Đem người trong ngực nhẹ nhàng để xuống, Long Phi Ly kéo màn, xuống giường mặc quần áo.
Liếc qua khuôn mặt an tĩnh của cô gái, những giọt nước mắt lại rất mau kéo ánh mắt hắn về.
Đưa tay lau đi nước mắt ấm áp, hắn cúi người thì thầm vào tai nàng, "Đừng khóc, trẫm sẽ không lại bức bách ngươi, ngươi nói trẫm chờ, trẫm liền chờ, bất kể là thân thể, hay chuyện trong lòng ngươi."
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Có thể mơ hồ nghe được hắn nhẹ giọng phân phó Lục Khải, phái người giao cho ngự thiện phòng giờ nào truyền đồ ăn gì tới đây, lại sai hắn lưu lại hai tiểu thị, đi nấu nước nóng, đợi Điệp Phong đến liền nói cho nàng biết, chờ nương nương tỉnh lại lập tức thay nàng làm ấm thân thể.
Tuyền Cơ từ từ ngồi dậy, tựa thành giường, gò má mới vừa được lau khô, rất nhanh lại ướt.
Hắn tối hôm qua hỏi nàng.
Nàng vùi mặt tại trong ngực của hắn, nàng không muốn nói dối đối với hắn, nhưng chuyện Yên Hà trấn - - còn chưa được, bây giờ vẫn chưa thể nói cho hắn biết...
Nàng thấp giọng hỏi, "A Ly, ngươi tin ta sao, nếu như ngươi tin ta, ngươi chờ ta được hay không".
Hắn không có lên tiếng.
Trong lòng nàng trầm xuống, lại nghe được thanh âm của hắn nhàn nhạt truyền đến.
- - Ta chờ!
...
Hắn mặt mày sắc bén, vừa rồi có lẽ sớm đã biết nàng tỉnh.
Cho nên lần nữa nói cho nàng biết, hắn sẽ đợi nàng.
Lời hắn phân phó Lục Khải, nàng ngưng thần nghe, chữ chữ không mất... Hắn làm việc nhận thức thật cẩn thận, nhưng phần cẩn thận này rơi xuống người nàng, chính là làm cho tất cả mọi người ghen ghét sủng ái.
Đêm đó về sau, bọn họ lần nữa cùng phòng.
Hết thảy tựa hồ trở lại trước kia. Nhưng hắn chỉ ôm nàng ngủ.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, nàng còn rất sợ.
Nhưng nàng hiểu, bọn họ không thể nào như vậy qua cả đời. Hắn yêu quý, làm cho nàng có dũng khí lại trở lại trong ngực hắn, tối thiểu nhất, đêm hôm đó, nàng rốt cục có thể đem chính mình giao cho hắn. Bọn họ sẽ nhất định từ từ khá hơn!
Tất cả chuyện tình trở tay không kịp theo nhau mà đến, muốn lưu lại dư âm giữa tất cả yêu cùng tiếc trộn lẫn nhau.
Thật ra nàng cùng hắn vui vẻ không lâu về sau, có lẽ không đủ một tháng.
Một ngày quan trọng ảnh hưởng khá trầm trọng đến cuộc sống của nàng, là ngày sinh mẫu phi hắn. Chỉ là vào thời chiến, Như Phi không tán thành không kiêng nể bày yến tiệc, chỉ nói buổi tối đặt gia yến đơn giản là tốt rồi.
Ngày đó sau ăn trưa, nàng tại Trữ Tú Điện cùng hắn phê duyệt tấu chương.
Có lẽ là khí trời dần dần chuyển lạnh, nàng mấy ngày nay trở nên rất dễ mệt đến rã rời, mệt mỏi vô lực.
Hắn phê tấu sớ, nàng cuộn tròn trong ngực hắn, thỉnh thoảng giật nhẹ tay áo của hắn, hắn liền cúi đầu bón cho nàng chút mứt gì đó.
Trong tay là một quyển tiểu thuyết vớ vẩn, nàng chậm chạp xem, Lục Khải yên lặng, thần sắc trên mặt không tốt lắm, ngược lại Từ Hi nhăn lông mày lại làm nàng có vài phần sung sướng, nàng biết rõ kể từ sau khi nàng đem Như Ý trục xuất cung, Long Phi Ly lại ngày càng cưng chiều nàng, Từ Hi lại càng không thích nàng.
