Không phải vì cái tát kia, mà vì người bị đánh, là Tuyền Cơ đang ôm chặt sói con đã đẩy Điệp Phong ra, lĩnh trọn cái tát kia vào mặt.
Nàng lấy tay áo lau máu đi, ngửa đầu nhẹ giọng nói: “Còn có chín cái.”
Điệp Phong kinh hãi, nước mắt giàn dụa, hướng Tuyền Cơ, giọng nói đau thương thảm thiết, “Nương nương, Điệp Phong đáng chết, nô tỳ thực đáng chết, người đừng như vậy…”
Nàng đến chắn trước mặt Tuyền Cơ, nhìn chằm chằm A Thi.
Tuyền Cơ liếc nhìn bọn thái giám cung nữ trong cung Phượng Thứu đi cùng, nói: “Ta có còn là chủ tử của các ngươi không?”
Tất cả kẻ hầu người hạ ở đây chỉ biết là Tuyền Cơ được Hoàng thượng cứu một lần, lại sủng ái, chủ tử hành xử như thế này thật sự chưa từng thấy, chỉ nghe lúc trước kẻ hầu hạ trong cung nói, nữ tử này tính tình cổ quái, ương ngạnh.
Bọn họ là người hầu hạ thấp hèn trong cung, may mắn thì gặp được chủ tử tính tình tốt, nếu như phải người khó tính, tức là sẽ bị đánh mắng, không bị khinh miệt cũng bị đánh chết. Bao lâu rồi mới lại có một vị chủ tử thay nữ tỳ chịu nhục, chịu đánh như thế này.
Thanh danh Niên Tuyền Cơ trong cung vốn đã chẳng tốt đẹp, chuyện hôm nay một khi truyền ra, càng khó sống yên ổn, mà nàng vẫn vui vẻ thay Điệp Phong bị đánh, làm sao có thể không chút xúc động?
Lập tức liền có mấy người bước lại bên người Tuyền Cơ, bao gồm cả vài tên tiểu thái giám trên mặt đất bò tới.
” Giữ Điệp Phong lại.” Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười.
Mọi người khó hiểu, nhưng lại vẫn làm theo, Điệp Phong sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Nương nương…”
“Tiếp tục đi.” Tuyền Cơ giữ chặt con sói nhỏ, cúi đầu nói với A Thi.
Sói con ở trong lòng nàng phẫn nộ, nhưng nó bị thương, thân thể gầy yếu, chỉ có một đôi mắt trừng trừng mang vẻ hung ác nhìn A Thi.
A Thi sớm bị dọa cho mặt trắng xanh lại, nàng là nô tỳ lại đánh một chủ tử, dù cho thế nào, người đó cũng là phi tần của hoàng đế a…
Trong sân là thật là tĩnh mịch.
Nàng run run nhìn phía chủ tử của mình, An Cẩn mặt cũng trắng bệch, nàng trăm nghìn lần không nghĩ tới Tuyền Cơ lại chịu đòn thay như thế, lại càng bất an, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Hoàng đế hơi nhếch môi, mắt phượng sâu thẳm, nhìn Tuyền Cơ chằm chằm.
Dù là An Cẩn thông minh, cũng đoán không được giờ phút này người kia đang suy nghĩ cái gì. Hắn không thương Niên Tuyền Cơ, thậm chí không thích nàng, nàng biết như vậy… Sẽ không thay đổi, có phải hay không?
Nhớ rõ ngày đó nàng vừa mới tiến cung, Niên Tuyền Cơ đang bị Thái Hậu ban tội tử hình.
Nàng nghe người trong cung nói hoàng đế cứu Niên phi trong tay Thái Hậu, lại một mực chắc chắn người hạ độc hại Thái Hậu là tiểu tỳ nữ bên người Tuyền Cơ, sau đó liền đem tội nhân xử tử, Thái Hậu cho dù muốn tra xét lại cũng không được, vô cùng giận dữ. Ngày đó, tình cảm mẹ con vì thế mà có chút sứt mẻ.
Nàng là con gái của tri phủ huyện Thu Đông, khi hoàng đế tới Thu Sơn tế đàn ở lại tại phủ tri huyện – Thu Đông phủ.
Vị hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn tới bái tế tổ tiên, nàng cùng phụ thân bái kiến hắn.
Nàng không phải con chính thất, không có một tài văn chương, lại bị Tao đại nương cùng các con gái đại nương ghen ghét. Phụ thân mặc dù yêu quý nàng, nhưng lại sợ chính thê, vì thế mà ăn mặc thiếu thốn, nàng ngày đó quả là kham khổ vô cùng.
