Bởi vì vận động mạnh nên nhịp tim đập nhanh, cần nhiều thời gian mới bình thường lại nhưng anh đột nhiên tới gần, ánh mắt nóng bỏng hướng về phía Tống Tịnh Vãn. Cô nhanh chóng cụp mắt, lông mi run nhẹ lên.
Anh như ghim ánh mắt vào cô, không nói lời nào, cô cũng quên đi mình cần nói chuyện.
Đây không phải khoảng cách an toàn mà cô cảm thấy yên tâm, khoảng cách này gần đến nỗi giống như anh chỉ cần tiến lên phía trước một bước là có thể hôn cô.
Ánh nắng chậm rãi hiện lên xua tan đi sương mù bao phủ đỉnh núi, trong đôi mắt Lâm Sân hiện lên khuôn mặt yêu kiều thẹn thùng. Anh khẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng thẳng người lên: “Yên tâm, trước đó em chưa đồng ý, tôi sẽ không hôn em.”
Tiếng cười của anh nhẹ nhõm lại vui vẻ, khiến cô quẫn bách, mấy ngón tay xoắn xuýt vào nhau.
Thật sự cô không biết làm thế nào để nói cho rõ: “Chú Lâm… cháu…” Cô thấy hiện tại mình nên nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được.
Giống như nói cái gì cũng không hợp lí, làm cái gì cũng vô dụng.
Anh thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Em muốn nói rõ ràng với tôi, tôi cũng chỉ muốn nói với em mấy câu vừa rồi.”
Anh chỉ cần cô cũng thích anh.
“Nếu như cháu không thích chú, giống như tình cảm chú dành cho cháu…”Cô muốn nói lại thôi, liên tục lắp bắp.
Nói được câu đó ra khỏi miệng, hình như mấy vế sau không còn khó khăn.
Cô lựa chọn nói thẳng: “Vả lại cháu cũng không biết, về sau cháu vẫn sẽ giống thế này hay không. Chú Lâm, chú nói không quan trọng bây giờ phải thích đậm sâu, nhưng nếu như cháu không thích chú giống như chú thích cháu thì sao? Tình cảm đến từ hai phía, hai người cùng nỗ lực, cháu không thể chỉ hưởng thụ tình cảm của chú, lại không làm được gì để đáp lại. Coi như ngay từ đầu có một người luôn luôn cố gắng nhiều hơn, để mối quan hệ lâu dài thì chỉ một người thôi chưa đủ.”
Cô đương nhiên có thể cố gắng, nhưng nếu về sau không có kết quả thì sao? Trên đời này không phải chuyện gì cố gắng đều được.
Nếu như có thể đạt được điều mình mong muốn, vậy thì trên đời này làm gì có chia tay và tiếc nuối.
Chu Vị Lam ích kỷ như vậy không muốn vì cô mà kiên trì sao? Bà ấy hẳn đã rất cố gắng nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa, khi phát hiện hết yêu là không còn tình cảm nữa. Tống Hoài Thanh cũng vì con gái mà cứu vãn cuộc hôn nhân, nhưng vợ đã quyết định ly dị thì có ích gì?
Kết cục của bọn họ là nuối tiếc, mặc dù họ đã từng yêu nhau.
Tống Tịnh Vãn không phải không tin vào tình yêu, mặc dù tình yêu của bố mẹ không trọn vẹn, nhưng ông bà nội lại vô cùng đẹp đẽ, bọn họ ở bên nhau lúc hoạn nạn, bầu bạn đã mấy chục năm, đi qua một đời người, những năm tháng quan trọng nhất. Còn có bạn bè bên cạnh, mặc dù đa số đều chia tay trong nuối tiếc, nhưng có những đôi vẫn yêu nhau như thuở ban đầu.
Cô không tin bản thân có thể đi đến cuối.
Sự rung động ít ỏi dành cho Lâm Sân của mình không đáng nhắc tới, anh hoàn hảo như vậy, xứng đáng ở bên cạnh người tốt hơn.
“Chú Lâm…”
“Tiểu Vãn.” Anh lên tiếng ngắt lời cô, “Em cẩn thận nghĩ lại, hiện tại tôi không muốn nghe đáp án.”
Thanh âm của anh không còn dịu dàng như ban nãy, trở nên trầm thấp xen lẫn vẻ cô đơn: “Tôi biết em đang lo lắng gì, thế nhưng những cái kia đối với tôi không thành vấn đề, cái tôi quan tâm nhất chính là tình cảm của em. Ngẫm lại cho kĩ, sau đó cho tôi đáp án rõ ràng.”
“Nhưng…” Cô nhìn thần sắc có chút thất vọng của anh, tay nắm thật chặt buông thõng xuống bên người, “Chú luôn đối xử với cháu tốt như vậy, có nghĩ cũng không rõ.”
