Âm thanh bên ngoài tức khắc trở nên yên tĩnh lại.
Long Phi Ly ném ngọn đuốc vào đống củi khô trên mặt đất, mặc kệ cho nó bùng lên, ánh lửa sáng rực.
Sói con đứng trên mặt đất ngơ ngẩn nhìn Tuyền Cơ, đột nhiên lại nhảy lên trên tảng đá, bả đầu nhẹ nhàng dựa vào đùi Tuyền Cơ.
Long Phi Ly đặt Tuyền Cơ dựa vào bả vai của mình, giúp nàng mặc lại quần áo, kéo áo ngoài lại, định đưa tay giải huyệt cho nàng, ngón tay bỗng trở nên cứng ngắc, cúi đầu lần lượt hôn nhẹ lên trán nàng, giọng trầm xuống như đang nguyền rủa.
“Trẫm nhất định sẽ giết người đó! Nhất định!”
Mỗi một lần nói, là an ủi nàng, hay là trấn an sự cuồng nộ lẫn phẫn hận mãnh liệt đến mức muốn hủy thiên diệt địa trong lòng mình?
Ngón tay run run, rốt cục không thể chạm đến người nàng đi.
Nếu ngay cả chính mình hắn cũng không thể trấn an được, vậy thì sau khi nàng tỉnh lại phải an ủi nàng như thế nào?! Hắn ôm chặt lấy nàng, cả người run run, sự đau khổ giờ khắc này hắn cũng không thể đối mặt.
Hắn vậy mà cũng không thể đối mặt.
Ánh mắt tàn nhẫn rơi xuống trên người sói con, sói con kêu nức nở, cọ vào chân Tuyền Cơ.
Tim Long Phi Ly nhảy lên một cái, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm, hắn khẽ hít một hơi, nói: “Ngươi xuống đi.”
Hình như sói con hiểu được lời nói của hắn, hơi chần chờ một chút rồi nhảy xuống.
“Không được nhìn qua đây.” Long Phi Ly cứng giọng phân phó.
Sói con tức tối kêu gào một tiếng với hắn, lại xoay lưng đi, ngồi xuống dưới đất, cả người cuộn thành một khối.
Ánh mắt Long Phi Ly nhíu chặt, nhanh chóng cởi bao khố của Tuyền Cơ ra. (AD: Thật tội, chị hôn mê mà bị người ta lột… đến 2 lần)
Hắn nhắm chặt mắt lại, không hề chần chờ, thân đưa tay sờ soạng giữa hai chân nàng. Hơi ráo, ánh mắt hắn đột nhiên thả lỏng, lại tách thân thể của nàng ra một chút, cúi người xuống nhìn.
Sau một lúc lâu, hắn giúp nàng mặc lại quần chỉnh lại quần áo trên người, rồi gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Lóng ngóng hôn lên mái tóc rối tung của nàng, lại sâu sắc hôn lên môi nàng, tách bờ môi nàng ra, gắt gao quyện lấy.
Mãi cho đến khi cảm giác được quần áo bị kéo căng ra, hắn mới cúi đầu nhìn về phía sói con đang cắn ống quần của hắn, khóe miệng nở nụ cười điềm tỉnh ấm áp, “Làm rất tốt! Là trẫm hiểu lầm ngươi, mấy tiếng kêu trên không trung kia của ngươi đã cứu chủ tử của ngươi, cứu Tiểu Thất của trẫm.”
Sói con nghiêng đầu quan sát hắn một lúc lâu, giống như đang phân biệt nụ cười của hắn là thật hay giả, sau một hồi rốt cục đã khẳng định được đáp án, nó vui vẻ gào lớn vài tiếng, thân mình hơi lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Nó dùng sức cử động thân mình, muốn nhảy lên trên tảng đá nhưng lại ngã xuống đất, oa oa kêu hai tiếng.
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, “Hình như ngươi bị trọng thương, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, vì vậy nên mới đi tìm trẫm tới cứu nàng sao?”
Sói con không lên tiếng, suy yếu vô lực cuộn mình thành một khối, si ngốc nhìn chằm chằm Tuyền Cơ.
Trận đánh ở Đoạn kiếm môn nó đã biến đổi thân hình, mặc dù liều mạng chính mình bị thương cũng không có phạm phải quá nhiều giết chóc, có điều chỉ riêng việc chống cự với những người đuổi theo giết nàng cùng Bạch Chiến Phong cũng đã tổn hao không ít linh lực của nó.
