Tam Hỏa

Chương 17:




“Tiểu Vãn.”
“Dạ?”
Tống Tịnh Vãn lơ ngơ quay đầu lại thì bắt gặp Chu Vị Lam và Tống Hoài Quân đang đứng trước cửa nhà cô. Chu Vị Lam khẽ mỉm cười khi thấy Lâm Sân gật đầu chào hỏi, bà tỏ ra khách sáo: “Cậu là bạn Hoài Quân đúng không? Tôi là mẹ của Tiểu Vãn. Tiểu Vãn ở đối diện nhà cậu, vậy về sau tôi phải phiền cậu giúp đỡ nó một chút.”
“Cô khách sáo rồi.”
Nghe được giọng nói của anh, Tống Tịnh Vãn mới giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào hai người đã đứng rất gần nhau. Tiếng anh trầm thấp quanh quẩn bên tai như đang chọc ngứa bản thân.
Cô chậm chạp đi về phía Chu Vị Lam. Bà nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, “Mẹ đi đây, hôm nào đó sẽ lại đến thăm con. Đừng quên lời mẹ dặn nhé, đến lúc đó mẹ tới đón.”
“Vâng.” Cô khẽ gật đầu.
Chu Vị Lam không để cô tiễn, bà chào hỏi với Tống Hoài Quân xong thì lái xe rời đi. Thấy người đã đi mất, Tống Hoài Quân dựa vào khung cửa nhìn cô cháu gái đang lặng thinh. Anh hỏi thăm với giọng điệu không mấy vui vẻ: “Chị ấy định đưa cháu đi đâu?”
Tống Hoài Quân rất khó nói rõ cảm xúc hiện tại của mình về Chu Vị Lam. Lúc bà vừa mới vào nhà chồng thì anh vẫn còn rất nhỏ. Sống cùng nhà với nhau nên anh rất có cảm tình với người chị dâu xinh đẹp này. Bởi vì thấy anh ít tuổi, có lúc Chu Vị Lam đã coi anh như con trai mình mà chăm sóc, đút cơm, thay quần áo, dẫn đi công viên chơi. Người đưa đón anh đi học nhiều nhất cũng là bà ấy.
Khi Tống Hoài Thanh và Chu Vị Lam ly hôn, Tống Hoài Quân cũng đau khổ không kém Tống Tịnh Vãn. Trong thế giới của trẻ thơ, một khi đã coi nhau như người nhà thì rất khó có thể chia xa. Đối với anh, anh trai, chị dâu, bố mẹ đều là những người thân yêu nhất, anh đã cho rằng người một nhà bọn họ sẽ sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau. Cho nên chuyện Chu Vị Lam rời đi, thế giới tâm hồn của anh đã dần dần sụp đổ.
Đương nhiên anh không thể có nhiều tổn thương sâu sắc như Tống Tịnh Vãn được. Chị dâu đi anh vẫn còn có mẹ nhưng Tống Tịnh Vãn thì không.
“Mẹ cháu bảo bà ấy sắp kết hôn nên muốn cháu đi giúp chọn váy cưới. Tiện thể để cháu gặp chú Phí một lần rồi cùng nhau ăn bữa cơm.” Tống Tịnh Vãn bình tĩnh trả lời. Tống Hoài Quân không nhìn ra được biểu cảm vui buồn gì trên gương mặt nhỏ bé kia.
Nhìn xem, đây chính là nguyên nhân Tống Hoài Quân không còn thích Chu Vị Lam nữa. Tuy đầu óc cháu gái nhà anh có hơi ngốc nhưng cô vẫn rất đáng yêu.
Có điều không thích, anh cũng không thể khua tay múa chân với người ta được.
“Mắt của cháu thì chọn ra được cái váy cưới nào đẹp chứ, đúng là biết kiếm cớ. Thôi mau đi tắm rồi đi ngủ đi. Bây giờ đã mấy giờ rồi?” Tống Hoài Quân nhếch miệng, vừa giữ cửa vừa thúc giục cô.