Nàng đã chịu đủ rồi! Nàng không muốn giống mẫu thân nàng, cả đời hèn mọn an phận làm một tiểu thiếp.
Hoàng đế tới Thu Đông phủ, đó là cơ hội ngàn năm có một. Nàng thề, dù cho hoàng đế có vừa già vừa xấu xí như thế nào, nàng cũng sẽ nghĩ mọi cách để bay lên làm phượng hoàng trên cao!
Ngày đó,nữ nhi trong huyện phủ không người nào không ăn mặc đẹp, trang điểm nghênh đón thánh giá, bao gồm cả mấy vị tỷ muội của nàng.
Chưa bao giờ từng nghĩ đến hoàng đế lại tuổi trẻ anh tuấn, tài trí mẫn kiệt. Hắn cùng đối với quan viên chân thành trò chuyện, đối với công lao của mọi người thưởng phạt phân minh, người đích thực là đấng minh quân?
Trước mọi người đang quỳ lạy mình, hắn lại khẽ mỉm cười nhìn nàng một cái.
Dời Thu Sơn đi Quán Lý, hắn đối với nàng ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ… Mọi điều đều sủng ái… Hắn nói hắn yêu sự cao ngạo thanh tao của nàng…
Sau này, thỉnh thoàng nàng có nghe người ta nói rất nhiều sự tình khác nhau, bao gồm cả nữ nhân của hắn —— đêm đại hôn đó, hắn bỏ lại hoàng hậu cô đơn đi sủng hạnh Niên Tuyền Cơ.
Sau khi tiến cung, nàng lại nghe được chuyện tỳ nữ có liên quan tới Niên Tuyền Cơ, hình như hoàng đế vì nàng mà tranh luận với Thái hậu một phen.
Rốt cục, nàng nhịn không được mà hỏi Niên Tuyền Cơ ở trong lòng hắn thế nào, hắn lại cười mỉm, ánh mắt sâu thẳm, nhưng nàng tin tưởng, đó không phải tình cảm yêu thương thắm thiết, đó là trực giác của nữ nhân đối với nam nhân…
Nhất định là bởi vì phụ thân của Niên Tuyền Cơ nên hắn mới sủng hạnh nàng, có phải hay không? Cho nên, sau khi Niên Tuyền Cơ kinh động điện Kim Loan, lại ở cung Hoa Âm nói năng lỗ mãng, hắn liền nổi giận, trách phạt nàng.
Bởi vì hành vi của nàng vượt qua khuân khổ, cho nên hắn không hề để ý tới nàng, mặc cho nàng là con gái của trọng thần, vẫn khiển trách nàng.
Đúng như vậy, có phải hay không?
Bởi vì mình không có ỷ thế cậy quyền phụ thân, cho nên hắn đối với mình mới là thật tình…
Giờ phút này, xung quanh hoàng đế tản ra hơi thở lạnh lùng, mọi người trong sân sợ tới mức nín thở, không dám lên tiếng.
An Cẩn cắn răng một cái, hướng A Thi đưa mắt ra hiệu.
Một nửa là giận, một nửa là thử.
A Thi do dự , chung quy là do ánh mắt chủ nhân hết sức tàn nhẫn, lại cũng biết hoàng đế đối với An Cẩn sủng ái, cắn chặt răng, liền hướng Tuyền Cơ đánh xuống.
Một cái tát kia lại không có âm thanh nào.
Thay thế là một loại âm thanh khác. A Thi thân mình chầm chậm bay ra, rơi trước cột trụ, thân hình mềm oặt, toàn thân một màu đỏ tươi.
“Nàng là nữ nhân của trẫm, còn không tới phiên ngươi tới động tay chân!”
Sau khi chóang ngất đi qua, nàng nhìn thấy sắc mặt biến đổi của An Cẩn, còn có âm thanh thản nhiên của nam nhân vang lên.
Thậm chí không ai thấy rõ hoàng đế đi đến trước mặt Tuyền Cơ như thế nào, lại còn tung một cước sắc bén kia nữa.
Tuyền Cơ vẫn như trước cúi đầu, không nói một lời chăm chú nhìn sói con đang hấp hối.
Cằm bị bàn tay thon dài cầm lên, nàng nhìn thấy khóe miệng nam nhân cong lên sẵng giọng tức giận, “Còn chín cái nữa sao? Tốt lắm!”
“Tuyền Cơ, nàng cho rằng trẫm sẽ thương tiếc không đánh nàng sao?” Long Phi Ly thản nhiên chậm rãi nói từng từ.