Giao thừa, Tống Hoài Quân đến đón Tống Tịnh Vãn về nhà ăn tết. Từ xa anh đã thấy cô cháu gái mặc chiếc áo lông dày chầm chậm tới gần, bình thường vốn không hay chú ý ngoại hình cô cho lắm, vậy mà hôm nay để ý thì cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Anh dò xét trên dưới trái phải, thì thào nói: “Tự dưng trông cháu xinh thế?”
Nét mặt không thay đổi, cũng vẫn là con người ấy, từ cách ăn nói đến biểu cảm đều không mang một chút vẻ tươi cười, nhưng bất chợt lại cảm thấy hợp mắt hơn trước kia mà không thể nói rõ được thay đổi chỗ nào.
Thật kì lạ.
Tống Tịnh Vãn nghe chú nhỏ nói vậy mà ngượng ngùng, bèn thúc giục anh mau khởi hành. Lúc đầu Tống Hoài Quần đã đồng ý với Tống Tịnh Vãn năm nay sẽ dẫn bạn gái về nhà, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ là lời hứa suông, vì trước đó anh hỏi qua ý kiến Vân Khinh Khinh thì bị cô ấy từ chối.
Chậm chạp như Tống Tịnh Vãn cũng có thể cảm giác được tình cảm của bọn họ đã không còn mãnh liệt, nồng cháy như trước đó.
Người trong nhà còn đang chờ hai người về ăn cơm tất niên. Chạng vạng tối giao thừa, trên phố đã chẳng còn mấy người đi đường, bầu không khí đoàn viên tràn ngập từ ánh sáng qua khung cửa sổ, đèn lồng đỏ đến những câu đối xuân đầy tốt đẹp treo hai bên cửa nhà. Bây giờ ở các thành phố lớn đều bị cấm đốt pháo hoa, nên chỉ có thể dựa vào những sắc đỏ rực rỡ này để tìm kiếm không khí tết đến xuân về.
Theo thường lệ, Tống Hoài Quân về đến nơi liền bị Tống Mộ Lễ gọi vào phòng sách răn dạy một trận, nhiều lần thành quen nên anh đã biết câu tiếp theo ông muốn nói là gì. Bố con bọn họ dù chênh lệch tuổi tác lớn, nhưng Tống Hoài Quân vẫn rất hiếu thuận, kính trọng lắng nghe, chưa từng phản bác chống đối. Đến khi cảm thấy bầu không khí đã hòa hoãn, anh sẽ nói vài câu dí dỏm để ông vui vẻ, khiến cho thời gian bị nghe mắng rất nhanh trôi qua.
Lúc Tống Hoài Quân nghe giảng đạo xong, Tống Tịnh Vãn đang giúp đỡ Tống Hoài Thanh bày biện từng món ăn lên bàn, sau đó lấy ra món quà mà cô đã chuẩn bị trước tặng bố. Bây giờ tiền lương cô không cao, lương mỗi tháng hầu như chỉ đều dùng để mua quà tặng ông nội, chú nhỏ và cả bố mẹ. Nhận quà xong, Tống Hoài Thanh không giống Chu Vị Lam bộc lộ vẻ vui sướng rõ ràng trên mặt, hai bố con nhìn nhau cười một tiếng, Tống Tịnh Vãn biết ông thích thì rất thỏa mãn trong lòng.
Người một nhà quây quần bên nhau ăn cơm tất niên. Khi Lâm Sân gọi tới, cô còn đang xem chương trình cuối năm với gia đình. Thấy cô đứng dậy nhận điện thoại, Tống Hoài Quân nhìn cô thêm vài lần.
Có người gọi tới thì không có gì bất thường, kì lạ ở đây là trước khi đi cô còn nhìn anh một cái.
“Alo.” Cô đóng cửa phòng lại, nhịp tim đập hơi nhanh.
Nghe được giọng cô, tim anh bất chợt mềm nhũn. Anh đứng ngoài ban công ngắm nhìn ánh đèn từ những căn nhà xa xa, ôn nhu hỏi: “Em đang làm gì, có nhớ anh không?”
Từ tối hôm qua đến giờ cũng đã hơn mười tiếng trôi qua, nhưng đối với cặp đôi yêu nhau hận không thể mỗi ngày gặp mặt mà nói, thời gian này đủ để nhớ thương.
