Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 455: Tình thương Yên Hà (40) - - Có một ngày cuối cùng




Hay là nói, từ vừa mới bắt đầu, hắn đã có ý nghĩ như vậy, đem nàng nhốt, kỳ thật bất quá là sợ... Bạch Chiến Phong chết, nàng hận hắn, hắn sợ nàng căm hận hắn thật sâu.
Như vậy sẽ làm hắn hiểu được, nàng có quan tâm Bạch Chiến Phong nhiều không.
Bạch Chiến Phong chết là tất nhiên, dù cho không có chuyện phản bội này, Bạch Chiến Phong cũng sẽ chết trên chiến trường. Theo như trước khi chiến đấu biết bí mật kia cùng tuyệt không sửa đổi ước định, da ngựa bọc thây, là Bạch Chiến Phong lựa chọn.
Hắn lại hận, cũng chỉ sẽ chọn cùng Bạch Chiến Phong đánh nhau chết sống, mà không phải là ở phương thức ti tiện không phát lương thảo, không viện binh lục quân trên chiến trường. Loại này hành vi, hắn còn khinh thường!
Chỉ là, hắn không nói cho nàng biết.
Hận đi, đồng thời, trong lòng nàng đối với Bạch Chiến Phong yêu sẽ giảm một phần, đối với hắn liền nhớ thương một phần.
Nàng không có mặc quần áo hắn vì nàng chuẩn bị, nhưng bộ váy đỏ này lại vẫn làm cho hắn không cách nào dời mắt. Nàng gả cho hắn ngày đó, như còn tươi mới.
Đột nhiên, hắn nhíu mi, ánh mắt định tại dưới chân nàng khi váy áo từ từ kéo lên.
Là ai dùng khóa sắt đeo vào chân nàng?
Chân của nàng bị khóa lại, buông lỏng đoạn dài, nhưng không nên đi chậm như vậy, giống như chịu cực đại thống khổ.
Hắn cố ý xem nhẹ cảm giác đau đớn kia, ánh mắt khẽ nhúc nhích, xẹt qua Như Ý cùng Từ Hi sau lưng.
Nàng dừng bước, một hồi lâu, mới bước tiếp. Hắn gần như muốn đi lên phía trước, khẽ nâng chân lên, cuối cùng không có bước ra.
Nàng ngừng lại trước mặt hắn. Hắn thản nhiên nhìn về phía nàng, trong tay áo ngón tay run lên - - Long Tử Cẩm muốn đưa nàng đi, nàng cũng chưa đi! Nàng quay trở lại để nói với hắn cái gì? Như nàng hướng hắn cầu xin tha thứ, hắn sẽ lại cùng nàng ở một chỗ sao?
Hắn không biết.
Nàng từng hầu hạ dưới thân nam nhân khác, cũng có hài tử của người kia! Nàng yêu người kia, không tiếc trốn cung, đưa lương cho hắn. Bọn họ tại trong quân trướng sít sao ôm, một khắc kia trên mặt nàng tịnh là vẻ lưu luyến không rời, là hắn tận mắt nhìn thấy.
Ánh mắt rơi xuống trên bụng nàng, bụng rất tròn, bên trong chính là của nam nhân khác!
Hắn sao còn muốn cùng nàng làm lại?
Tức giận trong nháy mắt nảy sinh ra, hắn thầm nghĩ muốn đưa tay bóp lấy cổ họng nàng.
Có âm thanh rên rỉ rất nhỏ từ bên hông truyền đến, Như Phi cả kinh nói: "Hoàng Thượng, mau tới xem Như Ý một chút!"
Như Phi kêu một tiếng, bốn phía lập tức xôn xao lên, chỉ nghe hoàng hậu vội la lên: "Như Ý muội muội ra sao?"
Tuyền Cơ lẳng lặng nhìn nam nhân ở trước mắt ánh mắt hơi hạ xuống, nghiêng người hướng Truy Truy nhìn lại.
Trong tay Như Phi, Truy Truy đang che phủ bụng, thấp giọng rên rỉ, đôi mi thanh tú chau lại, thống khổ nghênh tiếp ánh mắt của nam nhân.
Nhìn về phía gã sai vặt áo xanh sau lưng Tuyền Cơ, Long Tử Cẩm thấp giọng: "Nghê Thường, ngươi cho nàng xem một chút đi."
Thôi Y Nữ nhìn lại hắn một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng, lại lắc đầu, chậm rãi nói: "Không!"
"Cho nàng chẩn đoán bệnh." Long Phi Ly liếc về hướng Thôi Y Nữ, thanh âm đã là lạnh lùng.
Thôi Y Nữ cắn răng, đang muốn trả lời, Tuyền Cơ đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay Long Phi Ly.
