Tâm Độc

Chương 105: Vây quét (06)




Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
06.
Hoa Sùng đứng dậy, tim đập nhanh hơn.
Anh kinh ngạc nhìn Liễu Chí Tần, lặp lại: "Không kìm lòng được?"
"Em không nghĩ anh vẫn còn nhớ em. Lúc nãy anh hỏi số hiệu, là vì anh nhớ em là '092' đúng không? Nếu như không nhớ rõ, anh sẽ không hỏi như vậy, phải không?" Liễu Chí Tần đè lại cảm xúc, nỗi nhớ nhung bị kìm nén tận đáy lòng nhiều năm qua, hầu như tất cả đều hiện lên nơi đáy mắt, "Em nghĩ anh đã không còn nhớ tới em, thậm chí còn không biết đến em. Em, em,.."
Hiếm khi cậu lắp bắp nói năng không được mạch lạc.
Lòng bàn tay Hoa Sùng nóng rực, máu chảy khắp toàn thân như mang nhiệt độ nóng bỏng.
"Anh vẫn thường chơi chung với anh trai em. Khi đó em vẫn còn là sinh viên trường quân đội, đến trại huấn luyện chung muộn hơn các anh." Tốc độ nói của Liễu Chí Tần lúc nhanh lúc chậm, sự quý mến cùng với cảm xúc yêu từ cái nhìn đầu tiên khi còn trẻ giống như muốn áp đảo, cậu hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh, "Lúc mới đến trại huấn luyện chung em đã chú ý đến anh. Em nghe nói, anh với anh trai là một trong số những cảnh sát đặc nhiệm giỏi nhất. Các anh đều có sở trường riêng, anh em am hiểu điều tra đột kích, còn anh bắn súng rất giỏi."
Hoa Sùng đứng tại chỗ cũ, ánh mắt sững sờ, như đang nghiêm túc tiêu hóa những gì mới vừa nghe được.
"Sinh viên trường bình thường với sinh viên trường quân đội như bọn em, không thể cùng các anh huấn luyện chung được. Không có họ tên, trên mặt còn bị bôi màu. Bọn em cũng không được tham gia cuộc thi bắn tỉa lần đầu tiên khi khai mạc, không có cơ hội ra sân, chỉ có thể làm khán giả, đứng quan sát từ phía xa." Liễu Chí Tần tiếp tục nói: "Em mượn được chiếc ống nhòm từ người hướng dẫn, vốn định nhìn anh trai, nhưng khi nhìn thấy anh trong tư thế nằm ngắm bắn, em không thể chú ý tới ai khác được nữa. Anh giành được vị trí đầu trong nhóm bắn tỉa, đồng đội chạy tới ôm anh chúc mừng, anh của em chạy tới trước. Anh mang kính râm, em không nhìn thấy mắt anh, nhưng cho đến sau này em vẫn nhớ rõ bộ dạng lúc anh cười rộ lên. Em luôn nghĩ rằng, anh cười thoải mái như vậy, đôi mắt chắc hẳn sẽ rất sáng."
Hoa Sùng đưa tay sờ lên khóe môi.
Khóe môi của anh trời sinh hơi nhếch lên, lúc cười rất dễ dàng tạo cảm giác thoải mái cho người khác. Lúc còn ở trong đội cảnh sát đặc nhiệm, anh đã từng cười như vậy. Bây giờ thì ít đi, có thể tâm lý đã trưởng thành, có thể do nhiều tuổi hơn, cũng có thể do có nhiều trách nhiệm với áp lực.
Cuộc thi mà Liễu Chí Tần nhắc tới đó, đối với sự nghiệp làm đặc cảnh của anh nó cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, cho dù được vị trí thứ nhất, cũng không đáng khoe khoang.
Đối với cảnh sát đặc nhiệm thường vào sinh ra tử vì nhiệm vụ, cuộc thi này không đáng để ghi nhớ. Huy chương và huân chương là biểu tượng của danh dự và là bằng chứng của sức mạnh. Nhưng mà phần thưởng thực sự, chính là bản thân và đồng đội mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều bình an trở về.
