Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 311: Nàng vẫn còn có ta




“Niên Dao Quang, nói đi.” Long Phi Ly thản nhiên nói.
Trong hiên chỉ còn lại hắn cùng với Dao Quang hai người, Tuyền Cơ đã được Hạ Tang dẫn ra ngoài.
“Ngươi quả nhiên lưu lại, ngươi sợ ta nguyền rủa Niên Tuyền Cơ, ngươi thực sự yêu nàng ta như vậy ư? Nàng ta có cái gì tốt chứ?” Dao Quang lẩm bẩm nói, lại thê lương cười ra tiếng.
Long Phi Ly cũng không thèm nhìn tới nàng, khoanh tay lạnh lùng cười, “Vừa rồi nếu không phải Niên phu nhân tiến vào thỉnh cầu trẫm thì ngươi cho là trẫm sẽ lưu lại sao?”
Dao Quang giống như bắt được một đường sống, “Ngươi là vì lời của đại nương của ta nên lưu lại mà không phải vì Tuyền Cơ ư?”
Ánh mắt Long Phi Ly hơi đọng lại một chút không kiên nhẫn, “Sao ngươi còn không hiểu? Niên phu nhân là mẫu thân của Niên Tuyền Cơ.”
Vòng đỏ trong mắt Dao Quang càng rực lửa, khàn giọng nói: “Thì ra… vẫn là vì Tuyền Cơ, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ả!”
“Quỷ ư?” Long Phi Ly cười nhạo, “Ngươi là người còn không có tài cán gì, chết rồi thì còn có thể làm được cái gì? Trẫm ở bên cạnh Niên Tuyền Cơ, ngươi cho là ngươi có thể thương tổn được nàng sao?”
“Ngươi muốn bảo vệ ả ư?” Dao Quang đột nhiên nhẹ nhàng cười, “Ngươi chưa từng nói với ta nhiều lời như vậy, hiện tại rốt cục chịu cùng ta nói chuyện, vẫn là vì ả.”
“Không, tất cả đều là giả dối, ngươi muốn diệt trừ Niên gia, sẽ có một ngày ngươi lợi dụng ả xong rồi cũng sẽ giết chết ả, ngươi nhất định sẽ giết ả!”
“Vì sao là ta mà không phải là Tuyền Cơ? Vì sao ngươi phải đem tội danh dâm loạn ô uế này gán cho ta? Ngươi muốn diệt trừ Niên gia, vì sao không chọn Tuyền Cơ làm người chịu tội thay?” Dao Quang đột nhiên hỏi từng chữ từng chữ một, giữa lúc thần thức của nàng ở mơ hồ lẫn thanh tỉnh, ánh mắt luôn mở to gắt gao nhìn chằm chằm Long Phi Ly, đến nỗi hốc mắt bắt đầu trở nên trắng dã, khuôn mặt nhìn cực kì dữ tợn.
“Bởi vì nàng là nữ nhân của trẫm, ngươi không phải.” Tất cả nhẫn nại đã sắp hết, Long Phi Ly thanh âm lạnh lùng, phất tay áo bỏ đi. Nếu không phải Niên phu nhân thỉnh cầu, căn bản là hắn sẽ không ở tại chỗ này nói một câu nào với Niên Dao Quang.
“Ta không phải là nữ nhân của ngươi sao? Một đêm kia, ngươi đối với ta ân ái đủ đường, ngươi…” Dao Quang si ngốc nói, bước lại định kéo ống tay áo của hắn, “Hoàng Thượng, người đừng giết ta có được không, Dao Quang sẽ giống đêm đó hầu hạ người…”
Thân hình Long Phi Ly khẽ động, tránh sự đụng chạm của nàng, mắt phượng bắt đầu tà tà, “Đêm đó không phải là trẫm.”
“Ngươi nói cái gì?” Dao Quang kinh hãi, thân mình đột nhiên ngã xuống đất.
“Ngươi nói cái gì?”
Câu hỏi lần này là của người đứng ở ngoài cửa, Long Phi Ly khẽ nhíu mày, Tuyền Cơ đứng ở cửa giật mình hoảng sợ thất thố nhìn hắn, nàng nhíu chặt mày, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, giống như nàng quả thật không biết hắn vừa nói cái gì. Đứng ở chỗ của nàng còn có Niên phu nhân cùng Như phu nhân, sắc mặt hai người họ đều khủng hoảng, Hạ Tang đứng hầu ở giữa, chắc là Như phu nhân sốt ruột, thúc giục tiến vào, Niên phu nhân liền thỏa mãn ý bà. Hắn phân phó Hạ Tang ở ngoài hiên chăm sóc cho Niên phi cùng Niên phu nhân, nếu Niên phu nhân có yêu cầu gì, cũng đừng phật ý bà.
