Tâm Độc

Chương 106: Vây quét (07)




Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel
Vây quét
07.
Sáng sớm, con đường nhỏ tối tăm chật hẹp, bên trong yên tĩnh đến rợn người. Con đường nhỏ dài hơn 180 mét, một đầu nối liền với ga Thiên Lạc và trung tâm thương mại Hằng Ngạn, đầu kia là phố của những quán bar, hộp đêm nhộn nhịp thuộc quận An Lạc, cùng với một số tòa nhà văn phòng thương mại cao tầng. Ban ngày có nhiều người đi đường tắt qua đây, đặc biệt là vào giờ cao điểm buổi sáng, nhưng buổi tối lại ít người qua. Bên cạnh đường nhỏ là đường cái đèn đóm sáng trưng, thỉnh thoảng còn có xe cảnh sát tuần tra chạy qua chạy lại, đi bộ ở đó an toàn hơn nhiều so với đường nhỏ âm u.
Thế nhưng cũng có người buổi đêm thích đi qua đường nhỏ này, chẳng hạn như Doãn Tử Kiều đã tắt thở, hay là Lý Lập Văn người phục vụ quán bar mới đi ra từ chỗ làm.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với Lý Lập Văn.
Một ông khách trung niên to béo tới quán, nhìn có vẻ là người có tiền, ngồi chỗ ghế sô pha, trông từ phía sau giống như quái vật, nhìn trước mặt lại càng giống, bụng bia ưỡn đến độ như ngay lập tức muốn nổ tung luôn. Lúc nói chuyện thì phun nước bọt như cái máy. Lý Lập Văn đưa rượu lại, bị phun cho một mặt đầy nước bọt hôi rình.
Kiếm sống trong cái ngành dịch vụ này, điều quan trọng là phải biết nhẫn nhịn và chịu được oan ức. Tính tình Lý Lập Văn trước đây không tốt chút nào, dễ nổi nóng, nhưng làm việc chân tay mấy năm ở các quán bar, nhà hàng, các kiểu khách hàng ngu ngốc mà cậu ta gặp không một nghìn thì cũng tám trăm loại, tính cách cũng bị bào mòn đi. Dù mang một mặt nước miếng, nhưng vẫn tươi cười cúi chào "Bụng Bia", lúc quay người đi thì gục mặt xuống.
Tiếng nhạc trong quán rất ồn ào, Lý Lập Văn mượn dùng sữa rửa mặt thơm nồng nặc của ca sĩ trong quán. Cậu ta vừa rửa mặt trong phòng vệ sinh, chửi rủa khách với người làm chung, sự ghê tởm giữa lông mày và trong mắt cậu ta dần tan thành nước, trôi đi.
"Mày nói xem loại người này còn sống làm đéo gì? Việc của ông ta là gây chuyện rồi giả vờ không biết sao? Nhìn cái bụng to đùng của ông ta xem? *** mẹ, không biết bên trong chứa mấy kg sh!t. Lúc nói chuyện thì văng nước bọt liên tục, mẹ nó chứ, phun hết cả vào mặt ông đây. Ông ta làm gì mà nhiều nước vậy chứ? Còn nhiều nước hơn cả phía dưới của đàn bà! *** con mẹ nó, tao muốn đâm chết cái miệng xúc xích kia của ông ta!"
Đồng nghiệp nghe xong cười ha hả, "Sao mày độc miệng quá vậy? Mở miệng ngậm miệng đều là ĐM, thằng đàn ông tốt như tao nghe không lọt. Mày như thế này thì làm sao tìm được bạn gái chứ? Ai mà chọc tới mày chắc mười tám đời tổ tông đều bị mày hỏi thăm hết!"
Lý Lập Văn khịt mũi mấy tiếng, không thấy xấu hổ mà còn cảm thấy tự hào, "Tao nào giờ như vậy á, thô tục không văn hóa, khác với mấy người thành phố như mày. Tốt nhất là đừng có chọc tao, tao mà điên lên thì sẽ xiên người luôn đấy, không màng gì hết, cứ đâm chết rồi nói chuyện sau!"