Nếu Liễu Chí Tần không nói, anh đã không thể nhớ nổi tình hình lúc đó, mặc dù nhắc tới, anh vẫn tốn nhiều công sức mới có thể nhớ lại.
Mình lúc ấy đeo kính đen sao? Đang cười to? Ôm nhiều người? An Trạch lúc ấy cũng ở đó?
Anh xoa xoa giữa chân mày, không có ấn tượng gì hết.
"Có lẽ anh đã quên lâu rồi, dù sao đối với anh, cuộc thi kia cũng không có gì đáng nhớ." Liễu Chí Tần khóe môi nhếch lên, có chút hoài niệm, "Anh không biết lúc đó em vẫn luôn nhìn anh. Trên sân có nhiều người như vậy, có người đang cổ vũ, có người đang la hét, ở bên sân khác còn đang vang lên tiếng súng, nhưng nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, em chỉ cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy một âm thanh nào hết."
Liễu Chí Tần dừng lại một chút, nhấc tay phải lên, ngón tay hơi cong lại, chỉ vào tim mình, "Không, cũng không đúng. Em nghe thấy tiếng nhịp tim mình, đập thình thịch, càng lúc càng mạnh, giống như muốn từ bên trong lồng ngực nhảy ra ngoài. Nó chưa bao giờ như vậy khi đối mặt với những người khác."
Ánh mắt Hoa Sùng sáng ngời, giống như năm đó.
Liễu Chí Tần cúi đầu, thở dài cười nói: "Đối với em, anh rất đặc biệt. Năm đó em còn trẻ, chỉ là một sinh viên của trường quân đội. Em muốn tới gần anh, nhưng lại không dám, chỉ dám lén lút nhìn anh huấn luyện, thi đấu, nghe anh trai kể chuyện về anh. Có lần anh em gọi em lại, hỏi em việc huấn luyện như thế nào, em vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy, nhưng thấy anh đi tới, em liền trốn tránh. Em sợ tâm tư của em bị anh với anh trai nhìn ra."
Hoa Sùng cảm thấy mí mắt của mình đang nhảy nhót, đôi lúc mạnh đến nỗi, giống như muốn cản trở tầm mắt của anh.
"Năm ấy không dám thừa nhận, sau này cũng không dám." Liễu Chí Tần nói: "Đặc biệt là sau khi anh trai em ra đi, trong lòng em chỉ còn lại hận thù. Em luôn nghĩ, ở Toa Thành có nhiều cảnh sát đặc nhiệm như vậy, tại sao người phải hi sinh lại là anh ấy? Cảnh sát đặc nhiệm khác có người nhà ngóng trông họ bình an, anh em không có sao? Em nghi ngờ những người bên cạnh anh ấy. Sau đó em có thông tin anh có liên quan đến Khâu Tái, nhưng khi đến Lạc Thành, gặp lại anh, tôi lại không kìm lòng được mà muốn tiếp cận anh, ở bên anh".
Hoa Sùng rút một điếu thuốc, nhưng qua hồi lâu cũng không châm lửa
Liễu Chí Tần nhìn anh, đem bật lửa đánh lên, tiếng 'cạch' vang vọng, tiếp tục nói: "Khi còn trẻ, em sợ 'yêu thích' trong lòng mình bị người khác biết,nên cố gắng che giấu. Đến bây giờ, em mới thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian."
"Tổ trưởng Hoa, bây giờ em tỏ tình với anh còn kịp nữa không?"
Bật lửa trong tay bị lần ấn mạnh cuối cùng mà rơi xuống sàn nhà, trong nháy mắt tiếp xúc, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Tay Hoa Sùng vẫn duy trì động tác châm lửa, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, nhặt bật lửa lên, tầm mắt hòa vào trong con ngươi Hoa Sùng.