Thời gian đã không còn sớm nhưng Chu Vị Lam không biết thói quen ngủ đúng giờ của Tống Tịnh Vãn.
“Vậy chú nhỏ về sớm một chút nhé. Chú Lâm ngủ ngon ạ.” Chúc ngủ ngon nhưng cô không nhìn Lâm Sân lấy một cái. Mãi đến khi đóng cửa, cô vẫn cảm thấy có anh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Tống Hoài Quân thấy cô đã vào mới thở dài một hơi. Cả ngày tâm trạng đang tốt lại bỗng dưng xuất hiện một người đã từng biến mất từ rất lâu.
“Cháu gái cậu và mẹ cô ấy có mối quan hệ không tốt à?” Lâm Sân lên tiếng hỏi bất chợt.
“Tốt chứ sao không tốt. Cậu không thấy nó còn định đi chọn váy cưới cho mẹ hả?” Tống Hoài Quân ngồi xuống chiếc salon trong phòng khách rồi lại thở dài, “Tôi thì mong ước ngược lại, bọn họ đừng hòa thuận với nhau thì tốt hơn.”
Chấp nhận được việc một người đã rời đi là khoảng thời gian không hề ngắn ngủi.
Mười hai giờ đêm, bên ngoài dường như vô cùng im ắng.
Nhưng Tống Tịnh Vãn biết sự yên tĩnh này là do tiểu khu nhà cô cách âm tương đối tốt, có lẽ ngoài kia vẫn còn đang náo nhiệt. Ban ngày con đường đối diện có những quầy hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có ban đêm mới lên đèn, bật máy hút khói rồi nổi lửa than, gửi những mùi hương thức ăn thơm nức theo gió đêm bay qua bờ sông.
Bữa tối ban nãy Tống Tịnh Vãn ăn rất ít bởi vì Chu Vị Lam cứ huyên thuyên trò chuyện với cô cả buổi.
Trải qua hồi lâu đấu tranh tư tưởng, Tống Tịnh Vãn quyết định rời giường. Cô thay quần áo xong xuôi rồi cầm ví tiền và chìa khoá ra ngoài.
Thấy cửa nhà đối diện vẫn còn đóng, cô khẽ khàng khép cửa lại.
“Tiểu Vãn?” Bỗng dưng cánh cửa bên kia bật mở, bóng dáng cao lớn của Lâm Sân che mất ánh sáng bên trong, “Đã muộn thế này còn định đi đâu?”
Hình như vừa tắm xong nên anh mặc một chiếc áo thun trắng và quần dài đen, tóc vẫn hơi ướt còn nét mặt kia vô cùng tuấn tú. Tống Tịnh Vãn cũng bị bất ngờ, thắc mắc vì sao giờ này anh còn chưa ngủ.
“Cháu đói nên định đi mua ít đồ ăn.” Cô trả lời thành thật mang theo vẻ ngại ngùng.
Dù gì cô đã ngủ được một giấc rồi.
Lâm Sân thấy vẻ bối rối đang vân vê chiếc chìa khóa của cô thì khẽ cười: “Vừa hay tôi cũng đói bụng, cùng nhau đi thôi.”
Nói xong cũng không chờ cô trả lời mà quay vào cầm áo khoác.
“Cùng đi ấy ạ?” Tiếng thắc mắc nhỏ nhẹ của cô vang lên giữa hành lang yên tĩnh nhưng không nhận được câu đáp lại.
Lâm Sân dẫn Tống Tịnh Vãn đi qua cây cầu cổ rồi bước vào một nhà hàng sạch sẽ, có chút náo nhiệt của đêm khuya.
“Nhà hàng này Nghiêm Tư đã đưa tôi đến mấy lần, hương vị không tệ. Ở đây cháo hải sản là ngon nhất, có muốn nếm thử không?” Anh dịu dàng hỏi, gọi Tống Tịnh Vãn đang thất thần lại.
“À được, cái gì cháu cũng ăn.” Cô vẫn chưa kịp phản ứng tình huống mình cùng chú Lâm đi ăn khuya.
Bình thường hầu như cô không ăn vào giờ muộn thế này, cũng rất ít khi một mình đi ăn cùng đàn ông.
