Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 34:




Lúc ba Nguyễn rời giường, vừa mới làm xong điểm tâm, Nguyễn Hâm Kiều đeo bao tay cách nhiệt mang món ăn ra, đặt trên miếng lót tròn bằng gỗ, bên cạnh là bánh rán hành, nước chấm, còn có mấy món dưa muối ngon miệng, tất cả là cô vừa mới mua ở dưới lầu.
"Sao lại không ngủ thêm một chút?" Sáng sớm trên mặt ba Nguyễn đầy nụ cười tươi, từ phòng ngủ đi ra rất vui cầm theo một cái hộp nhung màu đỏ, "Con xem này. Khoảng thời gian trước anh cả bên dì Lan của con đến, mang theo rất nhiều ngọc để bán, có chuỗi hạt vòng tay và mặt dây chuyền, đều là từ ở bên Myanmar. Ba thấy trên tay con có một cái vòng, liền mua cho con thêm một cái, con xem có đẹp không?"
Nguyễn Hâm Kiều vui mừng mở ra xem, một sợi dây màu đỏ, kèm theo một mặt Phật cười, cô không hiểu về ngọc thạch, nhưng mà nhìn màu sắc sáng rõ dịu dàng, sờ vào cảm thấy trơn nhẵn, thủ công tinh xảo, nhưng là một thứ tốt.
"Cám ơn ba ba!" Nguyễn Hâm Kiều đeo vào trên cổ, đắc ý soi gương, "Ba ba, của ba đâu?"
"Ba không đeo những thứ này." Vài ngàn một cái, chính là ông không nỡ, nhưng mà thấy cô vui vẻ, Nguyễn ba cũng vui theo, cười nhìn cô ở bàn trang điểm, "Chú Bằng cũng mua cho dì của con một cái."
Nguyễn Hâm Kiều biết lão ba là đau lòng tiếc tiền, không muốn mua cho mình, trong lòng than một tiếng, sau đó cười nói: "Ba ba, con làm cho ba vòng tay, làm từ hoa trong ngày hội xuân này, mọi thứ ngôi sao đức Phật, còn có vài hạt châu tử đàn nhỏ, thím nói tử đàn có thể dưỡng thần, trở về con sẽ theo học cùng với thím, con cũng làm cho ba một cái được không?"
"Làm cái gì mà làm, kì lạ thêm tốn thời gian nữa, ba không đeo cái gì hết." Ba Nguyễn cầm hai cái chén xới cơm, "Lại đây ăn cơm đi."
Cơm nước xong đợi nửa giờ, nhìn thấy lão ba uống thuốc xong, Nguyễn Hâm Kiều liền cùng lão ba đi đến nhà của chú Bằng.
Thời gian còn sớm, chú Bằng chưa đi bày hàng buôn bán, cười tủm tỉm đón bọn họ vào cửa, gọi dì đi lấy và cắt dưa hấu."Kiều Kiều có phải con lại gầy đi hay không?" Chú Bằng quan sát cô, "Có phải quay phim rất mệt, chú nhìn thế nào cũng gầy?"
"Không có, mỗi ngày con đều xem qua, cân nặng không thay đổi mà." Nguyễn Hâm Kiều cúi đầu sờ eo của mình, cười hì hì nói: "Chắc là ở nơi đó vận động tương đối nhiều, thịt béo đều đã luyện thành cơ bắp, nhìn sẽ gầy đi."
Cường Tử vừa mới rời giường ngáp một cái cũng đi ra, không mặc áo, chỉ mặc một cái quần cộc, nghe vậy híp mắt, nhìn cô: "Luyện cơ bắp làm gì, con gái có cơ bắp rất xấu."
Bây giờ da trắng nhỏ nhắn thật tốt, luyện thành cơ bắp cứng rắn giống với đám đàn ông, có gì hay đâu.
"Cái này gọi là khỏe mạnh." Nguyễn Hâm Kiều cho là không đúng, "Em cũng nên rèn luyện cơ thể nhiều thêm, nhìn tay chân của em kìa, về sau ngay cả bạn gái cũng không thể giữ được thì phải làm sao bây giờ."
"Ai nói em không giữ được!" Cường Tử không phục nói, vén tóc sang một bên, sau đó chui vào toilet.
Ngoại trừ mang về đặc sản ở thành phố S còn có bánh trung thu, Nguyễn Hâm Kiều còn gửi ba người một nhà bọn họ thêm một món quà, chú thím Bằng đều là quần áo, hai người vui vẻ mặc vào thử, kích cỡ vừa vặn; của Cường Tử là vài quyển sách về máy tính, chú Bằng châm chọc: "Mua cho nó mấy quyển sách này làm gì, tên hổn đản này mê chơi trò chơi đến mức đã muốn không nhận ra được mặt chữ, qua một học kỳ mà sách giáo khoa vẫn còn mới, ngay cả tên cũng không viết."
