Tam Công Tử Của Ta

Chương 47:




Nữ quan kia ngẩng đầu lên, là A Chỉ.
Nàng ta cười lạnh với ta: “Nương nương, đắc tội rồi.”
Mấy nữ quan khác xông lên, giữ chặt ta, A Chỉ cầm rất nhiều kim bạc, đ.â.m vào tay ta.
Hàng trăm vết thương nhỏ li ti rỉ máu.
Không đau, nhưng trông rất đáng sợ.
Ta hỏi A Chỉ, tại sao lại hận ta như vậy. Ta và nàng, căn bản chỉ gặp nhau một lần.
Nàng cười khổ: “Đoan Mộc Mẫn, sao ngươi có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng của ta?”
“Tam công tử, Tam công tử là tất cả đối với ta…”
“Vì chàng ấy, vì có thể ở bên chàng ấy, có thể gặp chàng ấy nhiều hơn, ta thậm chí… thậm chí còn nguyện ý trở thành tẩu tẩu của chàng ấy, hoang đường, vô lý như vậy, cũng chỉ vì muốn có chút ràng buộc với chàng ấy.”
“Sáng tối thỉnh an, ngày lễ tết, ta đều có thể gặp chàng ấy.”
“Ta có lỗi gì chứ, ta chỉ là quá yêu chàng ấy, quá muốn có được chàng ấy. Nhưng ta đã cố gắng như vậy, ta không cần mặt mũi, ta cầu xin chàng ấy giữ ta lại, cưới ta, nhưng chàng ấy lại nói, chàng ấy vĩnh viễn coi ta là tẩu tẩu.”
“Thật nực cười, hừ, ta thật sự quá nực cười.”
“Nhưng, ngươi và ta có gì khác biệt chứ, Đoan Mộc Mẫn, chẳng phải ngươi cũng mặt dày mày dạn đeo bám chàng ấy sao?”
Nàng ta vừa nói, nụ cười dần dần trở nên điên cuồng: “Nhưng tại sao? Tại sao chàng ấy lại yêu ngươi? Rõ ràng ngươi đến sau ta rất lâu. Tại sao lại bất công như vậy, ngươi dựa vào cái gì?”
“Ta không cam tâm.”
“Có lẽ, có lẽ là vì khuôn mặt này, thân thể này của ngươi…”
“Chi bằng hủy hoại nó, hủy hoại tất cả.”
“Ta muốn xem, khi khuôn mặt này mục rữa, thân thể này cũng mục nát, Tam công tử còn yêu ngươi, Đoan Mộc Mẫn, nữa hay không?”
Ta cười khổ lắc đầu: “A Chỉ, mỗi người đều khác nhau, tại sao phải so sánh? Ngươi có cuộc sống của riêng mình, tại sao cứ phải nhìn chằm chằm vào cuộc sống của ta, quên mất con đường của bản thân?”
“Ta bị hủy hoại thì sao, căn bản không có chút lợi ích nào cho cuộc sống của ngươi.”
Nàng ta c h ế t đứng tại chỗ.
Ta nhìn nàng với ánh mắt thương hại: “Ngươi đã hủy hoại bản thân mình. A Chỉ.”
Cứ nhìn chằm chằm vào cuộc sống của người khác, thứ bị hủy hoại, chính là cuộc đời của bản thân.
Hoàng thượng bước vào, hắn thản nhiên nhấp một ngụm trà, nói: “Vệ Diễm tạo phản rồi.”
Tam công tử, tạo phản rồi. Không ngoài dự đoán.
Hắn buộc phải phản, hắn không thể để binh lính của mình c h ế t oan ở đảo Ly, không thể để bi kịch ở U Minh Cốc tái diễn.
Ta ngừng động tác cắt bấc đèn, trong lòng lại dấy lên hi vọng.
Hoàng thượng ôm ta từ phía sau, vừa hôn lên má ta, vừa hỏi: “Nàng nói xem, hắn ta sẽ thắng, hay là trẫm sẽ thắng?”
Ta im lặng.
Im lặng một lúc.
