Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 324: Bị người khác bắt nạt (1)




Nàng đang đau lòng thì có ba tỳ nữ đi vào cung kính hành lễ, nói: “Nương nương, ngài tỉnh rồi. Hoàng Thượng nói bảo ngài chờ hoàng thượng trở về ăn cơm trưa. Nương nương có chuyện gì thì có thể phân phó nô tỳ đi làm.”
“Hoàng Thượng đâu?” Tuyền Cơ hỏi.
“Bẩm nương nương, Hoàng Thượng đã vào triều rồi.”
Quả nhiên là như thế! Tuyền Cơ thở dài, nhớ tới trước khi rời cung, quan hệ giữa hai người cứng ngắc, người nào đó nhốt nàng trong Trữ Tú điện, bên ngoài có cấm vệ bên trong có cung nữ canh gác, bèn cười nói: “Chắc Hoàng Thượng không bảo các ngươi theo dõi ta, không cho ta đi ra ngoài đấy chứ?”
“Nô tỳ không dám.” Mấy tên tỳ nữ sợ tới mức cuống quít quỳ xuống.
Tuyền Cơ vội vàng nâng họ dậy, bật cười nói: “Các ngươi làm gì vậy? Ta đi về trước một chuyến, lát nữa sẽ đến đây.”
“Vâng ạ, để nô tỳ đưa ngài đi.”
“Ta tự mình đi là được rồi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi rửa mặt thay quần áo, Tuyền Cơ liền lập tức rời đi, định trở về Phượng Thứu cung tìm mấy nha đầu như Điệp Phong, Thúy Nhi giúp đỡ —— nàng muốn làm bữa cơm cho Long Phi Ly ăn.
Vừa đi nàng vừa nhớ tới chuyện tối hôm qua Long Phi Ly nói với nàng về đế lăng, lại nghĩ tới đám bạn Tân Truy Truy. Chuyện của nàng và Long Phi Ly đã yên ổn, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện là có thể tìm cách nạp điện cho điện thoại di động để liên hệ với đám bạn ở hiện đại hay không.
Tần Tưởng Lý dùng sấm sét để nạp điện —— thôi bỏ đi, cách này không đáng nghĩ tới, nàng còn chưa bị sét đánh chết, phỏng chừng đã bị Long Phi Ly đánh chết trước rồi. Trong thần thoại, Tiểu Xuyên thì tự chế dụng cụ nạp điện, lợi dụng nguyên lý cảm ứng điện từ, dùng khung biến đổi cảm ứng từ có thể sinh ra dòng điện, phương pháp này trên nguyên tắc có thể thực hiện, công cụ cũng không phức tạp lắm, cần dây đồng, trục quay, nam châm là được, đừng nói là dây đồng mà cho dù là bắt chước Tiểu Xuyên dùng dây vàng thì Long Phi Ly cũng có thể làm cho nàng.
Vấn đề là, trên nguyên tắc thì có thể thực hiện nhưng bắt tay vào thực hiện thì phỏng chừng —— không được.
Trước tiên cứ mặc kệ đi, thực hiện rồi tính sau.
Tâm tình nàng bay bổng, vừa huýt sáo vừa đi đi đến ngự hoa viên thì thấy trong đình bát bảo ở bên hông có một đám người tụ tập, không biết lại xảy ra chuyện gì.
Ngự hoa viên này khắc với nàng hay sao ấy, hình như nàng chưa từng gặp chuyện gì tốt lành ở trong này thì phải.
Nàng hơi hơi ngạc nhiên, đứng lại quan sát thật kỹ, đúng là Hoa Tuệ nhị phi, An Cẩn đã ở đó, còn có một nữ tử mặc cung trang, nàng ta đứng nghiêng người nên không thấy rõ dung mạo lắm, xem bộ dáng tựa hồ là một vị phi tử nào đó của Long Phi Ly vị, mười mấy tên nội thị cung nữ đứng chung quanh các phi tần.
Những người này phô trương thực không ít. Nàng lắc đầu cười, đang định đi vòng theo đường nhỏ tránh đi thì bỗng một tiếng vang thanh thúy truyền đến, tựa hồ là tiếng tát tai, nàng hơi chần chờ, dừng bước, chỉ nghe có người phẫn nộ gầm nhẹ, “Cho dù đánh chết chúng ta, chúng ta cũng sẽ không nhận!”
Giọng nói này —— nàng lắp bắp kinh hãi, không do dự nữa chạy qua đó.
Đẩy một vài cung nữ ra, chen vào bên trong, nàng nhìn thấy hai cung tỳ tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn bị mấy tên thái giám ấn quỳ dưới dất, đôi mắt, khuôn mặt đỏ tấy, hai má sưng húp, vết máu loang lổ trên khóe miệng, bị đánh rất nặng.
Hai tỳ nữ này lại đúng là Điệp Phong và Thúy Nhi của nàng.