Nguyễn Hâm Kiều nở nụ cười: "Con thấy Cường Tử đối với thứ này có hứng thú, muốn học tiếp thì tìm trường đại học nào có chuyên môn một chút."
"Dựa vào nó, có thể đậu đại học đã mừng rồi." Chú Bằng hừ lạnh.
"Ôi!" Cường Tử không phục, "Ba đừng xem thường con, ba mà cứ như thế con sẽ đi thi và đậu đại học cho ba nhìn một cái!"
Chú Bằng liếc mắt nhìn nó, vẻ mặt khinh thường: "Chờ toán học của con đạt tiêu chuẩn rồi lại nói với ba."
Cường Tử dứt khoát một tiếng, cầm lấy mấy quyển sách kia trở về phòng.
Dự định là đến nhà chú Bằng rồi lập tức đi ngay, còn phải tặng quà cho những hàng xóm khác, kết quả không để ý, ở lại tới giữa trưa, bị gia đình chú Bằng giữ lại cùng nhau ăn cơm.
Ba Nguyễn cùng chú Bằng ở phòng khách trò chuyện, Nguyễn Hâm Kiều đến phòng bếp giúp đỡ, bị thím Bằng đuổi ra ngoài bảo nghỉ ngơi, cô chắp tay ra sau lưng xoay một vòng, vào phòng Cường Tử.
Cường Tử ngồi ở trên ghế chơi di động, mấy quyển sách kia để ở trên bàn, xem ra đã bị nó ném sang một bên.
"Em làm gì đó? Lại không chơi trò chơi." Chăn ở trên giường của nhóc không xếp gọn, rối tung, Nguyễn Hâm Kiều tìm một góc ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi.
"Xem trang thư tín." Cường Tử còn ném đến chăn sang chỗ khác, còn dùng tay vỗ vỗ, dọn cho cô một nơi để ngồi.
Nguyễn Hâm Kiều ngồi xếp bằng, than một tiếng, "Vậy em có thấy tin tức của chị hay không?"
"Có thấy." Cường Tử lơ đễnh nói, nhóc không chỉ thấy, còn thuận tay giúp cô trút giận với mấy người đần độn nói chuyện không xuôi tai."Chuyện xấu của chị bị truyền ra ngoài còn có thể vui được sao?"
"Những chuyện đó chị muốn giải thích." Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì, vẻ mặt thì ngược lại, hỏi nhóc, "Em dùng cách suy nghĩ của một người đàn ông giúp chị phân tích xem, nếu là bạn trai chị nhìn thấy, có tức giận không? Đây là chuyện không có thật, anh thông minh như vậy, chắc hẳn là không nên tin?"
"Bạn trai? Chị có bạn trai khi nào?"
Nguyễn Hâm Kiều làm bộ đá vào chân nhóc, nhỏ giọng mắng: "Chính là Quan Triệt đó, em đừng ở đó mà giả vờ không biết với chị."
Vẻ mặt của Cường Tử không có cảm xúc nói: "Oh, là chú Quan..."
Nhưng nói chưa dứt câu đã bị Nguyễn Hâm Kiều thẳng chân đá một cái, "Em còn như vậy chị tức giận thật đấy!"
"Ôi ôi biết rồi." Cường Tử xoa đùi một chút, lúc này mới nói nghiêm túc với cô, "Vấn đề ở đây không phải là thật hay giả. Bạn gái mình bị lan truyền tin xấu với một người khác, không cần nói là thật giả, ham muốn chiếm hữu của đàn ông không cho phép. Người con gái của mình, chỉ có thể theo dòng họ của mình, vì sao có thể ở cùng với một tên đàn ông khác —— có lẽ chính là loại cảm giác này, chị tự mình mà xem lại một chút đi."
"Như vậy sao..." Nguyễn Hâm Kiều vuốt cằm, có vẻ suy tư.
"Hoặc là chị có thể hiểu như thế này," Cường Tử còn nhỏ tuổi lại giống như chuyên gia về tình cảm, phân tích đạo lý rõ ràng, "Không có khe hở thì gió không đến..."
Nhưng mà còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Hâm Kiều cắt đứt, vỗ nhẹ trên đầu nhóc: "Tốt lắm chị đã hiểu, nhưng có phải em hay quan tâm đến các diễn đàn về tình cảm của phụ nữ hay không, ít nhất là những chuyện rối loạn."