Long Phi Ly ánh mắt tối sầm lại, trở tay nắm lấy tay của nàng, hắn tựa hồ hoàn toàn không có suy nghĩ, tựu như vậy cầm tay của nàng.
Lần này tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người!
Tuyền Cơ cũng là ngẩn ra, nàng biết rõ Thôi Y Nữ thì như thế nào trả lời, nàng chỉ là muốn phân tán Long Phi Ly sự chú ý, cũng nghĩ tới sẽ không có hiệu quả, dù sao nam nhân này quan tâm Truy Truy cùng hài tử trong bụng nàng. Chính mình, không phải là đối lập rất mãnh liệt sao. Trong bụng của nàng chính là cốt nhục của nam nhân khác, mà của Truy Truy là con của hắn!
Như Phi thanh âm khẩn trương, "Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng sao còn không qua đây?"
Tuyền Cơ chứng kiến Truy Truy ánh mắt liếc xéo tới đây, lạnh lẽo lại hung ác.
Nhìn xem mình cùng người nọ giao tay, nàng chấn động, nàng làm cái gì vậy? Cùng Truy Truy tranh một người nam nhân? Thi triển phương pháp kia?
Nhớ tới hai người kia từng có thân mật, lại nghĩ tới Bạch Chiến Phong câu cuối cùng kia "Bảo trọng", trong lòng nàng nghẹn lại, hắn cùng với Truy Truy điên loan đảo phượng, mà nàng cùng Bạch Đại ca... Thì ra là, nàng cùng Bạch Chiến Phong thậm chí còn chưa xa nhau bao lâu, liền vĩnh biệt.
Tay thử dùng lực, muốn rút tay lại, hắn so với nàng càng dùng sức.
Nàng không cách nào giãy ra, giật mình nhìn hắn.
Long Phi Ly nhìn chằm chằm tay hai người, xem nàng giãy giụa, nhíu mày nhìn về phía nàng, ánh mắt âm độc, lại không có chút nào ý tứ buông tay.
Đốt ngón tay phía trên của hắn thậm chí còn cọ xát làn da lòng bàn tay nàng, đó là động tác mờ ám trước kia hắn hay lơ đãng làm.
Nàng nhất thời choáng váng, thân thể nhoáng một cái, hắn đã ôm lấy eo của nàng, mau lẹ tựa như hắn không chút do dự, thậm chí nàng nhìn thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, lại lập tức khép lại.
Ôn nhu đến đáng sợ như vậy, trong lòng nàng kinh loạn, nhưng đau đớn dưới chân nhắc nhở nàng.
Nàng nhìn nhìn Truy Truy, lại nhìn hắn, trong đầu cuốn qua tình cảnh hai người quấn nhau, áp lực trong ngục toàn bộ xông tới, nàng đột nhiên thật là muốn lớn tiếng hướng hắn rống, đem chuyện đêm đó hết thảy nói cho hắn biết.
Nhưng, không được.
Nàng nghe được chính mình run giọng đang hỏi, "Ngươi cùng nàng thật sự lên giường?"
Sự thật rõ ngay trước mắt, nàng không biết mình vì cái gì còn hỏi như vậy. Tay của bọn họ nắm chặt, nàng chỉ trông mong hắn nói không có, sau đó, có lẽ nàng cùng hắn còn có thể có cơ hội lần nữa...
Tay trên eo nàng căng thẳng, nóng bỏng từ trên da thịt của nàng truyền đến, nàng nhìn thấy ánh mắt hắn thâm trầm, nhẹ giọng: "Đúng."
Lời của hắn như gai nhọn trên chân đồng dạng khoét trong cốt nhục của nàng.
Nàng nở nụ cười vừa cười, ngửa cằm lên nhìn hắn một hồi lâu, nói: "A Ly, ngươi biết ta hôm nay tới đây vì cái gì sao?"
Long Phi Ly nắm chặt tay của nàng, tim đập dồn dập.
"Ngươi không phải vẫn muốn biết rõ hài tử trong bụng ta là của ai sao, là của Bạch Chiến Phong. Ta sợ ngươi hại hắn, mới sống chết không nhận! Hắn hiện tại đã chết, ta còn có cái gì có thể cố kỵ!"
Nhẹ nhàng một tiếng, nàng nghe được âm thanh xương cốt gãy, nàng đau đến mồ hôi lạnh toát ra, lại lạnh lùng nhìn hắn, xem hắn giơ tay lên giữa không trung, lần này, hắn nhất định sẽ đánh nàng đi.
Đánh đi.
Long Phi Ly, có lẽ ngươi vĩnh viễn không biết, nhưng nếu như có một ngày, rốt cục có một ngày, ngươi phát hiện ngươi bạc đãi ta - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.