Bầu không khí im lặng mất mấy giây.
Tống Tịnh Vãn nhận ra Lâm Sân trước, gật đầu chào hỏi: “Chào anh, tôi tên Tống Tịnh Vãn. Tống Hoài Quân là chú tôi, chú bảo tôi ở đây chờ anh.”
Nói xong mục đích của mình, Tống Tịnh Vãn đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Lâm Sân. Gió ngoài cửa sổ thổi vào đống giấy trắng trên bàn, phát ra thanh âm sột soạt rất nhỏ. Ánh mắt Tống Tịnh Vãn dần hiện lên vẻ khó hiểu, không biết vì sao anh nhìn cô mà không nói gì.
Anh rất cao, ngũ quan thâm thúy, mặc dù dáng dấp đẹp mắt nhưng toàn thân tản ra một loại cảm giác áp bách người khác. Vốn cô không lo lắng, nhưng bị anh nhìn một cách chăm chú nên trong phút chốc cả người bỗng trở nên căng cứng.
Cũng may sự xấu hổ không duy trì lâu, Tống Hoài Quân đã cười đi tới.
“Lâm Sân đến rồi đấy à, nào để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là giáo viên tôi tìm cho cậu, cháu gái tôi Tống Tịnh Vãn.” Anh không nhận ra sự khác lạ của bạn mình, tiếp tục quay sang hướng cô, “Đây là Lâm Sân, đề cập với cháu rồi, bạn tốt của chú.”
Thấy Tống Hoài Quân vô cùng nhiệt tình, Tống Tịnh Vãn lễ phép chào lại: “Chào chú Lâm ạ.”
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, sau khi cô nói 2 chữ “chú Lâm”, cái vẻ bức người kia giảm đi không ít.
Lâm Sân bị chữ chú này làm cho dở khóc dở cười, nói chuyện cũng nhẹ giọng hơn: “Không cần khách khí như thế, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Gọi thẳng tên là không được, Tống Tịnh Vãn nghiêm túc giải thích: “Chú là bạn chú nhỏ, xưng hô như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”
Tống Hoài Quân thấy Tống Tịnh Vãn chuẩn bị lên giọng phép tắc, vội vàng lên tiếng hóa giải tình huống, “Ôi chao, gọi chú thì là chú đi, đây là cháu gái tôi, cậu là bạn tôi, gọi chú cũng hợp lý cả.”
Lâm Sân nhìn thoáng qua Tống Hoài Quân, lại liếc mắt nhìn Tống Tịnh Vãn đang khẽ cúi đầu không nói gì. Có một số việc rất nhanh đã hiểu rõ, Lâm Sân ra hiệu ánh mắt với Tống Hoài Quân, anh liền hiểu ý, bèn dặn Tống Tịnh Vãn ngồi chờ ở đây một lúc, đi theo Lâm Sân ra khỏi văn phòng.
Cách nhau một khoảng, Lâm Sân nặng nề hỏi: “Có phải do tôi nói không rõ ràng nên cậu hiểu lầm chuyện gì không?”
Anh không có ý kì thị nhưng sự thật là Tống Tịnh Vãn còn rất trẻ.
Một cô gái thế này sao có thể trị được đắm oắt con kia, sau lại khóc lóc giống mấy cô thực tập sinh chạy đến chỗ anh... mách?
Tống Hoài Quân nhận thấy được ý nghĩ của Lâm Sân, chắc hẳn những người khác cũng cảm thấy như vậy. Nhưng anh đã đưa Tống Tịnh Vãn đến là đã có sự chắc chắn, không phải anh không hiểu rõ.
“Cậu thật sự mời cô ấy đến dạy bọn nhóc kia?” Mặc dù mấy tên oắt tổ 5 đều do Lâm Sân mời về, tuy anh không quản được hết, nhưng bọn họ là kiểu người nào anh vẫn hiểu rõ.
Mục đích chính không phải lên lớp, mà là để cảnh cáo. Cho nên ai đến dạy không quan trọng, có dạy bọn họ cũng không nghe, vấn đề là người lên lớp kia có thể kiên trì bao lâu.
“Cậu không hiểu rõ cháu gái tôi, nếu như nó không phải thích phục chế đồ cổ, lão già nhà tôi còn định hết lòng bồi dưỡng cho nó đấy, con bé đó học tập, nghiên cứu đều vô cùng nghiêm túc, chăm chỉ, cậu không tin lời tôi thì cũng phải tin tưởng bố tôi chứ?”
Ông Tống Mộ Lễ là người rất có sức ảnh hưởng với giới học thuật.
Thấy Lâm Sân không nói gì, anh tiếp lời: “Chưa kể từ lúc bé tôi chưa gặp ai chọc tức được tới nó, đến lớn cũng chưa từng thấy nó khóc. Đầu óc nó thuộc dạng có cơ bắp đấy, so gan lì với con bé chưa chắc ai hơn ai đâu. Nếu không tôi cá với cậu, nếu như mấy tên oắt kia có thể chọc tức được Tống Tiểu Oản, tháng sau tôi không cần tiền lương nữa.”
