Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 99: Nhất kỳ nhất hội (2)




Khi đầu lưỡi hắn tiếp xúc của nàng, vừa ngọt ngào lại ấm áp… Tâm trí nàng trở nên hỗn loạn, giờ phút này chỉ một suy nghĩ khao khát. Nếu không có hắn nhanh chóng đỡ lấy lưng, nàng nhất định sẽ ngã lăn xuống đất.
Lần trước, cánh môi chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc. Khiến nàng vẫn còn lưu luyến mãi cảm giác mát lạnh trên môi hắn.
Hiện tại, lưỡi hắn xâm nhập vào miệng của nàng, cuốn đi tất cả không khí lẫn hô hấp của nàng.
Có phải cũng có một chút thiệt tình hay không… Nàng ở ngay trong lòng hắn, giờ khắc này, hắn bảo vệ nàng như vậy, ấm áp mà vòng ôm kiên định, dường như không gì có thể tổn thương nàng.
Mà cũng lại như … Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn nàng.
Không cần biết có đáng hay không… Xuyên qua ngàn năm, nhưng mà, lại như không chỉ là ngàn năm.
Ánh trăng lạnh chiếu lên tường, trên đỉnh đầu khung cảnh vật đổi sao dời, thời gian thay đổi.
Tình cảnh như vậy, giống như rất lâu trước kia đã từng xảy ra.
Tuyền Cơ thân mình run rẩy, cái loại run rẩy này giống như cảm giác quen thuộc từ sâu thẳm trong thân thể đang dâng lên.
Trước mắt giống như hiện lên một khung cảnh phiêu dật, trong cung điện, ai đó mặc một thân xiêm y màu tím, dây lưng thắt ngang eo, bàn tay bạch ngọc cầm đèn cung đình, vẻ mặt đầy nước mắt, tầm mắt xa xăm nhìn về hình bóng nam tử lạnh lùng ôm lấy một nữ tử khác càng đi càng xa. Hai người kia vừa đi vừa nhìn nhau nở nụ cười tươi như hoa nắng …
Giọng nói bi thương của ai đó, tía tô, nếu có kiếp sau, không được yêu nữa. . . . . Bởi vì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không yêu thương ngươi.
******
Ảo ảnh chợt lóe rồi biến mất, Tuyền Cơ kinh ngạc thấy hai má lạnh lẽo.
Nước mắt chảy xuống, lại bị ngón tay thon dài lau đi.
Nàng kinh ngạc nhìn Long Phi Ly, vẻ mặt ánh mắt hắn thâm trầm .
“Nàng không muốn trẫm chạm vào nàng sao?” Hắn rời khỏi môi của nàng, trong giọng nói trầm thấp có phần thô ráp không rõ.
Nàng cười khổ, nhìn hắn hỏi lại, “Có ai lại không muốn?”
Lúc này đây, nàng rốt cục có thể khẳng định là ai bắt đầu trước.
Tại đây hắn hôn nàng, ánh mắt hẹp dài xinh đẹp mang theo sắc bén không nhiều lắm.
Ở trên mặt hắn từng cái lỗ chân lông giãn ra, nàng cúi đầu thở dốc.
Gắn bó tương giao, khiếp sợ, hỗn độn, khô nóng… Rốt cục thử đáp lại.
Sau đó là hắn có chút điên cuồng đoạt lấy.
Nước bọt hòa lẫn vào nhau, mỗi một chỗ đều gắn bó tiếp xúc qua.

Rúc vào trong lòng hắn, mà hắn vẫn còn nấn ná ở trên môi của nàng.
Không ai lên tiếng.
Tuyền Cơ muốn nhìn ánh mắt hắn một chút, xem thần sắc hắn lúc này, ngẫm lại, phỏng chừng cũng không thấy rõ ràng.
Cho dù thân như cha mẹ, yêu như tình nhân, gần như bằng hữu, mỗi người đều có thế giới của chính mình. Có thể lớn có thể nhỏ, nhưng trừ phi, người này cho phép ngươi đến gần, bằng không, lớn nhỏ cũng không liên quan tới ngươi, càng đừng nói bên trong ẩn chứa điều gì.