"Uầy, mày đỉnh!", đồng nghiệp cười xong lại nhắc nhở: "Thế nhưng mày vẫn nên chú ý chút, mấy lời này nói với bọn tao thì được, nhưng tuyệt đối đừng để khách nghe thấy. Những kẻ có tiền kia, lương tâm còn nhỏ hơn cả hậu môn, nếu biết mày mắng bọn họ sau lưng, chắc chắn sẽ tìm ông chủ mắng vốn, cuối cùng người thiệt thòi vẫn là mày thôi."
"Chậc, tao biết." Lý Lập Văn không quan tâm, "Cái tên ngu ngốc kia đang uống rượu, làm sao mà nghe thấy được?"
Nhưng mười phút sau, Lý Lập Văn bị quản lý ấn đầu xuống xin lỗi "Bụng Bia", suýt chút nữa thì quỳ xuống luôn, còn bị phạt một tuần tiền lương. Nguyên nhân là bạn của "Bụng Bia" đi vệ sinh, tình cờ nghe được mấy lời nói ác ý bẩn thỉu của Lý Lập Văn.
Quán bar thường mở cửa đến 4 giờ sáng, mà Lý Lập Văn gặp chuyện tâm trạng không tốt, cậu ta xin phép quản lý về nhà sớm. Người quản lý lúc trước cùng từng là một người phục vụ đi lên, trước kia cũng hay mắng chửi khách sau lưng, có thể hiểu tâm trạng của Lý Lập Văn, bảo cậu ta về ngủ ngon, sau này muốn bày tỏ sự bất bình thì cứ đến tìm mình, đừng có chửi rủa gì trong phòng vệ sinh.
Lý Lập Văn không được an ủi chút nào, trong đầu toàn là căm tức đối với gã "Bụng Bia", đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Mấy lời cậu ta nói Lúc nãy trong phòng vệ sinh, cái gì mà "điên lên thì sẽ xiên người, đâm chết rồi lại nói sau!", thật ra cậu ta tự biết rõ trong bụng, bản thân là gì dám giết người, chỉ giỏi "nổ" thôi.
Ra khỏi quán bar, Lý Lập Văn chán nản cúi đầu, đi về phía con đường nhỏ. Đầu bên kia đường có một trạm xe buýt đêm, một vé chỉ mất hai tệ.
Nhưng có rất ít chuyến xe đêm, nếu bị lỡ chuyến thì phải đợi cả tiếng đồng hồ, đi lại bảy tám trạm dừng thì rất vất vả.
Thật ra có thể bắt xe ở con đường trước quán bar, đôi khi không muốn đợi xe buýt đêm, cậu ta sẽ chơi sang một lần, ngồi xe taxi về nhà.
Thế nhưng hôm nay không thể "chơi sang" được.
Nghĩ đến việc bị trừ một tuần tiền lương, Lý Lập Văn cắn răng, bước nhanh vào con đường nhỏ.
Hẻm nhỏ này cậu ta đã đi quen. Không giống với người khác, đi qua hẻm để đi tắt cho nhanh, mà lúc anh ta đi qua đây, có thể mơ hồ cảm nhận được cảm giác thân thuộc hiếm có.
Lý Lập Văn không phải là người Lạc Thành, quê cậu ta ở một trấn nhỏ của tình Hàm, điều kiện kinh tế kém phát triển, trong trấn chỉ toàn là những ngôi nhà cổ, con hẻm nơi cậu ta sống, cũng giống như con đường nhỏ này. Quận An Lạc quá phồn hoa, ban đêm cũng sáng rỡ tấp nập, khiến cho người ta khao khát, nhưng cũng cảm nhận được sự xa lạ, thờ ơ. Chỉ có con đường nhỏ cũ kĩ rách nát đang chờ bị phá bỏ này, mới mang chút không khí quê nhà.