Đầu óc trước giờ đều xoay chuyển rất nhanh của Hoa Sùng giống như bị ngừng lại, giọng nói có chút sững sờ, "Thích?"
Chân mày Liễu Chí Tần hơi nhíu lại, trịnh trọng gật đầu. Trong ánh mắt nghiêm túc còn chứa đựng sự căng thẳng, cùng lo âu thấp thỏm.
Mấy giây sau, Hoa Sùng quay mặt đi, thở mạnh mấy cái, bỗng nhiên có cảm giác đang ở trong rừng rậm tràn ngập không khí tươi mát, nhưng lại thiếu dưỡng khí trầm trọng, hô hấp không được thuận lợi.
Anh dùng một tay, che đi mí mắt đang hấp háy của mình, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Ánh sáng bị ngăn lại, thế giới rơi vào trong bóng tối. Những kí ức nửa năm bên nhau hòa hợp, giống như thủy triều quét tới,che phủ cả bầu trời.
Người đàn ông vừa mới nói thích anh đây, chính là cộng sự đắc lực nhất hợp tác với anh, kể từ khi anh làm cảnh sát hình sự. Không chỉ hiểu nhanh hết những ý nghĩ của anh, còn có thể đưa ra những ý kiến khác nhưng hợp lý. Trao đổi với nhau hoàn toàn không có trở ngại nào cả. Đối với anh Liễu Chí Tần là người đặc biệt nhất, không thể thiếu trong tổ trọng án, thậm chí là trong toàn đội cảnh sát hình sự.
"Tổ trưởng Hoa." Liễu Chí Tần giơ tay lên, tựa hồ là muốn trả lại bật lửa, "Em đã nói hết mọi chuyện, anh có thể.... Có thể cân nhắc ở bên em được không?"
Âm cuối run rẩy, giống như giai điệu của sự mong đợi cùng bất an.
Lúc nhận lại bật lửa, Hoa Sùng đụng phải đầu ngón tay Liễu Chí Tần, chỉ chạm nhẹ một chút, lại hoàn toàn nói lên tiếng lòng của nhau.
Liễu Chí Tần biết mình sắp mất không chế, nhưng lại không có cách nào khác. Một giây sau, cậu bắt lấy ngón tay Hoa Sùng, cúi mình hạ xuống một đó một nụ hôn dịu dàng lại có phần kìm nén.
Tình cảm thuở thiếu thời, giống như đều đổ dồn vào nụ hôn này.
Trong mắt Hoa Sùng giống như có ngọn lửa nhảy nhót chập chờn, lúc sáng lúc tối, cuối cùng lặng lẽ đứng yên.
Anh chợt nhận ra, mình để mặc cho Liễu Chí Tần hôn, mà không rút tay lại.
Liễu Chí Tần ngẩng đầu lên, lưu luyến buông tay ra.
Chỉ còn tiếng máy lạnh đang điều hòa không khí, với tiếng hít thở rời rạc.
Không ai nói chuyện, vì không biết phải nói gì, hay phải nói như thế nào.
Im lặng đôi khi khiến người ta xấu hổ, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy an tâm
Sự yên lặng kéo dài bị cắt đứt bởi một tiếng ho nhẹ.
Anh lớn hơn Liễu Chí Tần ba tuổi, nhưng bình thường không thấy khác biệt, Liễu Chí Tần càng giống người lớn biết chăm sóc người khác hơn. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Hoa Sùng lại tỏ ra già dặn và điểm tĩnh.
Anh nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, không tỏ ra xem nhẹ mọi việc, nhưng cũng không đánh mất thể diện.
"Tay em bị thương, không làm được việc nhà, đến nhà anh ăn cơm đi. Tuy anh không biết nhiều món, tay nghề cũng không giỏi bằng em, nhưng tốt xấu gì cũng không để em đói. Nếu ăn không quen, anh gọi thức ăn ngoài cho em."
Một câu nói đơn giản, giống như bàn việc nhà, đối với tình cảm của Liễu Chí Tần đã là hàng ngàn lời nói.