Sau khi nàng trở lại bên cạnh Long Phi Ly, đêm đó nó âm thầm đến biệt viện ở Tùng Phong trấn thăm nàng, lại nhìn thấy mi tâm của nàng xanh đen, hiểu được nàng lại có kiếp nạn, nó đứng bên ngoài cửa sổ bi thương nhìn nàng đau đớn.
Bởi vì chuyện cứu Bạch Chiến Phong trong sơn động, đêm đó, nàng và Long Phi Ly cơ hồ không thể vãn hồi hiềm khích. Đáng tiếc, nó cũng không thể làm gì. Có một số việc, nó không thể nhúng tay, điều nó có thể làm là khi nàng đã bị uy hiếp nghiêm trọng, dùng linh lực còn sót lại càng ngày càng ít để bảo vệ nàng.
Nó muốn trở lại bên cạnh nàng nhưng cũng không dám, nó sợ cuối cùng bản thân mình sẽ không nỡ rời xa nàng. Lúc này đây, thân mình yếu ớt khiến cho nó tạm thời không thể biến trở về hình người, chứ đừng nói đến việc đánh nhau sống chết với người khác, nó chỉ có thể đi tìm người đến cứu nàng.
Có lẽ, nó nên tìm Bạch Chiến Phong, cuối cùng, nó vẫn lựa chọn Long Phi Ly.
Nó thầm mong nàng vui vẻ.
Long Phi Ly nhẹ nhàng buông thân thể Tuyền Cơ ra, đi đến bên người sói con, ôm lấy nó, sói con dùng đầu lưỡi liếm liếm bộ long của mình, Long Phi Ly ánh mắt khẽ giương lên, đặt nó lên đùi Tuyền Cơ, lại nhẹ giọng nói: “Cẩn thận đừng đè nặng nàng, ngươi đã trưởng thành rồi.”
Sói con liếc Long Phi Ly một cái, thần thái suy yếu lại kiêu căng, đưa mũi qua ngửi ngửi bàn tay của Tuyền Cơ, lại lè lưỡi liếm liếm, gác đầu lên đầu gối của nàng, nhắm mắt lại.
Long Phi Ly cũng không để ý, ôm Tuyền Cơ vào lại trong lòng.
“Cửu ca, tình hình bên trong thế nào? Tìm được cửu tẩu chưa vậy?”
Thanh âm trong trẻo truyền đến, Long Phi Ly không trả lời, bả đầu tựa vào trên đầu Tuyền Cơ, khẽ đắm chìm một lát trong sự yên bình nơi này.
******
Xe ngựa bôn ba trong rừng, Tuyền Cơ ôm sói con, nó mê man, nó vừa lớn vừa nặng, nàng cơ hồ không thể ôm nổi nó, nhưng nàng vẫn cố hết sức ôm nó, không muốn buông tay.
Long Phi Ly để cho nàng tựa đầu vào vai mình, liếc nhìn sói con một cái, đặt một nửa thân thể tuyết sói trên đầu gối của nàng lên đùi chính mình.
Tuyền Cơ cảm kích cười cười, tay vòng qua thân hình của sói con nắm lấy tay hắn.
“Nó mất tích đã lâu, sau khi hồi cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn chưa kịp đi tìm nó, có lẽ kỳ thật nó luôn luôn ở bên cạnh ta.”
“Ừh.”Hắn khẽ gật đầu, xoay tay giữ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
“A Ly.” Nàng nhích lại gần hắn, trong lòng vẫn còn kinh hãi bất an.
“Như thế nào?”Long Phi Ly thấp giọng hỏi, trong sơn động, hắn không có nói cho nàng biết chuyện quần áo nàng không chỉnh tề khi hắn tìm được nàng, hắn chỉ kể rõ chuyện xảy ra trước đó lại một lần. Hắn hiểu nàng đã rất cảnh giác đối với Long Chỉnh Văn, như vậy cũng đủ rồi .
Hắn vốn không tính buông tha cho tên ca ca này, sau đêm nay, hắn biết hắn càng muốn tên ca ca này của hắn chết, dục vọng này so với trước đây còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần! Có điều là bây giờ hắn chưa thể động đến người đó, bởi vì không thể để cho người khác lên án nàng không trong sạch! Chuyện đêm nay, không thể để cho bất kỳ ai biết được!
******
Xe ngựa dừng lại, đã đến doanh trại. Long Phi Ly cùng Tuyền Cơ đi xuống xe ngựa, đám người Long Tử Cẩm cũng đi xuống theo.
Trong doanh trại, từ lâu đã có đầy người đứng chờ.