Bình thường, lúc đi qua con đường nhỏ này, tâm trạng Lý Lập Văn khá tốt, vì kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, trở về căn phòng thuê nhỏ, không cần phải nghĩ gì hết, có thể ngủ một giấc thoải mái tới trưa. Thế nhưng hôm nay thật xui xẻo, cậu ta rất bực bội, bước nhanh vào bên trong đường, vẻ mặt u ám giống như thật sự sắp giết người.
Lúc đi vào đường nhỏ không bao lâu, anh ta đá phải một vật, cúi đầu nhìn xuống, là một đồ vật phồng phồng hình chữ nhật.
Cậu ta dừng bước, ngồi xổm xuống để nhìn kĩ hơn, phát hiện đó là một chiếc ví.
Một chiếc ví nhét đầy tiền đến căng phồng!
Đối với một người vừa mới bị cắt lương mà nói, nhặt được một chiếc ví đầy tiền trên đường vắng chẳng khác nào là một bước lên tiên. Cậu ta vội vàng nhặt nó lên, mở ra xem, nhưng nháy mắt niềm vui sướng hóa thành thất vọng.
Bóp tiền mặc dù nhìn rất căng phồng, nhưng bên trong hầu như toàn tiền lẻ, tờ tiền mệnh giá lớn nhất cũng chỉ là hai mươi tệ.
"*** mẹ, bị điên à? Toàn tiền lẻ thế này?" Lý Lập Văn giận dữ, ngồi chồm hổm trên mặt đất đếm tiền. Đếm đi đếm lại ba lần, tổng cộng là 337 tệ.
"*** con mẹ mày!" Cậu ta tiếp tục lục ví, tìm được mấy tấm thẻ với một cái chứng minh thư, chủ nhân của chiếc ví là Doãn Tử Kiều, mới 23 tuổi, cũng gần bằng tuổi mình.
Lý Lập Văn thở dài, nhét chứng minh thư vào ví, rồi đem cất vào túi mình, tự an ủi: ba trăm tệ thì ba trăm tệ, dù sao có còn hơn không.
Có ba trăm tệ "an ủi" này, tâm trạng của Lý Lập Văn cũng coi như tốt hơn chút, tiếp tục đi nhanh về phía trước, trên đường đi, cậu ta thoáng thấy một người nằm khuất dưới chân tường, trên mặt đất hình như có vết bẩn. Nhưng ánh sáng không được tốt, không biết đó là vết gì. Nếu là trước đây, cậu ta có thể sẽ đi lại xem người kia thế nào, nhưng giờ cậu ta lười quan tâm, chỉ liếc mắt một cái từ xa, rồi lại tiếp tục đi thẳng.
Cậu ta đã từng nhìn thấy nhiều kẻ say rượu nôn ói, nằm trong con đường nhỏ này, nói gì bọn họ cũng chẳng nghe, lát sau tỉnh rượu lại vỗ mông rời đi.
Với lại, những người làm khách trong quán bar mấy ai là người tốt, có nhiều kẻ như "Bụng Bia", không coi những người phục vụ ra cái gì hết, cứ xem mình như trời, uống đến chết cũng đáng đời.
Lý Lập Văn không thấy áy náy chút nào, chân bước nhanh, lúc đến chỗ rẽ còn chạy nhanh hơn, cậu ta không hề biết lúc mình đi ngang qua, cái người đang nằm trong bóng tối ấy, dù đã tắt thở, nhưng đôi mắt trừng lớn đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
"Có người bị cắt cổ trong con đường nhỏ cạnh ga Thiên Lạc!"
Tổ trọng án vừa mới bắt đầu buổi sáng làm việc đã nhận được thông báo vụ án từ văn phòng quận An Lạc.
Hoa Sùng cả đêm ngủ không ngon, đầu óc choáng váng, mí mắt rủ xuống, trong lòng vẫn đang nghĩ về vụ án Hoàng Tài Hoa.
Sau hơn một ngày điều tra vẫn không có chút manh mối giá trị nào, tung tích của Hoàng Tài Hoa hai ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra vẫn là một bí ẩn.