Chạng vạng, là khoảng thời gian đông đúc nhất của nhà ăn cục cảnh sát thành phố. Khúc Trị đứng ở trước cửa phòng tổ trọng án, một tay cầm trà đá, một tay suốt ruột gõ cửa, "ĐM, nhanh lên, cậu làm quái gì mà lâu thế? Suốt ngày quên trước quên sau, vứt đồ bừa bãi, rồi có ngày cậu vứt luôn cả bản thân mình luôn đi cũng không biết!"
Trương Mậu lấy điện thoại di động, chạy nhanh tới, "Đây rồi, đây rồi! Ầy tổ phó Khúc, anh đừng trách em, muốn trách thì trách tổ trưởng Hoa với anh Tiểu Liễu đó. Hôm qua hai người kia làm em sợ muốn chết, tới giờ vẫn còn sợ đây này. Mí mắt thì giật liên hồi, đầu óc ngừng hoạt động. Anh nói xem, lỡ như bọn họ thật sự có chuyện gì thì phải làm sao chứ....."
"Cậu xem lại bản thân mình đi, Trương Tiểu Mậu!" Khúc Trị tức cười, vỗ vỗ lồng ngực Trương Mậu, "Đầu óc cậu không được tốt còn đổ lỗi cho Hoa Sùng, có tin là anh ta mà nghe được thì cậu sẽ bị ốm đòn không?"
"Nói cái gì vậy? Động một chút là đánh người, trong lòng mấy người tôi là người bạo lực như vậy sao?"
Một giọng nói quen thuộc từ trên cầu thang truyền xuống, Trương Mậu cùng Khúc Trị quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Sùng với Liễu Chí Tần lần lượt đi tới.
"Tổ trưởng Hoa, anh Tiểu Liễu!" Trương Mậu kinh ngạc hỏi: "Sao các anh lại đến đây?"
"Địa bàn của tôi là tổ trọng án mà, đúng không?" Hoa Sùng cười, "Hai người có thể ở đây uống hồng trà đá tôi mua, mà không cho phép tôi với Liễu Chí Tần quay lại?"
"Không phải!" Trương Mậu vội vã giải thích, "Các anh không phải về nhà nghỉ ngơi sao? Ngón tay anh Tiểu Liễu bị gãy, não của anh..."
Hoa Sùng quăng một ánh mắt sắc như dao tới, "Não bị gì? Nào, nói hai từ cuối nghe xem."
"Em không nói gì hết!" Trương Mậu kinh sợ nói, "Em chỉ là một vật trang trí!"
Khúc Trị vỗ lên gáy cậu ta, "Đồ ngốc, các thành viên trong tổ trọng án chúng ta đều rất thông minh, có ai làm vật trang trí?"
Lúc này, có vài thành viên khác trong đội từ văn phòng đi ra, vừa thấy Hoa Sùng cùng Liễu Chí Tần đều ngạc nhiên nói: "Ơ! Hai người về rồi?"
"Xem ra tôi không nên trở lại." Hoa Sùng quơ quơ túi trong tay, "Đừng xuống nhà ăn, tôi có mua bữa tối cho mọi người."
"Cảm ơn tổ trưởng Hoa!" Trương Mậu vui tươi hớn hở chạy lại cầm, ngay lập tức kêu lên: "Sao lại nặng thế này chứ? Tổ phó Khúc giúp em với!"
"Mua ít mấy người đủ ăn sao?" Hoa Sùng lắc lắc tay, ngón tay bị túi nhựa ghìm cho tê rần. Tay trái Liễu Chí Tần bị thương, chỉ có thể cầm bằng tay phải, anh cầm hết phần lớn, một đường từ nhà hàng tới cục cảnh sát, nhìn thì thấy thoải mái, nhưng thực ra tốn rất nhiều sức lực.