“Nương nương!” Hai đứa nha đầu đột nhiên nhìn thấy Tuyền Cơ, vừa mừng vừa sợ, Tuyền Cơ nhìn thấy một bên mắt của Thúy Nhi bị đánh bầm tím, khẽ híp lại cơ hồ mở không ra nổi, dưới hốc mắt toàn là máu, thì kinh hãi lẫn giận dữ, lạnh lùng nói: “Là vị nương nương nào cho người giáo huấn nha đầu của Tuyền Cơ vậy?”
“Niên phi nương nương, chẳng qua chỉ là hai ả tiện tỳ phạm lỗi thôi, chúng ta đều là chủ tử, có ai mà không thể đánh?”
Người lên tiếng là An Cẩn, môi nàng ta cong lên, bắt đầu cười nhạo.
“Xin hỏi Cẩn tần, nha đầu của ta phạm vào chuyện gì?” Tuyền Cơ cười lạnh nói.
An Cẩn thấy nàng mặt mày nghiêm nghị, hơi kinh hãi, Hoa phi đã cười ha ha, nói: “Ta nói Niên muội muội này, muội dạy dỗ nha đầu như thế nào vậy? Bọn này tay chân không sạch sẽ, dám táy máy trộm cắp, tỷ muội chúng ta đang cùng vị muội muội mới này ở trong đình dùng trà, nha đầu của ngươi đúng lúc đi ngang qua nên đến đây chào, lại mượn gió bẻ măng trộm đồ của muội muội mới của chúng ta, đám người ở Phượng Thứu cung có phải điên rồi hay không a!”
Mấy câu nói ban đầu mặc dù mang ngữ khí trào phúng rất khó nghe, nhưng câu nói cuối cùng này rõ ràng là vũ nhục thẳng thừng, Điệp Phong đang bị người ta khống chế quỳ trên mặt đất nghe vậy cũng giận dữ, phun một ngụm nước bọt, cười lạnh nói: “Xí, ai đánh rắm mà thối vậy.”
“Tiện nhân!” Hoa phi giận dữ, một tay chỉ vào tên nội thị sau lưng Điệp Phong nói: “Đánh ả cho bản cung! Đánh thật mạnh vào! Xem ả còn dám mạnh miệng hay không!”
“Ngươi dám!” Tuyền Cơ lui về sau một bước, chắn trước mặt Điệp Phong, lạnh lùng nhìn tên thái giám đang định động thủ kia.
Niên gia gặp sóng gió, tin tức ‘Niên phi bất quá là một quân cờ của hoàng thượng, hiện tại đã bị Hoàng Thượng quẳng đi’ đã truyền khắp toàn bộ cung đình, tiệc chúc thọ của hoàng thượng Tuyền Cơ không tham dự, tất cả mọi người đoán là ngoài mặt Niên phi tự mình nói đóng cửa suy gẫm, kì thực chắc hẳn là Hoàng Thượng chán ghét hạ ý chỉ, bằng không tại sao nàng có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được?
Cho dù nghĩ như vậy, biết Tuyền Cơ cũng không đáng sợ, nhưng rốt cuộc Tuyền Cơ là chủ tử, tên thái giám kia không dám dùng vũ lực lôi nàng ra, cánh tay giơ cao định động thủ nhất thời lơ lửng trên không.
“Nhà ngươi không có nghe thấy mệnh lệnh của Hoa phi nương nương sao?” Tuệ phi vẫn lặng im đột nhiên lên tiếng, nàng khẽ mỉm cười, ngữ khí lại lạnh lẽo bức người.
“Cám ơn các vị tỷ tỷ giành lại công đạo vì Uyển Nghi, theo Uyển Nghi thấy thì không bằng việc này thôi đi, niệm tình hai nha đầu này cũng chỉ mới vi phạm lần đầu, hãy giao bọn chúng cho Niên phi nương nương đi.”
Thanh âm mềm mại khẽ chần chờ cất lên, Tuyền Cơ nao nao, lúc này mới chú ý tới nữ tử mặc cung trang bên cạnh An Cẩn, vừa nhìn thấy nàng lại lắp bắp kinh hãi, đây là ca cơ trong tiệc chúc thọ được Long Phi Ly đưa về Trữ Tú điện đó sao?
Nữ tử này dung mạo tú lệ, mặt mày ngũ quan quả thật giống nàng đến sáu bảy phần, đương nhiên, so với nàng rõ ràng là uyển chuyển ôn nhu hơn, thêm vào đó là bộ dáng tha thướt động lòng người, thật khiến người ta có vài phần cảm giác nhìn thấy chính mình.
Nàng và Long Phi Ly một ngày một đêm trước còn quấn quít bên nhau, nàng biết rõ Long Phi Ly cũng không thích nữ tử này, chẳng qua là vì nàng ta có dung mạo tương tự với mình mới dẫn nàng ta trở về.
Hạ Tang làm việc cẩn thận, đêm đó Uyển Nghi hoảng sợ chạy ra khỏi Trữ Tú điện, vì Long Phi Ly không có ra lệnh cụ thể phải xử trí nàng ta như thế nào, hắn bèn an bài chỗ ở cho nàng ta, lại phái vài tên thái giám cùng cung nữ đến cho nàng ta sai sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.