Khúc Trị than khổ, nói: "Cái gì vậy trời, sao mà vụ án này tiếp đến vụ án khác vậy, ông đây có phải là người có ba đầu sáu tay đâu!".
"Anh đi xem xét hiện trường." Hoa Sùng bị tiếng gầm làm cho tỉnh táo lại, giơ tay vỗ vỗ vai Khúc Trị, "Cậu tiếp tục điều tra manh mối xe chở hàng, vụ án ở quận An Lạc anh và anh Tiểu Liễu sẽ phụ trách."
"Haizz!" Khúc Trị thở dài, vò đầu bứt tóc, "Vết thương của các anh vẫn chưa khỏi đâu đấy. Nếu như không phải là vụ án đặc biệt rắc rối thì cứ giao cho Đội 1 hoặc Đội 2 của đội cảnh sát hình sự đi."
"Ừm" Hoa Sùng nhìn thời gian, cau mày nói: "Đây là thời gian cao điểm mọi người đi làm, gần ga Thiên Lạc có rất nhiều người, chỉ sợ hiện trường của vụ án sẽ bị phá hoại."
"Có cái còn đáng sợ hơn ấy!" Khúc Trị rùng mình, "Tổ trưởng Hoa, anh đã quên đội trưởng Đội điều tra hình sự quận An Lạc là ai rồi sao? Anh ta còn đáng sợ hơn việc phá hủy hiện trường nhiều, dù sao em cũng không muốn hợp tác với anh ta nữa, đúng là ác mộng mà, lúc trước phá án với anh ta, em "bị nhiễm" mấy tật xấu của anh ta luôn, phải mất cả tuần mới sửa lại được."
Hoa Sùng hơi khó xử, suy nghĩ một chút, đành phải nói: "Có thể lần này không phải anh ta tới hiện trường."
"Chắc chắn là anh ta." Khúc Trị nói: " Anh ta chăm chỉ lắm, khu vực của mình xảy ra chuyện, chắc chắn anh ta sẽ là người tới đầu tiên."
Ngay lúc ấy, Liễu Chí Tần cầm hai túi đồ ăn sáng trở lại, trên vai đeo một chiếc ba lô, bộ dạng có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Cậu vừa bước vào, Hoa Sùng liền quay lại nhìn, thấy cậu đi đi lại lại ở trong văn phòng, dùng cái tay không bị "tàn phế" nấu nước pha trà, trước đây cậu thường rót nước vào hai tách, lần này lại đổ thẳng vào một cái bình giữ nhiệt màu đỏ sẫm, đợi một chút, đậy kín nắp lại, bỏ vào túi bên hông balo đang đeo.
"Tổ trưởng Hoa?" Khúc Trị quơ quơ tay, "Anh nhìn cái gì vậy?"
Hoa Sùng thu ánh mắt lại, vờ như không có chuyện gì nói: "Hả? Không có gì. Đi đây, trong cục có chuyện gì thì liên lạc với tụi anh."
Nói xong, anh nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng, tới chỗ Liễu Chí Tần đang đợi.
"Tổ trưởng Hoa.
"Hả?"
"Lúc nãy anh nhìn em?"
Hoa Sùng dừng bước, không chịu thừa nhận, "Lúc nãy em ở đâu anh còn chả biết."
"Chẳng lẽ cảm giác của em sai sao? Nhưng giác quan thứ sáu của em luôn rất chuẩn mà." Liễu Chí Tần đưa một túi bánh trứng với sữa đậu nành nóng, cười nói: "Em vừa mua bữa sáng về, lúc đang nấu nước, cứ cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình."
Hoa Sùng bình tĩnh nói: "Ồ, vậy chắc là Khúc Trị, cậu ta nhìn xem tay em đỡ chưa."
Liễu Chí Tần "tin tưởng", nhấc tay trái lên nói: "Còn phải mất chút thời gian, nhưng không còn đau nữa."
Hoa Sùng liếc nhìn bình giữ nhiệt bên hông ba lô, không nhớ trước đây Liễu Chí Tần có cái này, thuận miệng hỏi: "Cái bình này đâu ra vậy?"
" Em mua."