Nàng kéo ống tay áo của hắn, "Ăn mơ, ngươi đưa cho ta."
Long Phi Ly cười nhẹ một tiếng, thả sớ trên tay xuống, nhéo nhéo mũi nàng, "Trẫm ôm ngươi đi vào ngủ một giấc?"
"Không ngủ." Nàng lẩm bẩm nói: "Ăn xong đi nằm ngủ, như vậy ăn ăn ngủ ngủ, ta mau độn thành heo mập."
Long Phi Ly thu hồi nụ cười, giọng ấm áp: "Béo lên không quan hệ, chính là thân thể đừng có chuyện gì mới tốt. Trẫm đem tấu sớ làm xong, liền truyền y nữ xem mạch cho ngươi, chúng ta tiếp qua Hoa Dung cung."
Nàng một hồi u oán, lần xuất cung trước kia, hắn lo lắng thân thể của nàng, truyền y nữ xem bệnh cho nàng, hồi cung về sau hai người chiến tranh lạnh, mới vừa hết không lâu, hắn lại nữa rồi - -
Nhưng biết hắn lo lắng, nàng trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không tiếp tục vòi vĩnh, tự lấy viên mơ ăn, lại đi xem tiểu thuyết quái dị của nàng.
Hắn thấy nàng nhu thuận, hôn lên tóc nàng, liền lại nhìn tấu chương.
Nàng mới nhìn một lát, chỉ cảm thấy tay nhất trọng, sách từ trong tay rơi xuống, thần thức từ từ bắt đầu mơ hồ, rất nhanh liền nhắm mắt lại.
...
Khi tỉnh lại, nhưng lại thấy ở trong phòng.
Nàng vén chăn, chạy vội ra ngoài.
Trong thư phòng, Từ Hi hai người đã không có ở đây.
Long Phi Ly chắp tay đứng ở trước cửa sổ, cửa sổ rộng mở, ngoài đình viện, cấm quân qua lại Tuần sát, hết thảy yên tĩnh.
Nàng khẽ nhíu mày... Hắn căng thẳng thân thể, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nàng rón ra rón rén đi đến sau lưng của hắn, đột nhiên vươn cánh tay ôm cổ hắn.
Hắn phẩy tay, ôm nàng đến phía trước, cằm nhẹ nhàng gác qua tóc của nàng.
"A Ly, chuyện gì?" Nàng nhịn không được hỏi.
Hắn lại nhàn nhạt hỏi: "Ngươi ngày gần đây cùng Bạch Chiến Phong có thư lui tới?"
Nàng trong lòng giật mình, tuy nói hắn cũng không ngăn cản hai người thông tin qua lại, nhưng vì tránh hiềm nghi, phòng chuyện tình Long Tu Văn tiết lộ, hai người tin tức phần lớn là do Tinh Oánh truyền lại.
Tinh Oánh trước đây không lâu theo Đoàn Ngọc Hoàn đi biên thành phòng thủ, gần đây tin tức lui tới cũng không nhiều, chỉ mịt mờ dặn dò vài câu người bọn họ muốn tìm còn không có tin tức, nhưng Bạch Chiến Phong nói sẽ nghĩ biện pháp.
Nàng đánh giá biên quan rất nhanh lại sẽ có chiến sự, bởi vì Ninh Quân Vọng mang trọng binh đi đánh Nguyệt lạc, biên thành binh mã không nhiều lắm, Đoàn Ngọc Hoàn mới dẫn một bộ phận cấm quân tiến viện biên thành.
Nàng không biết hắn vì sao đột nhiên hỏi cái này, dưới sự kinh hãi, vội cười nói: "Ngươi cũng không phải không biết chữ của ta xấu, nghĩ đến cũng không được."
"Trẫm không có ý tứ gì khác."
Khép tại trên eo nàng hai tay nắm thật chặt, trên đầu nàng sức nặng xoay mình một lần nữa, hắn đem trọng lượng của mình áp cho nàng.
Nàng biết rõ hắn đang suy nghĩ chuyện gì, trong lòng khẩn trương, muốn hỏi, rồi lại sợ quấy rầy hắn.