Tống Tịnh Vãn không thể bày tỏ trực tiếp như anh nên cô giả vờ như không nghe thấy, cũng không trả lời. Anh khẽ cười một tiếng, hỏi lảng sang chuyện khác nhưng mấy mẩu chuyện vụn vặt nhỏ cũng chưa thể thỏa mãn được mong ước trò chuyện.
Gọi điện thoại hết hơn nửa tiếng, cuối cùng anh tạm biệt bằng câu chúc mừng năm mới. Đến khi cô đi ra, Tống Hoài Quân hỏi: “Điện thoại của ai đấy? Nói chuyện với nhau được lâu như vậy, chắc chú cũng biết nhỉ?
Anh hỏi một cách không mặn không nhạt, dù Tống Tịnh Vãn không tỏ ra bối rối chút nào, nhưng anh vẫn nhìn ra điểm bất thường.
Tống Tịnh Vãn chỉ nói một câu là người bạn chú không biết, anh không tiếp tục truy hỏi nữa mà như có điều suy nghĩ liếc cô một cái, ghi nhớ trong lòng.
Sau đêm giao thừa, mọi người bận rộn những thủ tục đón chào năm mới. Mỗi dịp đầu năm đều có rất nhiều người tới thăm hỏi ông Tống Mộ Lễ đức cao vọng trọng, còn cả học sinh của Tống Hoài Thanh đến biếu xén quà cáp. Vì thế cửa lớn nhà họ Tống luôn luôn được mở rộng, Tống Tịnh Vãn bận trước bận sau pha trà tiếp đón khách quý, đến nỗi chẳng có thời gian ra ngoài.
Đôi lúc có bậc trưởng bối trông thấy cô thì quay sang nói chuyện với ông nội và bố cô: “Tiểu Vãn đã lớn vậy rồi sao, vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện thế này, ai cưới được sẽ có phúc lắm.”
Sau đó sẽ giới thiệu mình có cháu trai hoặc con trai tuổi trẻ tài cao, ngoại hình không tồi,… ý tứ quá rõ ràng.
Lúc ấy Tống Mộ Lễ đều đáp: “Nó còn nhỏ nên chưa cần vội vàng, con cháu tự có phúc của con cháu. Chuyện của bọn trẻ thì cứ để tự chúng lo liệu.”
Tống Hoài Quân cảm thấy lời bố mình nói rất đúng, nhà bọn họ tuy thế nhưng lại rất thoải mái. Bố anh cũng đã nói Tống Tịnh Vãn còn nhỏ, chuyện âm thầm yêu đương này ít ra phải hỏi qua xem một chút. Mấy ngày ở nhà, thông qua việc tỉ mỉ quan sát, anh có thể khẳng định: Tống Tiểu Oản chắc chắn đang yêu đương.
Chỉ có yêu mới khiến người ta để ý xem điện thoại có tin nhắn hay không, sau đó buổi tối còn trốn vào phòng gọi điện.
Không biết đến lần thứ mấy Tống Tịnh Vãn về phòng nghe máy, Tống Hoài Quân đã không kìm nổi hiếu kì, hỏi anh trai: “Anh không cảm thấy dạo này Tống Tiểu Oản có hơi khác thường sao?”
Dễ nhận thấy nhất chính là gần đây cô vui vẻ rất nhiều, không còn cả ngày âm u như ma giống trước kia.
Làm một người bố, đương nhiên Tống Hoài Thanh cũng nhận ra sự thay đổi của con gái, nếu cô đã không muốn nói, ông cũng sẽ không can thiệp.
Nhưng Tống Hoài Quân không yên lòng, anh đã từng trải qua nhiều mối tình, hiểu rõ tính cách đàn ông bây giờ ra sao, sợ cô ngốc nghếch rồi bị người ta đùa bỡn tình cảm. Nếu không ngăn cản được, ít ra anh cũng nên biết kiểu người cô thích trông thế nào.
“Không được, em phải hỏi nó một chút.”
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Sân vì nghĩ bọn họ hay tiếp xúc, không chừng cậu ấy đã gặp qua người mà Tống Tiểu Oản gần đây hay qua lại. Nhưng tổng đài lại nhắc nhở đối phương đang bận trong một cuộc gọi khác, anh chỉ có thể chờ đợi rồi gọi đi gọi lại.