"Em mua lúc nào vậy?"
Liễu Chí Tần nghiêng đầu đi, mím môi cười.
Hoa Sùng bị cậu cười làm cho bối rối, "Vẻ mặt của em hơi kỳ quái đó."
"Vậy sao?" Liễu Chí Tần sờ sờ cằm, " Em chỉ nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta vừa rồi khá thú vị."
Hoa Sùng không rõ, "Thú vị chỗ nào."
Liễu Chí Tần cười không đáp, bước nhanh xuống lầu.
Hoa Sùng đến tận lúc lên xe vẫn đang suy nghĩ thú vị chỗ nào.
"Cái bình này đâu ra vậy?" "Tôi mua.", "Cậu mua lúc nào vậy?" ba câu hỏi đáp đơn giản phổ thông, thú vị chỗ nào?
Trên đường tới hiện trường, Từ Kham vừa lướt weibo vừa nói, "Những bức ảnh về thi thể đã bị người ta đưa lên mạng, mọi người xem tấm này đi, có thể nắm được chi tiết luôn rồi."
Hoa Sùng đang ăn bánh trứng, nghe vậy liêc nhìn một cái lại tiếp tục ăn.
Mà Trương Mậu ngồi bên cạnh còn chưa ăn, sau khi xem phải vội vàng mở cửa sổ thông khí.
Lý Huấn vỗ vỗ lưng Trương Mậu, tận tình khuyên nhủ, nói: "Làm một cảnh sát hình sự, phải giống như tổ trưởng Hoa, thi thể trước mặt nhưng vẫn tiếp tục ăn cơm. Như cậu thì làm sao mà làm được? Sao không đến Bộ phận giám định dấu vết của chúng tôi?"
Trương Mậu quay đầu lại, "Anh nói như thể ở bộ phận giám định dấu vết không cần phải nhìn thấy thi thể vậy?"
"Nhìn thấy thi thể thì sao? Thi thể cũng chẳng đáng sợ." Lý Huấn nói: "Điều đáng sợ là kẻ biến người sống thành người chết cơ. Chức trách của cảnh sát hình sự như chúng ta chính là tìm ra những kẻ đó, bắt bọn chúng phải nhận sự trừng phạt từ pháp luật."
"Anh nói cũng đúng."
"Đương nhiên, vậy nên cậu tới Bộ phận giám định dấu vết của chúng tôi đi?"
" Khồng." Trương Mậu nhanh chóng trả lời rất kiên định, "Tổ trọng án là nhà của tôi."
Từ Kham chầm chậm nói: "Vậy Tổ trưởng Hoa là bố cậu."
Trong buồng xe đột nhiên yên tĩnh lại, Từ Kham ngẩng đầu nhìn, phát hiện Hoa Sùng đang cười lạnh, vội vã xua tay: "Mấy người nghe lầm rồi, tôi không có nói gì hết."
(sếp Hoa làm bố Chí Tần làm mẹ =]]])
Ga Thiên Lạc vẫn náo nhiệt như trước, mà hai đầu của con đường nhỏ đã bị giăng dây cảnh giới, làm cho sự náo nhiệt này trở nên căng thẳng hơn.
Mấy người làm việc ở gần đấy đã vội vàng đi vào các tòa nhà văn phòng, nhưng bên ngoài dây cảnh giới vẫn còn không ít người đang đứng, bọn họ tò mò nhìn vào trong con đường nhỏ, một số còn đưa điện thoại lên quay, nhưng chẳng biết có quay được gì không.
Nhóm của Hoa Sùng đi vào từ ngã tư bên hông ga Thiên Lạc, đội trưởng Đội điều tra hình sự của quận An Lạc, Tào Hãn, nhanh chóng vẫy tay với họ, "Tổ trưởng Hoa ơi! Chú đến rồi hè!"
Mấy nhân viên của tổ giám định đang làm việc, Lý Huấn vội vàng tham gia, Từ Kham mang găng tay và giày vào, ngồi xổm xuống bên thi thể bắt đầu tiến hành kiểm tra sơ bộ.