Hai người họ, sau nụ hôn này… liệu có thay đổi không, nàng muốn biết, nhưng có thể như thế nào, hỏi hắn sao… Cuối cùng chỉ đưa mắt nhìn xa xa về phía mặt hồ.
Gió thổi tóc bay tán loạn, quần áo đơn bạc, hơi lạnh, nàng không nhịn được rúc vào trong lòng hắn.
Long Phi Ly dùng tay dò xét cái trán của nàng, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
“Ở thêm một lát được không?”
“Nàng bị bệnh.”
“Không sao, dù sao cũng bệnh rồi.” Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Long Phi Ly, ngươi có từng nghe chuyện xưa chưa?”
“Chuyện xưa gì?” Hắn cởi áo ngoài khoác lên người nàng.
Nàng dùng tay cởi ra.
Long Phi Ly nhíu mày, “Nàng làm gì?”
“Ta trước sau gì cũng là bị bệnh, không sao hết, chính ngươi mặc vào đi. Hai người cùng bị bệnh, không có lời.”
Trong lồng ngực có chút chấn động.
Nàng tò mò, “Ngươi cười cái gì?”
“Kể trẫm nghe chuyện xưa kia xem nào.” Long Phi Ly thản nhiên nói, đem áo bào nàng vừa làm loạn giúp nàng đắp lên một lần nữa.
Đó là một chuyện cười, từng nghe nói qua nhiều lần, không biết ở Tây Lương có chuyện xưa như vậy hay không?
“Trời mưa, người đi trên đường đều nhanh nhanh chạy đi trú mưa, chỉ có một người vẫn giữ bộ dạng như không việc gì, chậm rãi bước đi. Người khác hỏi hắn vì sao, hắn nói phía trước cũng là đang mưa mà … “
Long Phi Ly nhíu mày mà cười.
“Người này rất ngốc không, không biết là phải tiết kiệm chút thời gian rảnh rỗi sao?” Nàng ở trong lòng hắn xích lại thêm một chút, “Long Phi Ly, ngươi… mệt không?”
Hắn vốn muốn đem nàng ôm chặt một chút, khẽ nắm chặt vai nàng.
“Trẫm không mệt.”
“Hạ Tang cùng Thanh Phong đi theo bên cạnh ngươi lâu rồi?”
“Ừm.” Ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn lại dường như có thói quen nghiền ngẫm suy tư của nàng.
“Bọn họ có thể khiến ngươi an tâm. Như vậy ít nhất lúc ngươi mệt, cũng có thể nghỉ ngơi một chút, bởi vì đã có họ ở đây.”
“Ừm, thật là tốt.” Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm.
Hắn không lên tiếng, nàng im lặng, cũng không thấy sợ hãi nói ra.
Hắn đột nhiên tựa nhẹ cằm trên đỉnh đẩu của nàng, nàng tuy rằng không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhưng như vậy làm cho người ta cảm giác thực ấm áp.
Đầu choáng váng nặng nề, nàng hít hít cái mũi, ngay cả chính mình cũng có thể nghe ra giọng mũi khản đặc.
“Trở về đi.” Hắn thanh âm rất nhẹ.
“Ở lại thêm chút nữa được không?”
“Cho trẫm một lý do.”
“Nhất kỳ nhất hội.” Nàng nghĩ nghĩ, nói.
“Nhất kỳ nhất hội?” Ánh mắt hắn đảo qua nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười khẽ, đó là từ dùng trong trà đạo Nhật Bản.
“Cả đời một lần, có vài thứ, cả đời chỉ có một lần duyên phận, hai người hôm nay có thể còn ngồi cùng một chỗ uống trà, ngày mai về sau, có lẽ vốn không có khả năng đoàn tụ. Trong trà đạo có nói, nhất kỳ nhất hội, khó có được một lần, xin hãy quý trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.