Bên kia Tống Hoài Quân đang hỏi thăm xem cháu gái dạo này thường xuyên tiếp xúc với ai, Tống Hoài Thanh đã trực tiếp hỏi thẳng con gái. Tống Tịnh Vãn không giấu diếm, thế nhưng cô không nói mình hẹn hò với ai.
Chuyện tương lai cô không thể xác định, chưa đi đến bước kia nên cô không muốn để người trong nhà lo lắng, đặc biệt là mối quan hệ giữa anh và chú nhỏ.
Nếu bọn họ cuối cùng không đi đến với nhau, Tống Hoài Quân sao có thể đối mặt với bạn mình, còn cô sao có thể đối mặt với chú nhỏ.
Cô nói với Tống Hoài Thanh: “Anh ấy là người rất tốt, đối xử với con vô cùng chu đáo nên bố không cần lo lắng. Về sau có cơ hội thích hợp, con sẽ dẫn anh ấy về gặp bố.”
Tống Hoài Thanh nhìn con gái rồi không tiếp tục hỏi gì thêm.
Có thể khiến con gái mình lẳng lặng thay đổi như thế này, có lẽ không phải người đơn giản, nhưng chuyện này chưa chắc đã tốt. Nếu như có thể, đương nhiên ông nguyện ý dốc lòng bảo vệ cô khỏi những tổn thương, nhưng ông biết rõ đường tương lai còn rất dài, tự cô phải đi trên chính con đường mình chọn.
Tống Hoài Quân không hỏi được Lâm Sân ra chuyện gì. Tống Tịnh Vãn biết chú nhỏ đã đoán ra cô yêu đương, nên cũng nói với anh mấy lời như đã nói với Tống Hoài Thanh.
Có điều, khi đối mặt với chú nhỏ, cô bị chột dạ.
Tống Hoài Quân hỏi liền tù tì mấy câu, vấn đề nhiều đến nỗi cô trả lời không xuể: “Hai người quen biết thế nào? Cậu ta là người ở đâu, tên gì, làm nghề gì? Xác định quan hệ lúc nào, yêu nhau bao lâu rồi? Tại sao không nói cho chú biết, có phải là cậu ta cấm cháu nói với gia đình không?”
Thấy anh càng nói càng thái quá, cô chỉ bảo đợi bao giờ ổn định sẽ giới thiệu cho bọn họ biết. Tống Hoài Quân nhìn cháu gái né tránh ánh mắt, trong lòng càng tỏ ra không yên, sau đó bèn gọi cho Lâm Sân.
Đầu tiên khi Lâm Sân nhận thêm cuộc điện thoại từ anh là im lặng, chờ xem anh muốn hỏi vấn đề gì. Tống Hoài Quân như có tính toán: “Về sau cậu để ý giúp tôi một chút, nhìn xem tên đàn ông nào đưa nó về nhà. Nếu cậu ta vào nhà nó hơn nửa ngày không ra, thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Hoặc khi cậu gặp, hỏi giúp tôi tên người ta, tốt nhất là hỏi thêm cả nghề nghiệp nữa.”
Anh không tin người kia sẽ không đưa cô về nhà, nếu đã đêm hôm khuya khoắt mà để cô cháu gái của anh tự về thì còn làm bạn trai gì nữa, sớm cút xéo đi là vừa.
“...” Lâm Sân lặng yên một lúc mới đáp, “Cậu thấy tôi rảnh lắm à?”