Hoa Sùng liếc mắt nhìn xung quanh, cau mày nói: "Buổi sáng chỗ này có rất nhiều người qua lại phải không?"
"Ai nói không phải mô (đâu)?" Tào Hãn đã ngoài 30 tuổi, nổi tiếng là hotboy trong giới cảnh sát của quận An Lạc, thậm chí là cảnh sát của cả tỉnh Hàm này, anh ta thật sự rất đẹp trai, mày rậm mắt to, dáng người cao lớn. Bất kể người đàn ông nào mà nhìn thấy anh ta cũng không thể không bật khen một câu "Mẹ nó thật đẹp trai". Nhưng anh ta từ nhỏ lớn lên trong thôn quê hẻo lánh, tuy là sau khi trưởng thành thì rời nhà vào học trường cảnh sát, nhưng vẫn không thay đổi cái giọng nói địa phương của mình, há mồm là "Răng, mô, rứa". Chưa kể, biểu cảm cũng rất cường điệu, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài chân chất lương thiện ấy. Lúc mới nhậm chức, mấy nữ cảnh sát đều trở thành fan của anh ta, nhưng vừa qua mấy ngày sau thì thành antifan nhờ mấy biểu cảm đó hết.
Anh ta có năng lực chuyên môn vững vàng, tính cách cũng cương trực, phấn đấu đến vị trí đội trưởng đội hình sự quận An Lạc hoàn toàn là nhờ vào bản thân mình. Nhưng mà Hoa Sùng lại không quá thích hợp tác với anh ta, bởi vì rõ ràng là trường hợp rất nghiêm túc, nhưng chỉ cần anh ta nói một câu, cộng với cái biểu cảm ấy, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trương Mậu nghe được tiếng "mô" kia, liền quay lưng lại che miệng cười. Liễu Chí Tần lần đầu tiên gặp Tào Hãn, không bị cái giọng địa phương cùng với cái biểu cảm của anh ta chọc cười, nhưng lại có chút để ý tới cái câu "Tổ trưởng Hoa ơi".
Cũng thật khó nghe.
Hoa Sùng không muốn nhìn thấy mặt Tào Hãn, đành phải nhìn chằm chằm thi thể cách đó vài bước, "Tình hình thế nào?"
" Tổ trưởng Hoa, chú nhìn hai bên ni đi." Tào Hãn nghiêm túc chỉ vào hai bên chỗ rẽ, "Bên nớ (kia) là cửa ra vào của ga tàu điện ngầm, bên ni (này) là các tòa nhà văn phòng, có đến mấy trăm công ty lớn nhỏ chen chúc trong đó. Để cho nhanh thì mấy ngài (người) đi mần (làm) sau khi xuống tàu điện ngầm sẽ đi qua con đường nhỏ ni. Sáng sớm ni đồn công an nhận được mười mấy cuộc điện thoại, đều là gọi tới báo trong đường nhỏ ni có ngài (người) chết. Lúc tui tới thì bên trong bên ngoài đều đầy ngài (người) luôn!"
Hoa Sùng có thể tưởng tượng ra cái cảnh đó, nhưng khi nghe Tào Hãn dùng một loạt từ "ni, nớ, mô" để miêu tả, mí mắt giật giật liên tục.
Sau khi hợp tác với Tào Hãn, Khúc Trị đã bị anh ta "truyền nhiễm", nói "răng, mô, rứa" suốt một tuần, đúng là không phải không có lý do.
"Nạn nhân nỏ (không) có vật dụng chi (gì) có giá trị như điện thoại di động, ví tiền hay chứng minh nhân dân hết, tui đã cử người đi xác minh danh tính của anh ta." Tào Hãn lúc làm việc hết sức chăm chú, không để ý lông mày của mình lúc thì nhướng bên phải một cái, lúc thì nhướng bên trái một cái, trông rất buồn cười, anh ta tiếp tục nói: "Chắc chắn sẽ mau (nhanh) chóng điều tra ra người ni. Tổ trưởng Hoa, làm răng (sao) mà sắc mặt chú xấu rứa (vậy)? Có muốn nghỉ ngơi chút khung (không)?"
