Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 26: Hoàng Thượng giá lâm




“Đại nhân, đã qua giờ Tỵ ba khắc.” viên quan cấp dưới nhỏ giọng nói.
Lâm tư chính vuốt cằm, đôi mắt híp lại, sắc như dao nhìn về phía Tuyền Cơ: “Người đâu, mang phạm nhân lên đoạn đầu đài.”
Vài cấm quân tiến đến gần , Đoạn phu nhân một tay cầm roi đứng trước mặt Tuyền Cơ, che chở cho nàng.
Đoạn Ngọc Hoàn là thống lĩnh của mấy vạn cấm quân, cho nên mấy người này khi nhìn thấy Đoạn phu nhân thì đều lộ vẻ do dự. Lâm tư chính nhíu mày, “Đồ vô dụng!”
“Mệnh lệnh của Hoàng thượng lớn hay là của phu nhân lớn hả?”, một tiếng hừ lạnh vang lên
Hơn mười tên cấm quân lập tức tiến lên, trong đó một người khẽ nói: “Phu nhân, đắc tội!”
“Tinh Oánh, buông ra.” Tuyền Cơ lắc đầu, môi mím chặt. Đoạn phu nhân đau lòng, đột nhiên ôm chặt nàng kêu lên: “Trừ phi em chết, bằng không ai cũng không được động vào người.”
Tuyền Cơ có phần đứng không vững, liền dựa vào nàng để đứng thẳng, nhìn nàng lắc lắc đầu, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nơi cửa pháp trường.
Đoạn phu nhân thấy nàng như vậy, trong lòng như nhỏ từng giọt máu. Bên ngoài vang lên tiếng dân chúng gào thét kịch liệt.
Lâm tư chính nổi giận, vung tay lên, mấy cấm quân liền vây quanh người hai nữ nhân. Tuyền Cơ đột nhiên nói: “Ngọc Hoàn đến đây?”
“Chàng tiến cung ——” Đoạn phu nhân quay đầu nhìn.
Tuyền Cơ cắn răng đem nàng đẩy về phía gần người một gã cấm quân nhất. Trong khi Đoạn phu nhân còn đang kinh hãi, Tuyền Cơ đã muốn bước nhanh đến đoạn đầu đài.
“Không!” Đoạn phu nhân khàn giọng kêu khóc.
Bóng người cứ lần lượt lướt qua, Tuyền Cơ bị vây chặt ở bên trong.
“Tinh Oánh, thật ra ta cũng sợ, rất sợ.” Nàng cúi đầu nói, tay run run đưa vào phía trong quần áo sờ soạng, lấy vật gì đó ra nắm chặt trong tay. Vật này nàng đã giấu từ trước ở trong nhà lao, sau đó cùng Long Phy Ly dây dưa cũng không bị phát hiện.
Trong nháy mắt, hai tên cấm quân sắp chạm được vào vai nàng thì “Toa” một tiếng, có vật gì bay đến, hai người chợt ngã xuống. Lâm tư chính thấy vậy lắp bắp kinh hãi không thôi.
Ở cửa pháp trường, có tiếng nói vang lên.
“Hoàng Thượng, hoàng hậu giá lâm.”
Lọng vua đi tới, tất cả dân chúng đồng loạt quỳ xuống, tung hô vạn tuế.
Hai cấm quân cưỡi ngựa đi đầu mở đường. Vó ngựa vừa vào pháp trường, hai người liền nhảy xuống, một người trong đó bước nhanh tới trước, tất cả cấm quân tại đó liền cúi đầu hành lễ. Người đó gật đầu rồi lập tức đến trước mặt Tuyền Cơ thi lễ, “Nương nương.”
Tuyền Cơ biết người vừa hành lễ với mình là ai, nói: “Ngọc Hoàn, mau một chút đi xem Tinh Oánh.”
Đoạn phu nhân cùng lúc cũng bước tới, đứng che ở phía trước Tuyền Cơ, Đoạn Ngọc Hoàn thấy vậy khẽ than, đưa tay nắm lấy thê tử của mình.
Phía trước vệ binh còn có Từ Hi.
Một ánh mắt lạnh như băng hướng về phía nàng. Tuyền Cơ cười khổ, cúi đầu, làm như không thấy một người khác cũng đang cưỡi ngựa, Thanh Phong.
Sau tất cả những gì vừa diễn ra, nàng tựa hồ cũng không ý thức được nhiều. Toàn thân còn có thể chống đỡ tới lúc này, tất cả đều nhờ vào ý chí của trái tim. Trong đầu nàng giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất: Chàng đã đến.
Dù sao chàng cũng đã đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.