Tống Hoài Quân biết anh không thích bao đồng, nhưng việc này liên quan tới hạnh phúc của cháu gái, liền lấy tình lý ra thuyết phục: “Tôi biết cậu bận bịu, cũng muốn yêu đương, nhưng chuyện này cậu không thể không giúp tôi. Tống Tiểu Oản gọi cậu thế nào? Nó đã gọi một tiếng ‘chú’ thì nghĩa là gì? Tức là nó cũng là cháu gái cậu chứ còn gì nữa. Cậu suy nghĩ lại mà xem, trước kia nó gửi cho chúng ta nhiều thức ăn như vậy, tốt xấu gì cũng chỉ là một đứa bé tự bớt ăn bớt mặc mua đồ cho các chú, sợ các chú bị đói. Vậy mà cậu nỡ lòng bỏ mặc để nó yêu đương với một người lai lịch không rõ sao? Còn chưa biết nhân phẩm người kia ra đâu vào đâu. Quan trọng nhất, con bé còn trẻ người non dạ, yêu đương cũng không vấn đề gì nhưng có thể dẫn người về nhà qua đêm sao? Cậu ở đối diện thì có ngủ ngon giấc nổi không? Tôi tin nó sẽ không làm chuyện gì khuất tất, nhưng cậu cũng biết đàn ông miệng lưỡi đủ đường, nếu như bị mê muội thì sao đây? Không được, nhà cậu sắp sửa xong, trước mắt đừng chuyển đi nhanh như vậy, cậu phải để mắt giúp tôi...”
“...”
Lâm Sân thật lâu cũng không nói lời nào, Tống Hoài Quân cho là anh đã nghe thấu, càng nói càng hăng.
Tống Tịnh Vãn chỉ biết mỗi ngày anh ở nhà xem kỳ phổ (1), nhưng không biết chú nhỏ đã gọi một cuộc điện thoại như thế cho anh.
(1) Kỳ phổ là biên bản trận đấu, ghi chép đường đi nước bước của ván cờ.
Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, mùng sáu cô đã quay về thành phố An. Hôm mùng năm, Chu Vị Lam có gọi bảo cô sang nhà họ Phí ăn cơm, nên cô đã đồng ý.
Ông bà của Phí Nhất Triều cũng ở thành phố Ôn, cùng một khu với nhà cô, bởi vậy hồi cấp ba hai người mới học chung trường. Chu Vị Lam theo Phí Luật Minh về quê ăn tết là chuyện hợp lý, mà bà không muốn mặc kệ con gái bên ngoài cũng có thể hiểu được.
Tống Hoài Thanh nói không thể tỏ ra bất kính nên bảo cô đi mua quà biếu người lớn, cũng đưa cô sang bên đó rồi dặn dò cô phải lễ phép, phải hiểu cho tâm tình Chu Vị Lam muốn bồi đắp tình cảm với cô. Nếu thấy không tự nhiên, thì ngồi một lúc rồi xin ra về, không cần quá khó xử.
Cô gật đầu, nói đã biết.
Ông bà Phí rất hòa ái với cô, điều này cũng cho thấy bọn họ đối xử với Chu Vị Lam rất tốt. Bà nội Phí cầm tay cô: “Nghe Nhất Triều nói các cháu là bạn cấp 3, thật có duyên phận. Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, tại sao không biết sớm một chút chứ.”
Phí Nhất Triều ở bên cạnh, giống như đang nói đùa: “Bà ơi, sớm biết thì cô ấy đã không phải em gái cháu đâu.”
Người lớn đều không biết chuyện đã qua của bọn họ nên nghe không hiểu. Tâm tình Tống Tịnh Vãn vốn không ở nơi này, cũng ù ù cạc cạc. Chỉ có Phí Nhất Triều biết, mấy ngày nay anh ta đang suy tính gì.
Trên đường đưa Tống Tịnh Vãn về nhà, đột nhiên anh ta nói: “Chuyện của chúng ta, tôi sẽ không nói cho mẹ cậu. Vì tôi cảm thấy có lẽ cậu không muốn để dì ấy biết.”
Tống Tịnh Vãn không có phản ứng gì đặc biệt, mặc dù không biết rõ tại sao anh ta lại nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói: “Không sao, không sớm thì muộn bà ấy cũng biết.”
Phí Nhất Triều nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, anh ta muốn hỏi thêm một vấn đề.
“Tống Tịnh Vãn, có phải nếu hồi ấy tôi không tuổi trẻ sốc nổi, về sau chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Cô tránh xa người khác ngàn dặm như vậy nhưng vẫn đồng ý cùng xem phim, ăn cơm với anh ta, vậy chứng tỏ anh ta khác biệt so với mọi người trong lòng cô sao?
Khi đó nếu anh ta không bị sự thờ ơ của cô làm lùi bước, có lẽ nào cô gái này đã thuộc về anh hay không?