Đám người ồn ào quay vào phòng, tranh nhau mở đồ ăn ra, chỉ còn lại Hoa Sùng với Liễu Chí Tần ở ngoài cửa. Hoa Sùng định đi theo vào, đột nhiên tay bị nắm lại.
Liễu Chí Tần đứng phía sau anh, thấp giọng nói: "Tôi xem một chút."
"Này." Hoa Sùng có chút bất đắc dĩ, "Chỉ bị ghìm đỏ thôi mà, không phải tay em cũng vậy sao?"
"Anh xách nhiều đồ hơn em, hai cái túi kia cũng nặng hơn của em." Liễu Chí Tần vuốt ve vệt đỏ trên ngón tay anh, sau đó nhẹ nhàng ấn ấn.
Hoa Sùng rút tay về, "Vậy em làm sao cho ngón tay em nhanh khỏi đi, lần sau em cầm đồ nặng, anh cầm cái nhẹ."
Liễu Chí Tần nở nụ cười, "Thật ra chúng ta có thể nhờ nhân viên giao hàng mang thức ăn tới đây. Bọn mình tự cầm như thế này, lại khiến người khác bị thất nghiệp."
"Sao lúc gọi đồ ăn em không nói? Bây giờ nói cái này chỉ để làm quân sư." Hoa Sùng đút ngón tay đang dần nóng lên vào túi áo.
"Lúc ấy em chỉ chú ý thức ăn trong chén, không để ý tới chuyện khác." Liễu Chí Tần dừng lại nửa giây, lại nói: "Sườn với thịt viên trong bát là anh gắp cho em."
Hoa Sùng nheo mắt liếc cậu một cái.
"Đi thôi, vào làm việc." Liễu Chí Tần nói.
(gớm cái miệng anh Tần =]])
Cảnh sát trong tổ trọng án không mấy ai có giọng nhỏ, đến giờ cơm tối, âm lượng trong phòng làm việc đã ồn ào thành thành tạp âm, Hoa Sùng đi thẳng vào trong phòng nghỉ, nhìn thấy chiếc giường chính giữa phòng, quai hàm đột nhiên siết chặt.
Trước đây, có rất nhiều lần buồn ngủ đến nỗi không chống đỡ được, anh cùng Liễu Chí Tần đã chen chúc trên chiếc giường này.
Lúc ấy trong đầu anh toàn là mấy vụ án, lười nghĩ đến chuyện khác, giờ nhìn lại mới thấy không giống bình thường.
Ban ngày ở nhà Liễu Chí Tần, anh bảo sẽ nấu cơm cho Liễu Chí Tần, cuối cùng vẫn là Liễu Chí Tần xuống bếp, dùng một tay nấu hai bát mì trứng cà chua. Sau khi ăn xong, anh đi rửa bát, Liễu Chí Tần cầm lấy bình tưới nước, đi ra ban công tưới hoa.
Anh nhìn theo, chỉ thấy trên mấy chậu hoa đều là lan hoàng thảo.
Kí ức đột nhiên xuất hiện, An Trạch thường nói, lan hoàng thảo dùng pha trà uống sẽ khiến mắt sáng hơn, lính bắn tỉa thì nên uống nhiều.
Mà lan hoàng thảo yếu ớt, không dễ chăm, An Trạch có trồng vài chậu, nhưng hầu như đều chết hết, số còn lại bị đồng đội lấy lý do 'không ăn để nhìn nó chết à?' mà ăn hết, khiến An Trạch tức đến nỗi đuổi theo đòi đánh.
Liễu Chí Tần vừa tưới cây vừa nói: "Lan hoàng thảo còn có một biệt danh, gọi là cây bất tử."
"Cây bất tử..."
"Nhưng trường sinh bất tử chỗ nào chứ?" Liễu Chí Tần lắc đầu, "Em trồng lan hoàng thảo không phải tin vào điều đó, là bởi vì.."
"An Trạch tin dùng nó pha trà uống sẽ tốt cho mắt."
"Anh biết?"
Anh cười, thở dài nói, "Anh đã uống rất nhiều lan hoàng thảo mà anh em pha."