Lần này, ngay cả Liễu Chí Tần cũng thấy hơi buồn cười.
Hoa Sùng phẩy phẩy tay, không muốn nói chuyện cùng Tào Hãn nữa, đi tới bên cạnh thi thể, lẳng lặng cúi người xuống.
Nạn nhân là một nam thanh niên có mái tóc khá dài, mặc áo len đen có mũ, quần thể thao màu xám đậm, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng. Trên cổ có một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương gáy phía trong, là một vết thương chí mạng. Trên quần áo có rất nhiều vết máu, xung quanh cũng loang lổ máu. Bên cạnh vứt một cây đàn ghi ta rẻ tiền, đứt một dây, thân đàn có nhiều vết xước.
Nhìn từ vết máu, có thể khẳng định chỗ nạn nhân nằm chính là hiện trường sát hại, hung thủ chỉ di chuyển thi thể đến gần bức tường hơn chút.
Hoa Sùng ngẩng đầu lên, nhìn ngọn đèn đứng ở bên đường. Ngọn đèn đường cách thi thể gần nhất chưa tới ba mét.
Nạn nhân bị cắt cổ dưới đèn đường.
Liễu Chí Tần đi tới, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, nói: "Đường nhỏ như thế này, ban đêm có thể cũng không bật đèn, có một bóng đèn chiếu sáng được là tốt lắm rồi."
Hoa Sùng gật đầu, gọi Lý Huấn đi kiểm tra xem trên đường nhỏ này có bao nhiêu đèn sáng được, mấy cái hỏng.
Tào Hãn nghe vậy, vội vàng lớn tiếng nói: "Cấy ni (cái này) tui đã điều tra rồi! Chỉ có bóng ni là sáng được, còn lại bị hư hết ráo!"
Hoa Sùng tự động che mấy tiếng "cấy ni" với "hết ráo" đi, nói: "Một con đường nhỏ dài gần hai trăm mét, hung thủ đã chọn nơi sáng nhất để ra tay?"
"Có thể đối với kẻ sát nhân, đây là địa điểm tốt nhất cho hắn ra tay. Nhưng điều này có vẻ không hợp lý. Nếu như tôi hung thủ, tôi sẽ chọn một nơi tối tăm hơn." Liễu Chí Tần nói.
Hoa Sùng lùi lại vài bước quan sát phía sau, nói: "Con đường nhỏ này không có camera."
"Ở bên ngoài có." Tào Hãn nói, "Hai bên nơi rẽ lối đi bộ đều có camera, tui đã cho người đi lấy video giám sát rồi, sẽ mau coi được ngay thôi!"
Đây là lần đầu tiên Liễu Chí Tần tiếp xúc với Tào Hãn, rất khó khăn để mà thích ứng được, Hoa Sùng có thể tự động che đi mấy từ "răng, mô, rứa", nhưng cậu lại tạm thời không làm được. Cũng giống như sáng sớm nghe được một giai điệu tươi vui phát ra từ một cái quán ven đường, lập tức bị tẩy não, trong đầu cứ phát đi phát lại giai điệu ấy, suốt cả một ngày, đến tận khi chìm vào giấc ngủ mới dừng lại được.
Hoa Sùng đụng vào cánh tay Liễu Chí Tần một cái, "Đợi lát nữa xem video giám sát."
Liễu Chí Tần "Ừm" một tiếng, rồi buột miệng nói: "Em biết rồi hè."
Hoa Sùng giật mình một cái, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà, ngạc nhiên hỏi: "Em mới nói cái gì đó?"
Liễu Chí Tần lúc này mới nhận ra mình bị trúng "độc" của Tào Hãn, lắc đầu, "Em nói là em biết rồi."
Hoa Sùng gần như trợn tròn mắt, kéo Liễu Chí Tần sang một bên, nói nhỏ: "Hầu như người nào mới gặp Tào Hãn đều bị anh ta 'lây', anh nghĩ em sẽ ngoại lệ. Không ngờ em cũng bị 'trúng chiêu'."
