Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 344: Ngươi gì đó




Tuyền Cơ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của sói con, ngồi chờ Thôi y nữ đến đây, đột nhiên nghe thấy giọng Long Phi Ly từ bên ngoài lều truyền đến, vừa nghiêm nghị vừa lãnh khốc, như là đang mắng mỏ ai đó.
Hắn vừa mới đi ra ngoài, làm sao vậy?
Tuyền Cơ rùng mình, rồi đi ra ngoài.
Nàng thấy Ngọc Trí đang bị Long Phi Ly lạnh lùng nhìn trừng trừng, chung quanh có không ít người đang nhìn, toàn bộ thuộc hạ thân tín của Long Phi Ly đều có mặt, còn có không nội thị, nữ tì cùng cấm quân đi ngang qua.
Ngọc Trí cúi đầu, không nói một tiếng. Mọi người định cầu xin giúp Ngọc Trí, Đoạn Ngọc Hoàn mới nói một câu, lập tức bị Long Phi Ly quở trách, mọi người biết tính của Long Phi Ly, không dám nói thêm gì nữa.
Long Phi Ly nhìn về phía Từ Hi, “Cho người trông chừng cần thận, tuyệt đối không được để cho công chúa tới gần đại trướng một bước!”
“Vâng.”Từ Hi đáp, lại nhìn Ngọc Trí, lắc đầu.
Ngọc Trí ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, mặt đầy nước mắt, cầu xin: “Cửu ca, huynh cho muội vào thăm tẩu tẩu đi, lần sau Ngọc Trí không dám nữa đâu!”
“Lần sau?”Long Phi Ly nhất thời trầm giọng, “Không có lần sau nữa! Từ giờ trở đi, cách xa nàng ấy một chút!”
“Muội biết lỗi rồi,” Ngọc Trí cắn môi, mặt đỏ bừng, sợ hãi liếc nhìn Long Phi Ly một cái, lại nhìn xem mọi người chung quanh, cúi đầu khóc nói: “Muội thực sự biết lỗi rồi.”
“Không, Long Ngọc Trí, cho tới bây giờ ngươi vẫn không rõ cái gì gọi là trách nhiệm. Trẫm giao quyền sắp xếp trận săn bắn này cho ngươi, mặc kệ đây có phải là một trò chơi cho vui hay không, ngươi đã tiếp nhận thì nên tính toán cho toàn cục, nhưng ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện gì, hừm?”
Ánh mắt Long Phi Ly lanh như băng, “Suýt chút nữa ngươi đã hại tẩu tẩy của ngươi, ngươi có biết không?”
“Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Cút!”
Hạ Tang ở bên cạnh nhìn, cắn răng một cái, tiến lên, khom người thi lễ với Long Phi Ly, nhẹ nhàng lôi kéo Ngọc Trí, “Ta đưa cô trở về doanh trướng.”
“Không! Ta không đi! Ta muốn thăm tẩu tẩu của ta.”Ngọc Trí bướng bỉnh, đẩy Hạ Tang ra, gắt gao nhìn Long Phi Ly.
Tuyền Cơ luôn luôn yêu thương Ngọc Trí, không đành lòng, bước nhanh tới nắm lấy tay Long Phi Ly, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: “Được rồi, muốn mắng đã mắng rồi, Ngọc Trí có lỗi, nhưng người ta là con gái, da mặt mỏng, ngươi mắng mỏ nàng trước mặt nhiều người như vậy thì thể diện nàng phải để ở đâu? Bạch đại ca ở ngay bên kia, Hạ Tang ở đây… Để cho ta nói chuyện với nàng được không?”
“Không mắng nàng, nàng vĩnh viễn cũng không hiểu rõ.”Long Phi Ly ánh mắt hơi ngưng trọng, “Một người có quyền lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn.”
Tuyền Cơ giật mình, nắm chặt tay hắn, “Tâm tư của người làm ca ca như ngươi, nàng sẽ hiểu rõ mà.”
******
Trong doanh trướng.
Ngọc Trí ngồi trên tháp, vuốt lông của sói con, thấp giọng nói: “Tẩu tẩu, thực xin lỗi, Hạ Tang nói cho muội, muội mới biết được hóa ra là Tam ca có lòng tơ tưởng đến tẩu.”
Tuyền Cơ hiểu hẳn là Hạ Tang không nói cho nàng chuyện về Long Chỉnh Văn, vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Tiểu nha đầu, muội có trách Cửu ca muội không?”