Cô sẽ chỉ chậm chạp lún sâu vào sự ôn nhu của anh. Là người vốn ích kỉ, sao cô có thể nhẫn tâm bác bỏ.
“Thật sao?”
Tống Tịnh Vãn nhìn thấy nụ cười khóe miệng anh dần nhạt đi, ánh sáng khẽ lóe lên trong đôi mắt cũng vụt tắt.
“Có phải tôi khiến em cảm thấy bức bối, không thể chịu đựng được?”
Anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cô nhất thời sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không phải, chú Lâm, chú không khiến cháu khó chịu. Vấn đề là do bản thân cháu…”
Anh đau lòng rủ xuống đôi mắt: “Tiểu Vãn, chuyện của chúng ta, em vẫn nên suy nghĩ kĩ lại rồi cho tôi đáp án. Trước đó là tôi quá nóng vội, thời gian em nghĩ rõ ràng, tôi sẽ giữ một khoảng cách nhất định. Thật có lỗi, trong khoảng thời gian này đã tạo cho em áp lực lớn đến vậy. Em không cần vì thế mà phải chịu trách nhiệm, tôi làm tất cả là để tốt cho em, không phải chỉ để em đồng ý tôi. Từ đầu đến cuối em có quyền từ chối tôi, tôi cũng không muốn bởi vì từ chối không được mà em phải đáp ứng, hi vọng em có thể rõ ràng.”
Mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, có người toàn thân đã lạnh buốt.
Cô còn muốn giải thích một chút, Lâm Sân lại xoay người đi: “Bên đó có cáp treo, em hẳn là không đi nổi nữa, chúng ta ngồi cáp treo xuống dưới.”
“Chú Lâm, vừa nãy cháu không có ý đó.”
“Cháu biết, hôm nay chú nói với cháu những lời này đều đúng, cho tới nay cháu đều không để ý đến cảm nhận của chú. Chú xem, chú một mực lo lắng cho cháu có mệt hay không, cháu lại chưa từng hỏi qua chú có mệt như cháu hay không.”
Tống Tịnh Vãn không biết việc này làm sao lại phát triển tới mức vậy.
Cô muốn đem chuyện đó nói rõ ràng, nhưng chuyện bây giờ có rõ ràng hay không cô cũng chẳng biết. Chỉ biết là, hình như cô đã gây tổn thương cho anh rồi.
Lâm Sân đưa Tống Tịnh Vãn về nhà.
“Hôm nay dậy sớm vậy, em về ngủ bù đi. Tôi có việc cần ra ngoài một chuyến, không cùng em lên được.”
Cô cẩn thận nhìn anh, nhìn qua vẫn bình thường, giống như đã sớm quên mấy lời trên núi.
Tống Tịnh Vãn chưa từng có cảm giác như vậy, một cảm giác không nói rõ được cũng không làm sao mà tả được. Tim như bị mất đi một góc, cô không tìm thấy thấy phần biến mất kia, còn không biết thiếu đi một góc ấy ở chỗ nào.
Thấp thỏm bước xuống, rồi nhìn xe anh biến mất trước mắt.
Cô không yên lòng đi lên tầng, mở cửa, đổi giày, trong phòng khách im ắng, lộ ra không khí lạnh lẽo đơn độc.
Cô lấy điện thoại ra, nghĩ nên gửi gì đó. Lịch sử trò chuyện hiện ra tin nhắn cuối cùng, bốn từ đơn giản: Ngủ ngon, Tiểu Vãn.
Do dự nửa ngày cuối cùng cái gì cũng không gửi.
Buổi tối Lâm Sân chưa về, cũng không nhắn cho Tống Tịnh Vãn bất cứ dòng chữ hay cuộc gọi nào. Sau đó liên tiếp mấy ngày, anh cũng không quay lại, liên lạc với cô.
Tất cả mọi thứ đều trở thành những gì cô mong muốn, mỗi sáng như thường lệ rời giường, ăn sáng, tự đi làm.
Cô có chút lo lắng mấy ngày nay anh ở chỗ nào, nhà của anh không phải đang sửa sao? Lại nghĩ tới biệt thự để ngắm sao kia, anh chắc không thiếu chỗ ở đâu.
Lý do gì anh chuyển đến đây, đáp án đã rõ rành rành.
Cho nên về sau anh sẽ không quay lại rồi. Nghĩ đến đây, cô thở dài một hơi.
Thế này, không phải cô đang hi vọng gì đó sao?
“Tống Tịnh Vãn, dạo này chất lượng giấc ngủ không tốt à?” Trong giờ làm việc, Kim Hâm nhìn thấy bọng mắt của Tống Tịnh Vãn xanh đen, lắm miệng hỏi.
