ý muốn tha, cũng là muốn ngài biết, không kéo bè kết đảng, không xu nịnh nói ngọt, chỉ lo thân mình là như thế nào không? Chính là trừ phi có ngày tiên sinh có đủ sức mạnh, lớn đến mức không cần dựa vào bất cứ kẻ nào nữa.”
Trương tiến trong lòng chấn động, không tự chủ được ngẩng đầu.
Sắc mặt Toàn Cơ trắng bệch làm người ta sợ hãi.
“Đừng phí công đi tranh đấu với kẻ khác, sống bao dung, vì nước vì dân.”
Mồ hôi lạnh chợt ướt lưng, Trương Tiến khấu đầu thật mạnh , “Lời hôm nay của nương nương, trong lòng Trương Tiến xin khắc ghi cả đời .”
“Còn có một chuyện cuối cùng cầu tiên sinh giúp, có thể tìm cho Tuyền Cơ một bộ quần áo không?”
Nhà hắn ở vùng ngoại thành, lúc này đã chạy như điên về nhà, cầm bộ xiêm y mới nhất của thê tử là Lưu thị, lại cầm chiếc áo lông mà mình không nỡ dùng.

“Hiện tại là giờ nào?”
“Thưa nương nương, giờ Thìn (7-9h).”
Lời hắn nói xong, chính mình cũng lắp bắp kinh hãi, quân cơ đã sớm có văn kiện xuống, Niên Tuyền Cơ vào giờ Tỵ (9-11h) sẽ hành hình.
Hắn còn đang run run, tiếng ngựa nặng nề hí vang, tiếng bước chân đột nhiên tiến vào.
“Đem phạm nhân đi hành hình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.