Cường Tử: "..."
Sau cơm trưa về nhà nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Hâm Kiều lại mang theo quà nhỏ gửi cho hàng xóm quen biết.
Viện trưởng Lưu cùng dì Phương đi thành phố B vui Trung thu và thăm con mình, Nguyễn Hâm Kiều mang quà đến dưới nhà bọn họ, nói với viện trưởng Lưu là tấm lòng của mình gửi ở phòng bảo vệ.
Ra ngoài một chuyến, thuận tiện hẹn gặp Dữu Liễu, cùng nhau đi ăn vào buổi chiều, sau đó đưa quà cho cô và cả quà của Lộ Lộ.
Cô vẫn đội kính râm, tóc tán loạn, trên đầu đội một cái mũ che nắng rộng vành. Lúc này không giống với khi xưa, người còn chưa có nổi tiếng, chuyện xấu lan rộng, thật sự làm cho người ta xấu hổ.
Dữu Liễu nhận lấy quà cảm động nói: "Trách không được mọi người đều thích em, thật sự em rất có tâm, các ngày lễ đều nhớ kỹ. Em xem Lộ Lộ kia không chịu để tâm, quay phim xong rồi cũng không biết chạy tới chỗ nào, đừng nói là quà, ngay cả bóng dáng cũng tìm không thấy."
"Cậu ấy thuộc cung Nhân mã, có bệnh hay quên mà." Nguyễn Hâm Kiều nhìn quanh trong tiệm cà phê không có được mấy người khách, tháo mũ và kính râm xuống.
Trò chuyện náo nhiệt trên trang tin toàn là chuyện xấu, Nguyễn Hâm Kiều phiền muộn thở dài: "Tiểu Liễu Liễu, chị nói xem có phải đám truyền thông này xem nhiều tiểu thuyết hay không, nhìn thấy một nam một nữ thì bảo là có gian tình. Tình ý trong tưởng tượng à?"
"Không có biện pháp, người xem thấy hứng thú với chuyện này, truyền thông vì tạo ra tin nóng thì chuyện gì mà làm không được." Trong vòng luẩn quẩn của công việc, chuyện này sớm đã nhìn quen rồi, Dữu Liễu buông tay, "Chuyện xấu chưa hẳn là đã xấu, bây giờ danh tiếng của em còn chưa đủ lớn, mượn khí thế của Tùng Hạo để tăng độ nóng trong câu chuyện cũng là lựa chọn không tệ. Các fan của cậu ta coi như tốt, sức chiến đấu không có vững chắc như fan của Vệ Trạch Giai, chẳng qua đây là lần đầu tiên cậu ta vướng phải tin đồn xấu, fan phản ứng lớn một chút cũng rất bình thường."
"Nhưng bạn trai của em sẽ tức giận..." Nguyễn Hâm Kiều nâng cằm, hừ hừ nói, "Hơn nữa em cảm thấy em có thể dựa vào thực lực để nổi tiếng mà, không muốn dùng cách này."
Dữu Liễu cười cười: "Thật sự em đã giữ được Quan tổng sao? Chị nghe Lộ Lộ nói, còn không tin."
Nói tới Quan Triệt thì Nguyễn Hâm Kiều hé miệng cười, gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Đúng vậy!"
"Lợi hại lợi hại" Dữu Liễu bưng cà phê, "Đến cạn một ly!"
Tết Trung thu chị Như muốn ra ngoài, chỉ có một mình lão ba ở nhà, Nguyễn Hâm Kiều không dám ở bên ngoài lâu, đưa xong quà liền chạy nhanh về nhà.
Ban đêm mười lăm tháng tám, người trong một nhà quây quần ăn cơm đoàn viên, Nguyễn Hâm Kiều đã mua xong đồ ăn, lúc chuẩn bị nấu cơm, Cường Tử gọi bọn họ đến nhà ăn cơm.
Cứ một hai ngày lại đến nhà người khác cũng rất ngại, nhưng Cường Tử không cho cô có cơ hội từ chối, lôi cô đi.
"Đây là nhiệm vụ mà ba giao cho em, nhiệm vụ không thành ba sẽ không cho em ăn cơm. Đi thôi!"
"Ôi ôi ôi!" Nguyễn Hâm Kiều dở khóc dở cười kêu, "Phải mang theo cá."
Cường Tử lại quay trở về lấy cá, kiên quyết lôi kéo Nguyễn Hâm Kiều và ba Nguyễn ra ngoài, khóa cửa lại.
Cơm chiều là do mọi người làm cùng nhau, chú Bằng cầm thìa, ba Nguyễn bị giao việc nhặt đậu đũa, Nguyễn Hâm Kiều và thím Bằng phụ trách rửa rau cắt rau, một bên chỉ Cường Tử làm cá.