Ngọc Trí lắc đầu, “Muội sợ nhất là Cửu ca không để ý tới muội, ít nhất huynh ấy còn đuổi theo mắng muội, Cửu ca mà không để ý tới người khác mới là đáng sợ.”
Tuyền Cơ sửng sốt, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ngọc Trí, kỳ thật việc này không phải ở chỗ xếp ai với ai cùng một nhóm mà là ở chỗ muội không làm tốt chuyện của mình. Cửu ca muội giao việc cho muội, là vì hắn tín nhiệm muội, cũng bởi vì tín nhiệm, cho nên không hỏi nhiều đến nữa, muội không nên chỉ thỏa mãn tâm tư của mình rồi thì quẳng mọi việc qua một bên, lại càng không nên khiến cho người khác nhúng tay vào.”
“Muội có biết ta cùng với Như Ý cô cô… Bởi vì có liên quan đến Cửu ca muội, hiện tại ở chung không tiện, ta không phải vì người nhúng tay vào là cô ấy mới nói muội, chuyện này, cho dù người đó là ai đều là không nên. Cửu ca muội nói, một người quyền lực càng lớn, thì trách nhiệm càng lớn, Ngọc Trí có hiểu chưa?”
Ngọc Trí mím môi cụp mắt, qua một thời lúc lâu mới gật đầu mạnh, ánh mắt long lanh, “Ngọc Trí đã hiểu.”
Tuyền Cơ cười cười, lại nói: “Vậy chuyện Bạch đại ca thì thế nào?”
Ngọc Trí lăng lăng nhìn Tuyền Cơ một lúc lâu rồi lại cúi đầu.
“Bạch đại ca là nam tử tốt, Ngọc Trí của chúng ta cũng là nữ tử tốt, có điều Ngọc Trí có hiểu rõ được tình cảm của mình với Bạch đại ca không?”
“Hiểu rõ được?”Ngọc Trí mê hoặc nói.
******
Thôi y nữ từ doanh trướng của Như Ý bước ra, hai tỳ nữ bên ngoài trướng vội vàng thả màn trước lại cẩn thận. Thôi y nữ hiểu, bởi vì Hoàng Thượng ở bên trong. Bắt đầu từ ngày hôm qua, trong cung có một lời đồn, kỳ thật, cũng là không tính lời đồn, mà là chuyện Thái hoàng thái hậu ngầm đồng ý. Như Ý cô cô sẽ trở thành phi tần của Hoàng Thượng chứ không phải của Thập Vương gia.
Trong nhất điện tứ cung, không phải Tuyết Tùng cung vẫn còn để trống sao?
Chỉ là nếu cứ như vậy thì có phải người kia sẽ rất thương tâm hay không? Thôi y nữ cười tự giễu, vác hòm thuốc lên vai, chuẩn bị đến doanh trướng của hoàng đế —— Niên phi nương nương đang chờ.
Mới đi vài bước, lại suýt chút nữa đâm sầm vào một người. Nàng liên tục xin lỗi, người kia lại thản nhiên nói: “Thôi Nghê Thường, mặt có không có sao chứ?”
Thôi y nữ ngẩn ra, “Vương gia?”
Người bước tới chính là Long Tử Cẩm. Hắn cười cười, rồi đi về phía doang trướng của Như Ý.
Thôi y nữ theo bản năng gọi hắn lại, “Hoàng Thượng ở bên trong.”
Long Tử Cẩm hơi hơi chấn động, lập tức nói: “Ừmh, vậy à?”
Thôi y nữ nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn trong nháy mắt hắn xoay lại thì trong lòng nàng tê rần, vác hòm thuốc đuổi theo, “Thập Vương gia.”
“Còn có việc gì sao?” Giọng Long Tử Cẩm lạnh lùng.
Thôi y nữ cắn cắn môi, mở hòm thuốc ra, cầm một bình sứ nhỏ ra, thấp giọng nói: “Đây là… Đây là nước mật ong ta điều chế, ngài… Ngài nếm thử xem, rất… uống rất ngon.”
“Cám ơn.” Long Tử Cẩm từ chối, nghiêng người bỏ đi.
Ngón tay Thôi y ngón tay khẽ run, “Thực sự… Thật sự uống rất ngon, tâm tình sẽ… sẽ tốt hơn một chút.”
Long Tử Cẩm xoay mạnh người lại, đoạt cái bình trong tay nàng, ném xuống đất, nhíu mày lạnh lùng cười, nói: “Ai cần cô lảm nhảm ba cái thứ này chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.