Bỗng nhiên, hắn hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất.
Đồ sứ vỡ tan tành.
Hắn bế ta lên bàn, ép ta phải nhìn hắn.
“Bất kể ai thắng, nàng đều là Hoàng hậu của trẫm.”
“Nàng, Đoan Mộc Mẫn, là thuộc về trẫm, Thẩm Dạ.”
“Cho dù trẫm không cần nàng nữa, nàng sống hay c h ế t, đều là người của trẫm.”
Hắn vỗ tay, một cung nhân bước vào.
Hắn vén váy ta lên, chỉ vào vùng da dưới bụng, nói với người kia: “Ngay tại đây, khắc lên, “Thê tử của Thẩm Dạ”.”
Mặt ta trắng bệch.
Xăm hình là kỹ thuật được truyền từ Đại Lương sang, sau khi xăm, cả đời sẽ không phai mờ.
Sau khi khắc lên…
Ta và Tam công tử… sẽ không còn khả năng nữa.
Lúc xăm hình, đau đớn đến xé ruột xé gan, ta muốn vùng vẫy, nhưng Hoàng thượng lại giữ chặt ta.
Đêm hôm đó, Hoàng thượng muốn làm gì đó, nhưng lúc hắn cởi y phục ra, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Ta cúi đầu nhìn, trên tay ta, nổi lên từng nốt mụn mủ, có nốt đã vỡ, chảy ra dịch vàng đục…
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Rất nhanh sau đó, mặt ta, cũng bắt đầu thối rữa.
Ta không dám soi gương, không dám nhìn mặt nước, chỉ có thể dùng lớp y phục dày, lớp khăn che mặt dày, che kín bản thân.
Hoàng thượng dường như nổi giận với Quý phi, nhưng, dù sao cũng là phu thê nhiều năm, cuối cùng, A Chỉ bị g i ế t, Quý phi, vẫn là Quý phi.
Thái y chẩn đoán, nói bệnh của ta có thể lây lan.
Hoàng thượng đưa ta đến chùa Mộng Ẩn, canh phòng cẩn mật, hắn nói: “Hoàng hậu, đợi chiến tranh kết thúc, trẫm sẽ quay lại đón nàng.”
Cuối cùng ta cũng được rời khỏi hoàng cung.
Ta gặp được phụ thân và ca ca, người nhà không ai dám nói chuyện của ta cho mẫu thân biết.
Ta không dám để phụ thân, ca ca nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ta, ta lừa họ rằng ta bị cảm lạnh.
Chúng ta gặp nhau qua một lớp rèm.
Ta quỳ xuống sau lớp rèm, cầu xin phụ thân: “Xin phụ thân, hãy giúp Tam công tử.”
Phụ thân đứng ngoài rèm, trầm ngâm hồi lâu: “Mẫn Nhi, nó mang họ Vệ, không phải họ Thẩm, nó tạo phản, là loạn thần tặc tử. Nếu nhà họ Đoan Mộc chúng ta giúp nó, sẽ bị người đời nguyền rủa.”
Ta: “Phụ thân, vinh quang của Đoan Mộc gia, từ đâu mà có?”
“Tổ tiên của nhà họ Đoan Mộc, năm đó chỉ là một người chăn cừu, nhưng ông ấy dám cùng Nữ đế khởi nghĩa, khai sáng triều đại mới, mới có được vinh quang của nhà họ Đoan Mộc chúng ta, đến đời tằng tổ phụ, ông ấy ra sức thúc đẩy chính sách mới, cải cách khoa cử, cho con em nhà nghèo có cơ hội thi cử, làm quan, cũng từ đó, nhà họ Đoan Mộc chúng ta, mới có môn sinh khắp thiên hạ…”
“Phụ thân, nhà họ Đoan Mộc chúng ta được vinh hiển đến ngày nay, là nhờ dám phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, chứ không phải là cố chấp giữ lấy những thứ lỗi thời.”
Ta lại quỳ xuống, dập đầu: “Xin phụ thân, hãy chọn minh chủ, đi theo chính đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.