Lâm Sân gọi cháo hải sản và đồ nướng, anh còn dặn dò thêm vị cay. Khi ăn cả hai người như phối hợp ăn ý với nhau, suốt thời gian đều không nói chuyện. Lúc đầu cô có chút không được tự nhiên cho lắm nhưng thấy anh cũng đang nghiêm túc ăn thì bản thân tự mình bình tĩnh lại.
Hoàn thành xong bữa ăn, đêm càng về khuya, hai người chậm rãi quay về.
Cô căng da bụng chùng da mắt nên đi đường còn chậm chạp hơn bình thường. Đây là lần đầu tiên Lâm Sân thấy có người vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật thế này. Trông cô vẫn đang cố căng mắt ra quan sát đường đi, anh cố áp xuống suy nghĩ đưa tay ra đỡ cô.
Nếu như để anh cõng, cô có thể yên giấc ngủ đến tận khi về nhà.
Tống Tịnh Vãn che miệng ngáp một cái, thấy Lâm Sân vẫn giữ im lặng nên cơn buồn ngủ của cô càng thêm mãnh liệt. Anh nhìn bộ dáng cô mà không còn bắt chuyện như trước nữa, chỉ chăm chăm quan sát cô an toàn vào nhà, còn lo lắng không biết cô có buồn ngủ quá mà ngủ luôn trên sofa không.
Nghĩ tới đây anh lắc đầu, cảm thấy bản thân thật bất đắc dĩ.
Mới dọn nhà ngày đầu tiên, đã khó có được giấc ngủ ngon.
Tất cả là vì cô hàng xóm thích ngủ kia.
Hôm sau, Tống Tịnh Vãn tỉnh giấc đúng giờ nhưng lúc ra cửa không gặp được Lâm Sân.
Không bao lâu sau khi cô đi, Lâm Sân cũng ra ngoài.
Tiểu Trịnh cảm giác được tâm trạng lão đại hôm nay vui vẻ lạ thường, liên kết với tâm trạng mấy ngày lên xuống trước đó, cậu lờ mờ đoán: Lão đại nhà cậu đang yêu đương.
Chỉ có tình yêu mới có thể khiến một người trở nên thay đổi thất thường.
Đạt được kết luận này, cậu nóng lòng chờ tới giờ cơm trưa để chia sẻ cùng mọi người. Nhưng tin tức của cậu không còn mới mẻ nữa vì đã có người đang thảo luận chuyện này.
“Tôi đã vô tình nghe được từ miệng Tống tổng, lão đại có người trong lòng đó.” Tiểu Lý cố gắng thấp giọng xuống.
“Thật á? Tò mò muốn biết cô gái lão đại thích là ai quá đi.”
Tiểu Trịnh như có điều suy nghĩ: “Đừng có vội, rất nhanh chúng ta sẽ biết cô gái lão đại thích là ai thôi.”
“Sao cậu biết? Tôi thấy ý tứ trong lời Tống tổng thì hình như anh ấy chưa theo đuổi được đâu.” Tiểu Lý thắc mắc.
Tiểu Trịnh sờ lên cằm mình, “Dựa vào kinh nghiệm đã nhiều năm tôi ẩn núp bên người lão đại thì biết chứ sao. Chỉ cần việc lão đại muốn, có gì mà không làm được.”
Suy suy nghĩ nghĩ, bàn về độ thâm sâu ai có thể so với lão đại.
“Ầm” cái cốc trên bàn bị đổ khiến nước nóng lập tức tràn ra.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, do tôi không cẩn thận.” Diệp Tử cúi đầu, hốt hoảng cầm khăn lau bàn.
“Ôi, Tiểu Diệp Tử tay cô có sao không? Cô đừng chà xát nhé, tôi thấy tay cô đỏ lên rồi, mau mua thuốc bôi vào đi.” Có đồng nghiệp tốt bụng dặn dò cô, mọi người xung quanh cũng bắt đầu giúp cô dọn dẹp.
Tiểu Trịnh có chút thở dài sau đó cậu lắc đầu rời đi.