Trong phòng bếp nho nhỏ gần như là chứa không hết người, mỗi người lại cười vang.
Làm đồ ăn dọn đầy đủ ra cái bàn, chú Bằng cầm một chai rượu đế đi ra, ba Nguyễn cũng được ngoại lệ cho phép uống hai ly, vài người vui cười hớn hở cùng nhau ăn cơm, ấm áp như người một nhà.
Sau khi ăn xong Cường Tử tuổi trẻ khỏe mạnh đi vào phòng bếp rửa chén với tỷ số bỏ phiếu là 4:1, mặt khác bốn người bày một cái bàn bắt đầu chơi mạt chược.
Nguyễn Hâm Kiều không có nhiều cơ hội để chơi, cho dù vận may tốt lắm, nhưng mà bài đã nhiều lại tới nữa, nhiều lần tự ý bỏ bài ra ngoài. Sau khi Cường Tử rửa chén xong đi lại giúp cô, ba người lớn bên kia cố ý nhường, hai người bọn họ lập tức thắng lớn.
Hai người vui vẻ phấn chấn cầm tiền thắng được đi đến cửa hàng mua đồ ăn vặt, một người một que kem, Cường Tử ở bên trong đi lại một vòng, cầm một đống thức ăn mà cô thích, còn có mấy hộp pháo, bảo ông chủ bỏ vào trong túi xốp trang đứng lên.
Nguyễn Hâm Kiều cười ở một bên nhìn nhóc trả tiền, sau đó thừa dịp nó không chú ý lấy một trăm tiền lẻ nhét vào trong túi quần của nhóc.
Dường như Cường Tử biết được, cúi đầu nhìn: "Chị muốn làm gì? Sờ đùi rắn chắc của em."
Nguyễn Hâm Kiều cười phi hắn: "Em cứ đắc ý đi!"
Hai người ở trong sân phóng pháo, Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở bậc thềm phía sau cắn kem que, Cường Tử đốt pháo ném ra xa, một trận vang "Bốp —— bốp ——".
Trong chốc lát liền thu hút đám trẻ con, ai có tiền thì tự mình đi mua về mà phóng, không có tiền chỉ có thể đứng ở một bên mà nhìn. Nguyễn Hâm Kiều liền gọi Cường Tử chia cho bọn nhỏ, Cường Tử cúi đầu nhìn đám nhóc vừa mới tới đùi của mình, lạnh lùng từ chối: "Không cho."
"Quỷ hẹp hòi!" Nguyễn Hâm Kiều lấy từ trong gói to ra một hộp lén lút chia cho vài đứa nhỏ, có một bé được anh trai dẫn đi chơi, anh trai mua cho bé vài món đồ chơi kiểu dáng cô tiên, bảo nó cùng ngồi chơi với Nguyễn Hâm Kiều, bản thân chạy đến phía trước đi phóng pháo lên trời.
Cô bé nhìn đồ ăn vặt trong tay Nguyễn Hâm Kiều, mắt thèm không thôi. Nguyễn Hâm Kiều rộng rãi chia cho bé ăn, bé liền ngại ngùng nói "Cám ơn chị Kiều Kiều", sau đó đưa món đồ chơi của mình cho Kiều Kiều.
Nguyễn Hâm Kiều cầm chơi trong tay, bỗng nhiên có ánh sáng chiếu vào sân, một chiếc màu đen xe chạy tới, dừng lại ở một bên.
Đèn xe lóe lóe, tắt, xe cửa mở, đôi chân dài nhàn nhã bước ra trong màn đêm.
Nguyễn Hâm Kiều ngạc nhiên đứng dậy, cầm đồ chơi trong tay, thả người về phía trước, bị một đôi tay mạnh mẽ đón được.
"Sao anh lại tới đây!" Đồ chơi ở trong tay va vào người Quan Triệt, sợ đốt tới quần áo của anh, vội vàng quăng xuống đất."Anh không ăn cơm với người nhà sao, làm sao lại tới đây?"
"Ăn xong rồi, đến xem em." Quan Triệt buông cô xuống, tiếng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, giống cơn gió trong đêm thu lạnh lẽo, phảng phất bên tai.
"Anh thật tốt!"
Nguyễn Hâm Kiều ôm cổ anh rầm rì không muốn buông tay, Quan Triệt có chút không được tự nhiên, chỉ thấy trong sân nhỏ có một đôi mắt nhìn chằm qua bên này, sáng ngời có lực, còn sáng hơn so với ánh lửa trong món đồ chơi vừa rơi trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.