“Trẫm ở bên ngoài chờ nàng.” Lúc đi qua bên người Tuyền Cơ, Long Phi Ly đạm thanh nói.
Như phu nhân cắn răng, oán độc liếc Tuyền Cơ một cái, bước nhanh đi đến bên Dao Quang, ôm lấy nàng thất thanh khóc rống lên.
Dao Quang lúc này ngược lại không khóc không nháo, để mặc cho Như phu nhân ôm, nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, trong ánh mắt toàn chất chứa oán hận, không khác gì Như phu nhân.
Đột nhiên, nàng đẩy mạnh Như phu nhân ra, chỉ vào Tuyền Cơ buồn bã nói: “Muội muội, ngươi lại đây, tỷ tỷ nói với ngươi một cây cuối cùng.”
Tuyền Cơ cúi đầu xuống, Niên phu nhân cười khổ nói: “Con gái, đi qua đi.”
Một bên Hạ Tang dùng đôi mắt sắc bén cẩn thận trừng trừng nhìn Dao Quang, để phòng ngừa nàng ta làm hại Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ trong lòng do vì lời nói mới vừa rồi của Long Phi Ly mà khiếp sợ, nhìn nhìn Niên phu nhân, rốt cục vẫn bước qua đó.
Dao Quang chậm rãi đưa tay vòng qua cổ của nàng, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy cảm giác hít thở không thông như bị loài rắn độc quấn lấy thân hình lúc nãy lại nảy sinh, bên tai có cảm giác mát lạnh, Dao Quang ghé miệng ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Muội muội, ngươi có biết vừa rồi ta hỏi Hoàng Thượng cái gì không?”
Tuyền Cơ cười khổ, không trả lời.
Dao Quang cũng nhẹ nhàng cười bên tai nàng, “Ngươi có biết vì sao ta giữ một mình hắn lại để hỏi không? Bởi vì, ta hỏi hắn nữ nhân hắn yêu nhất là ai, ngươi ở trong này, chưa chắn hắn sẽ nói.”
“Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?” Tuyền Cơ trong lòng chấn động, trên mặt lại bình thản nói.
“Làm gì?” Dao Quang cười mỉa, “Bởi vì ta muốn chính tai nghe được mới thỏa lòng, ngươi cho đó là ngươi phải không, ta vốn cũng tưởng là ngươi nhưng hắn lại nói cho ta một cái tên khác, không phải là ngươi! Là một người mà ngươi cũng không tưởng tượng được đâu! Còn nữa ta nguyền rủa ngươi, một ngày kia ngươi sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc gấp bội hơn so với ta mà chết, bị ngũ mã phanh thây, bị chém ngang lưng.”
“Niên tần nương nương, đã đến giờ, xin mời nương nương lên đường.”
Thanh âm the thé đột nhiên truyền đến, Tuyền Cơ quay đầu, chỉ thấy mấy thái giám trật tự tiến vào, người đi đầu hai tay đang cầm một cái khay, bạch lăng trên khay đột nhiên lọt vào tầm mắt, trong lòng nàng trầm xuống, không biết là vì lời nói mới rồi của Dao Quang hay là vì khúc bạch lăng này.
Ngũ Thất rồi đến Dao Quang, mặc kệ là người tốt hay kẻ xấu, trong thế giới này, nàng lại tận mắt nhìn thấy có người sắp chết ở trước mặt nàng. Cảm giác hư không kinh sợ đột nhiên vỡ òa, trong lòng đầu trống rỗng, nàng đang mờ mịt không biết làm sao thì một cái cánh tay bá đạo kéo vào lại, “Đừng nhìn.”
Nàng nắm chặt ống tay áo nam tử bên cạnh, mặc cho hắn dẫn nàng đi ra khỏi phòng, mà hồn phách của nàng hình như vẫn còn ở lại bên trong căn phòng kia, tiếng khóc thê lương của Như phu nhân cùng với thanh âm oán hận sợ hãi la hét của Dao Quang từng chút một chút đập vào lưng, hắn ôm nàng bước nhanh ra ngoài, sau lưng, nội thị cấm vệ nhanh chóng theo sát.
Rốt cục cũng đi đến một chỗ ngập ánh nắng mặt trời, hắn dừng lại ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Đừng sợ, nàng vẫn còn có ta.”
Tựa hồ biết sự sợ hãi của nàng, hắn một lần một lần lặp lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.