Thỉnh thoảng Tống Tịnh Vãn ra khỏi nhà để đi làm sẽ tình cờ đụng mặt Lâm Sân. Anh mặc quần áo thể thao vừa chạy bộ ở bên ngoài về, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Giờ đi làm của anh muộn hơn cô nhưng hàng ngày anh thức dậy rất sớm, có đôi khi cô mới rời giường đã nghe thấy tiếng mở cửa phía đối diện.
Mỗi ngày anh đều đặn chạy bộ buổi sớm không ngại nắng mưa.
Cũng có lúc tan làm vô tình gặp mặt, anh sẽ mời cô cùng ăn cơm.
Khi thì do anh tự nấu, khi thì dẫn cô ra nhà hàng gần đó.
Cuối tuần thì anh thường không ở nhà.
Tống Tịnh Vãn đã từng chứng kiến lần anh “cãi nhau” với Nghiêm Tư, nói cãi nhau cũng không đúng mà phải là “châm chọc nhau”.
Mỗi ngày Nghiêm Tư đều cắm rễ ở quán ăn sáng đầu tiểu khu, anh cứ đứng đó chờ một cô gái không biết tên mà mình mới gặp 1 lần duy nhất. Một người một chó ngồi cạnh nhau đến tận nửa ngày.
Hôm đó Tống Tịnh Vãn cũng đi ăn sáng rồi chạm mặt bọn họ. Vốn Lâm Sân có ý tốt khuyên bạn mình không nên cứ ngu ngốc ngồi chờ, ở đây có nhiều người như vậy, nói không chừng người ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, sẽ không quay lại.
Nghiêm Tư chê bai Lâm Sân không hiểu anh. Điều anh chờ không phải chỉ là một cô gái.
Lâm Sân móc mỉa lại: “Nếu vẫn không thể nói tiếng người, cô gái kia nhìn thấy cậu sẽ quay đầu bỏ chạy.”
Hai người một lời cũng không hợp, cuối cùng còn tặng nhau câu chửi “Đồ thần kinh”.
Tống Tịnh Vãn ngây ngẩn cả người, đồ ăn trong miệng chẳng còn mùi vị. Cô do dự mãi rồi quyết định đi an ủi Lâm Sân một chút.
Lâm Sân không nghĩ chuyện anh đấu võ mồm với Nghiêm Tư lại khiến Tống Tịnh Vãn coi là thật, còn chạy tới dỗ dành anh.
Tại sao cô luôn nghiêm túc đến mức đáng yêu như thế được nhỉ?
“Không sao, từ nhỏ bọn tôi đã thế này rồi.” Nói xong anh không kìm được lòng mình xoa xoa đầu cô.
Thời điểm bàn tay kia đặt trên đầu, Tống Tịnh Vãn lập tức đờ người, hồn siêu phách lạc.
Ý thức được hành động của mình, tự Lâm Sân cũng phải sửng sốt.
Vậy mà anh không thể kiềm chế được bản thân.
Anh nhanh chóng thu tay về nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại.
Bầu không khí ngưng đọng mấy giây.
“Hôm nay không phải mẹ cháu tới đón à?” Anh cứng ngắc chuyển chủ đề.
“Vâng, một chút nữa bà ấy sẽ đến. Vậy... cháu về trước đợi đây ạ.” Suýt chút nữa cô đã cắn phải đầu lưỡi mình, dứt lời thì vội vàng chạy đi.
Nhìn bóng lưng cô đang chạy trối chết, ánh mắt anh lúc sáng lúc tối.
Nghiêm Tư ung dung dắt Đại Bảo đến cạnh Lâm Sân rồi cười nhạo một tiếng, “Tôi còn thắc mắc không biết tại sao nhà cậu đang tốt đẹp lại phải sửa chữa, thì ra là có mưu đồ khác.”
“Chậc chậc, cháu gái của bạn thân cũng xuống tay được.” Anh lắc đầu, hóa ra không phải cậu ta bị bệnh tâm thần mà là cậu ta không cần mặt mũi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.