"Vậy à." Liễu Chí Tần rũ mí mắt xuống, thật lâu không lên tiếng.
"Anh cũng hái hai ba lá để pha với nước." Anh nói.
Liễu Chí Tần nhanh chóng đặt bình tưới cây xuống, giơ tay lên hái, "Được!"
Bên ngoài rất ồn ào, nhưng Hoa Sùng vẫn dễ dàng nhận ra tiếng Liễu Chí Tần đang lục tung bàn làm việc của anh lên, sau đó là tiếng cốc va vào nhau.
Không cần nhìn cũng biết Liễu Chí Tần đang nấu nước pha trà.
Trước đây chỉ có trà hoa cúc Trần Tranh tặng, giờ lại có thêm lá lan hoàng thảo vừa mới hái.
Từ lúc suýt mất mạng đến bây giờ, cũng chỉ mới hơn một ngày, nhưng lại có nhiều chuyện thay đổi, tâm trạng lo lắng cũng dần bình tĩnh lại.
Cái quan trọng nhất không phải là biết được tình cảm Liễu Chí Tần dành cho mình, mà là biết bản thân với Liễu Chí Tần đều có một mục đích giống nhau.
Anh không thể hứa hẹn với Liễu Chí Tần bất cứ điều gì, cũng giống như Liễu Chí Tần không cam kết với anh cái gì hết. Nhưng mà ít nhất, trên con đường sau này sẽ có thêm một người nữa cùng đồng hành.
Cùng nhau chống đỡ, dù sao cũng hơn một mình gánh vác.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, anh xoay người, nhận lấy trà do Liễu Chí Tần pha.
"Bên phía đội điều tra kỹ thuật không có tiến triển gì cả." Liễu Chí Tần nói, "Tất cả hồ sơ dưới tên Hoàng Tài Hoa đều đã được kiểm tra, không có gì bất thường hết. Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định xem anh ta đã đi đâu vào hai ngày trước khi xảy ra vụ việc. Lần cuối cùng anh ta xuất hiện trong video an ninh là ở bãi đậu xe chỗ chở hàng. Anh ta đỗ xe xong rồi rời đi, sau đó không còn thấy anh ta nữa."
"Xung quanh bãi đậu xe chở hàng có rất nhiều camera công cộng. Xe buýt và tàu điện ngầm cũng có camera. Hoàng Tài Hoa không có xe riêng, cũng không bắt xe taxi. Anh ta biến mất như vậy, chỉ còn một lý do giải thích được." Hoa Sùng không lập tức uống trà ngay, mà cầm trong tay sưởi ấm, "Chính là lúc anh ta rời khỏi bãi đỗ xe không lâu, thì bị cưỡng ép hoặc dụ dỗ lên một chiếc xe, nhưng mà mọi việc sau đó lại không thể nào khống chế được."
"Vậy anh giải thích thế nào về việc anh ta không ngay lập tức vận chuyển những thanh thép đến địa điểm đã được giao?" pPhòng nghỉ hơi nhỏ, không thích hợp đi qua đi lại, Liễu Chí Tần đi mấy bước, rồi dựa vào bên cửa sổ, "Trong báo cáo điều tra sơ bộ, có một thông tin là anh ta không bao giờ có thói quen trì hoãn, một khi có nhiệm vụ được giao, anh ta sẽ ngay lập tức hoàn thành. Ngày đó anh ta đến công trường nhận vật liệu để vận chuyển, theo lý thuyết sẽ ngay lập tức chở đến địa điểm được giao, để nhận được tiền nhanh hơn, còn có thể tiếp nhận việc khác."