Làm việc với nhau cũng một thời gian, lần đầu thấy trên mắt cô ấy có cuồng thâm, còn hay thất thần mất tập trung. Loại tình huống này, hơn nửa là vấn đề tình cảm rồi.
“Cãi nhau với người yêu?” Lần trước vì để cho Lôi Hiên biết khó mà lui, Tống Hoài Quân giả mạo làm bạn trai của cô tới đưa đón một thời gian, đồng nghiệp đều cho là cô có bạn trai, về sau cô cũng không giải thích, đã giảm bớt đi rất nhiều phiền phức. Kim Hâm là một người cởi mở, bởi vì quan hệ trong công việc, lại cùng nhau vừa làm vừa học hỏi, hai người ở chung được cũng bình thường, thường xuyên sẽ thảo luận vấn đề khúc mắc, coi như đây là bạn khác phái của Tống Tịnh Vãn.
“Không phải.” Cô chẳng biết phải giải thích thế nào, cô với Lâm Sân không tính là yêu nhau, về sau cũng không có khả năng gì hết.
Kim Hâm cũng không tiếp tục hỏi, trò chuyện sang vấn đề khác: “Em xem bức tranh thú vị này đi. Vị nữ sĩ ngắm hoa mai ngoài cửa sổ, nhưng trong tay lại cầm hoa sen. Có phải đang mang hàm ý nói phụ nữ các em, trong lòng thì nghĩ một kiểu, biểu đạt ra ngoài lại một kiểu không…”
Bất kể gặp chuyện gì, Tống Tịnh Vãn vẫn có thể chuyên tâm vùi đầu vào công việc, khả năng do như vậy nên gần đây cô càng thích đãi ngộ ở bảo tàng, bởi vì ở đó sẽ không muốn làm việc khác.
Hôm nay cô tan làm muộn hơn bình thường, trong lúc vô tình chạm mặt Lâm Sân.
Anh chỉ về lấy đồ, xong xuôi liền đi, nhưng không ngờ sẽ gặp cô. Lúc chào hỏi có chút ngoài ý muốn: “Sao muộn thế này mới về, gần đây công việc rất bận à?”
Cô đáp: “Hơi hơi ạ.”
Nói xong lại không biết nên đối mặt với anh thế nào, đành dời ánh mắt đi chỗ khác.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Lâm Sân không định ở lại lâu: “Em… chú ý nghỉ ngơi, tôi đi trước.”
Tống Tịnh Vãn nghe được sự kìm nén, anh giống như có lời muốn nói, lại lựa chọn không nói nữa.
Đơn giản nói xong hai câu, anh vội vàng đi khỏi, Tống Tịnh Vãn cũng về nhà.
Cô không mở đèn, dựa theo thói quen đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, giấu mình trong bóng tối.
Cô nói đi nói lại với bản thân, đây là kết quả cô muốn. Tất cả đều trở về như ban đầu, đối với ai cũng tốt.
Chỉ là, so với tưởng tượng có hơi khó chịu một chỗ mà thôi.
Tống Tịnh Vãn không biết, sau khi vào thang máy, Lâm Sân không đi ra ngoài mà lên nhà Nghiêm Tư.
Nghiêm Tư thấy đồ trong tay anh, biểu thị sự chán ghét: “Cậu đang diễn xướng một mình đấy à?” Đúng là biến chỗ của anh thành nhà mình thật.
“Tôi lạt mềm buộc chặt.” Lâm Sân vừa ngồi xuống, Đại Bảo lập tức lại gần. Nghiêm Tư nhìn chó nhà mình cứ thế bỏ chủ chạy đi, gào thét nửa ngày không quay qua với anh, hiển nhiên quên đi sự tồn tại của chủ nhân.
Không biết sao chó vẫn là chó.
Lâm Sân từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tất cả mọi người chỉ cảm thấy anh trưởng thành, trầm ổn lại không để ý đến một mặt âm hiểm xảo trá kia.
Ngoài mặt không muốn quên đi, tâm tư thì rối loạn.
“Chưa theo đuổi được à? Hay là làm nhiều việc xấu bị lộ rồi.” Nghiêm Tư có ấn tượng không tồi với Tống Tịnh Vãn.
Lâm Sân không nói gì.
Anh cũng nghĩ cứ theo đuổi, lúc đầu không có ý định đi đến bước này, Đầu Gỗ nhỏ kia cứ thế ngoan cố vượt ra khỏi tưởng tượng của anh.
Mà sự quan tâm của anh cũng vượt qua khỏi tưởng tượng của bản thân mình.
Giống như anh đã nói, bây giờ quan trọng nhất là tình cảm của cô.
Anh muốn nghe cô nói thích ở bên anh chứ không phải bởi vì anh từng bước ép cô ở bên mình.