Liễu Chí Tần vừa nãy hơi xấu hổ, nghe Hoa Sùng nói vậy, lập tức nhẹ nhõm một hơi, "Anh cũng bị anh ta 'lây'?"
Hoa Sùng nghĩ tới bộ dạng mình lúc ấy, xua xua tay nói: "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa!"
Liễu Chí Tần truy hỏi: "Lúc đó anh nói cái gì?"
"Nói sau đi." Hoa Sùng nhướng mắt, "Tập trung vào vụ án trước đã, lúc nào rảnh tôi nói với cậu."
Lúc này Từ Kham đứng lên, "Vết thương lấy mạng nằm ở cổ, yết hầu với động mạch bị cắt đứt hoàn toàn. Miệng vết thương bằng phẳng, không có vết cắt dư thừa. Trên người nạn nhân không có dấu vết bị đánh hay bị không chế, hung thủ đã thành công chỉ với một dao duy nhất và có tâm lý tương đối bình tĩnh khi gây án. Bước đầu có thể loại trừ khả năng giết người vì mất khống chế cảm xúc. Tôi đã lấy một ít da dưới móng tay nạn nhân, sẽ về kiểm tra sau."
"Hành động cắt cổ nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thật ra không dễ." Liễu Chí Tần cúi đầu, "Hung thủ có thể lấy đi tính mạng của một người đàn ông trưởng thành chỉ bằng một nhát dao, xem xét từ miệng vết thương rất dứt khoát, việc này..."
Hoa Sùng nói: "Giống như là một người có kinh nghiệm gây ra."
Từ Kham tháo găng tay ra, "Nạn nhân có dùng thuốc hay trên người có những vết thương khác hay không, sau khi khám nghiệm tử thi mới biết."
"Còn thời gian tử vong?" Hoa Sùng hỏi.
"Trong khoảng từ 11 giờ đến 12 giờ đêm qua." Từ Kham nhìn thoáng qua lối rẽ bên kia, "Camera ngoài kia có thể sẽ quay được anh ta."
"Trước tiên đem thi thể về khám nghiệm tử thi, nhanh chóng xác định danh tính nạn nhân." Hoa Sùng nói xong vẫy vẫy tay với Tào Hãn, "Xem video giám sát ở khoảng thời gian sau 10 giờ rưỡi tối qua."
Phòng trọ mà Lý Lập Văn thuê nằm ở chỗ giao nhau giữa quận An Lạc và quận Phú Khang, trên danh nghĩa nó thuộc quận An Lạc, nhưng lại giống kiểu nhà ở quận Phú Khang hơn: cũ kỹ, ẩm thấp, ánh sáng không tốt, xung quanh rất ồn ào và an ninh công cộng kém.
Buổi tối trở về nhà, Lý Lập Văn muốn nhanh chóng đi ngủ, nhưng nhớ tới việc ở quán bar lại bị tức không ngủ được, cậu ta bật đèn lên đếm lại tiền trong ví, nhưng đếm thế nào cũng chỉ có ba trăm tệ...
"Mẹ nó!" Cậu ta ném cả ví lẫn tiền xuống đất, ép buộc bản thân không được suy nghĩ đến chuyện xui xẻo tối qua nữa, lấy chăn trùm kín đầu, đếm "một tệ, hai tệ, ba tệ,.." suốt một tiếng đồng hồ, mới chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng, mới ngủ không được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
- -
Note một chút:
- Về giọng địa phương của Tào Hãn, team mình thống nhất sẽ đổi thành giọng miền Trung, và sẽ in nghiêng những câu thoại dùng giọng này nha.
- Hai nam chính đang yêu nhau trong tối (phang nhau ở đâu thì chưa biết) nên những đoạn đối thoại riêng của cả hai là anh em còn nói chuyện chung với đồng nghiệp/người khác thì vẫn tôi tôi bình thường nhé. Iu đương vụng trộm nơi công sở bà con thông cảm.
. /.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.