Hoa Sùng chống cằm, lầm bầm như tự nói với mình, "Anh ta có việc gấp cần làm, cho nên tạm thời đưa xe chở vật liệu đỗ ở bãi đậu xe. Anh ta không tùy tiện đỗ xe ở chỗ khác, bởi vì bãi đậu xe vận chuyển hàng hóa là nơi an toàn nhất, không lo mấy thanh thép bị trộm đi, điều này hợp với tính tự giác và cẩn trọng của anh ta. Anh ta để xe vật liệu ở bãi đổ xe, mà không liên lạc với bên nhận hàng nói thay đổi thời gian, chứng tỏ anh ta sẽ không đi quá lâu. Điều này chứng tỏ việc anh ta cần làm không mất quá nhiều thời gian, tôi đoán sẽ không vượt quá hai tiếng đồng hồ. Chỉ là anh ta không nghĩ tới, trong vòng hai tiếng này lại xảy ra chuyện."
"Hai tiếng đồng hồ, chuyện quan trọng khiến một tài xế chở hàng phải làm gấp..." Liễu Chí Tần nhíu mày, "Là chuyện gì?"
"Tạm thời anh không nghĩ ra được, cái này cần phải dựa vào sinh hoạt hàng ngày của anh ta để suy đoán, bằng những hiểu biết của chúng ta hiện tại về anh ta, thì chưa đủ để đưa ra được suy đoán kiểu này. Giờ chúng ta đã thu hẹp được thời gian với phạm vi không gian." Hoa Sùng lắc đầu, nói, "Thế nhưng để giám sát những chiếc xe đã di chuyển qua bãi đậu xe là không có khả năng. Chuyện xảy ra lúc trước thì sao? Hoàng Tài Hoa đã tới bãi đậu xe lái xe đi, vậy những chuyện anh ta gặp trước đó là gì?"
"Trong camera giám sát thì thấy anh ta đi vào bãi đỗ xe từ cổng phía Nam." Liễu Chí Tần nói, "Sau khi xử lý hình ảnh, có thể nhìn thấy được biểu cảm khuôn mặt của anh ta trở nên dại ra, không cảm xúc. So với lúc rời đi vào hai ngày trước, áo quần với kiểu tóc của anh ta cũng thay đổi. Nhưng lúc làm thủ tục ra vào với nhân viên công tác, anh ta làm rất bình thường mà không có gì cản trở. Tổ trưởng Hoa."
"Hả?"
"Hoàng Tài Hoa chắc chắn đã bị người khác khống chế, nhưng anh có cảm thấy anh ta giống như đã gặp phải một điều gì đó quá sức chịu đựng, rồi bị khống chế không?"
"Có vẻ giống như bị thao túng về mặt tinh thần hơn." Hoa Sùng nói: "Người bình thường lúc đối mặt với cái chết sẽ luôn có tâm lý sợ hãi, đây là điều không thể thay đổi được. Cho dù Hoàng Tài Hoa đã quyết tâm chết sau khi đâm chết chúng ta,thì lúc đâm vào chiếc xe tải hạng nặng anh ta cũng sẽ do dự trong tích tắc. Nhưng trên thực tế, anh ta không có một hành động nào để giảm tốc độ, cứ thế là lao thẳng tới. Mà Từ Kham nói,anh ta không phải bị chất kích thích khống chế, vậy thì rất có thể là...."
"Bị thôi miên?"
Hoa Sùng gật đầu, "Hành vi thao túng tinh thần vẫn luôn là một khó khăn lớn trong việc điều tra tội phạm, bởi vì trước khi điều tra rõ ràng chân tướng, rất khó để phỏng đoán kẻ phạm tội đã làm đến bước nào. Mà cách thức thao túng cũng tùy theo mỗi người, không có tiêu chuẩn thống nhất."
"Ừm." Liễu Chí Tần rời khỏi chỗ cửa sổ, đi tới trước mặt Hoa Sùng, tay phải nhấc lên, lại nhanh chóng thả xuống.
Hoa Sùng Khó hiểu: "Sao vậy?"
"Em muốn uống một ngụm trà của anh."
"Của em đâu?"
"Ở bên ngoài." Liễu Chí Tần giơ tay trái đang bị nẹp lên, "Mỗi lần chỉ có thể bưng được một cốc."
Chỉ cần đi ra ngoài vài bước là lấy được một cốc trà khác, còn chưa tới nửa phút, nhưng Hoa Sùng vẫn đưa cốc của mình cho Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần nhấp một ngụm, lông mày lập tức nhăn lại.
"Khó uống lắm à?" Hoa Sùng hỏi.
"Anh thử đi." Liễu Chí Tần đưa cái cốc lại.
Hoa Sùng ngập ngừng nếm thử một ngụm, không có mùi lạ. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, anh bắt gặp ánh mắt của Liễu Chí Tần.
"Em đến tổ điều tra kỹ thuật xem thử." Liễu Chí Tần cười nói.
(j dụ xếp Hoa hun gián tiếp chứ j, tui là tui rành lắm nha =]])
Khí trời mùa thu ngày càng rõ rệt, ánh nắng hoàng hôn tan đi, màn đêm nhanh chóng buông xuống.
Mà trời trở tối cũng không làm cho thành phố trở nên vắng vẻ hơn, ngược lại, ở khu vực lân cận của một số trung tâm mua sắm thuộc quận An Lạc là lúc bắt đầu khoảng thời gian náo nhiệt.
Gần trung tâm thương mại Hằng Ngạn có một ga tàu điện ngầm lớn nhất Lạc Thành: nhà ga Thiên Lạc, 3 tuyến nối sân bay, ga đường sắt cao tốc, ga xe lửa cũ, ga hành khách đường dài, giờ cao điểm ở đây là buổi sáng và buổi tối. Nhưng vào những thời điểm khác, bên ngoài nhà ga cũng đông như mắc cửi.
Nhiều người đi bộ như này, đã mang đến nguồn 'khách hàng' khổng lỗ cho những người hát rong, ăn xin.
Trong ngày, ban quản lý đô thị thay phiên nhau tuần tra quanh nhà ga Thiên Lạc, ngoại trừ những người biểu diễn đường phố có giấy chứng nhận, còn lại thì không ai khác được phép "kinh doanh". Nhưng ban đêm thì khác. Ban quản lý thành phố nghỉ làm, mấy kẻ 'đầu trâu mặt ngựa' bắt đầu tụ họp. Mấy kẻ ăn xin giả phần lớn là những kẻ lừa đảo, chuyên làm trò gian để đòi tiền.
Doãn Tử Kiều năm nay 23 tuổi, ôm guitar bên vệ đường hát một bài hát lạc điệu, trước mặt để một tờ lịch treo tường, bên trên viết một dòng chữ 'Kiếm tiền chữa bệnh thiếu máu cho mẹ', sau vài giờ đã kiếm được ba đến năm trăm tệ.
Đến 11h, ga tàu điện ngầm đóng cửa, anh ta cũng thu dọn đồ, mang đàn trên vai, ngâm nga một giai điệu, đi ra con đường nhỏ phía sau, định băng qua con đường đó, đến quán bar bên kia đường tìm người đẹp.
Con đường nhỏ rất yên tĩnh, là một phần của khu phố cổ chưa bị phá bỏ. Anh ta mang tai nghe, đắm chìm trong niềm vui vừa mới kiếm được tiền, hoàn toàn không để ý một bóng đen đang dần dần đến gần mình.
Cho đến khi đi ngang qua ngọn đèn đường duy nhất đang bật sáng trên con đường nhỏ, anh ta mới thấy, bên cạnh cái bóng của mình, còn có bóng của một người khác.
Anh ta tháo tai nghe ra, đột ngột xoay người lại, giây tiếp theo, đôi mắt anh ta mở to kinh hãi. . Truyện Võng Du
Cổ họng bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, không kịp phát ra tiếng rên rỉ nào.
- -
Sau 105 chương cuối cùng cũng tỏ tình, mệt quá huhu =]]]
Đổi xưng hô từ giờ và chúng ta bắt đầu đi vào những màn yêu nhau lén lút nơi công sở hmu hmu =]]]]
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.