Lâm Sân liếc anh: “Cuối năm vẫn phải chia hoa hồng.” Tiền lương mới có bao nhiêu chứ.
“Ơ này, đừng nghiêm túc thế chứ.” Cứ nói đến tiền hoa hồng, tình cảm liền sứt mẻ.
Lâm Sân không có ý định nói nhảm với Tống Hoài Quân, anh chuẩn bị tìm Tiểu Trịnh lại không biết từ nơi nào xuất hiện, bèn gọi cậu: “Tần Thời tới chưa?”
Tiểu Trịnh gật đầu: “Tới rồi ạ.”
Tống Hoài Quân nghe xong thì biết Lâm Sân đã đồng ý. Nghĩ đến chuyện mình còn chưa làm xong, nói với anh một tiếng: “Bên Viễn Phương xảy ra chút vấn đề nên tôi phải qua nhìn xem, buổi trưa chưa chắc đã quay lại, cháu gái tôi giao cho cậu đấy, để ý nó tí nhé, xong việc đưa nó về giúp tôi.”
Lâm Sân hơi dừng một chút, cũng không đáp lại, nện bước rời đi.
Tiểu Trịnh nhìn bóng dáng lão đại, rồi khẽ đảo mắt, cảm thấy hình như có lý do gì ẩn sâu trong chuyện này, trong lòng có chút bứt rứt, không kìm lòng muốn tìm người chia sẻ.
Không đến mười phút sau, mọi người trong công ty cũng đều biết hết việc lão đại tìm cháu gái phó tổng Tống đến giảng đạo cho đám người tổ 5.
“Tôi thấy cháu gái Tống tổng cứ nhẹ nhàng yếu đuối thế nào ấy, chắc chẳng làm được việc.”
Lúc phó tổng Tống dẫn người vào, mọi người còn tưởng cô là thực tập sinh mới tới, dáng vẻ trông rất xinh đẹp khí chất, nhìn đã biết phải đặc biệt đối tốt với người ta.
“Tôi đoán nhé, cái đám tổ 5 kia sẽ chẳng thương hoa tiếc ngọc đâu.”
“Ôi cô gái dịu dàng như vậy bị bắt nạt đến khóc thì khổ thân lắm.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, Tiểu Trịnh cười nhạt một tiếng: “Được hay không, cứ chờ một thời gian sẽ biết ngay thôi ý mà.”
Chút nữa bọn họ sẽ đi nhìn lén để hả giận một chút, mong lão đại sẽ giải thích được vấn đề này.
Phía bên ngoài thì vô cùng náo nhiệt, bên trong căn phòng lại rất yên tĩnh.
Lâm Sân quay lại, thấy Tống Tịnh Vãn đang ngồi lịch sự trên ghế, ưỡn lưng thẳng tắp, cử chỉ vô cùng nhã nhặn, phảng phất như đang ngồi trên chiếc ghế cổ chứ không phải sô pha.
Do dự một chút, anh không đóng cửa.
Lâm Sân không tiếp xúc nhiều với con gái trạc tuổi này, Tống Tịnh Vãn cũng không phải thực tập sinh trong công ty.
Nghe thấy tiếng động, Tống Tịnh Vãn ngẩng đầu nhìn anh bằng cặp mắt trong suốt, anh khẽ hắng giọng giải thích: “Chú của cháu có việc ra ngoài rồi.”
“Vâng.” Tống Tịnh Vãn đáp nhỏ nhẹ, không có biểu cảm thất thố nào.
Yên lặng mấy giây, Lâm Sân đi đến phía chiếc salon đơn bên cạnh cô rồi ngồi xuống. Để thay đổi bầu không khí, anh cố gắng nhẹ giọng: “Chú cháu gọi cháu là Tiểu Vãn, vậy tôi cũng gọi cháu như thế nhé?”
Tống Tịnh Vãn khẽ gật đầu: “Được ạ.”
Lại trùng xuống một lúc, Lâm Sân không tìm ra được lời nào khách sáo, đành trực tiếp nói vào chủ đề chính: “Tình huống ở chỗ tôi chắc cậu ấy đã giới thiệu qua cho cháu rồi, nếu không còn vấn đề gì, bây giờ bọn họ đã tới, tôi dẫn cháu sang.”
Tống Tịnh Vãn nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Chú Lâm, trước kia cháu chưa từng dạy học thêm cho ai cả, mặc dù chú nhỏ đã nói chỉ cần dạy chút ‘phép tắc’ là được, nhưng vẫn sợ bọn họ không nghe vào đầu, đã không đem lại tác dụng gì thì giúp cũng như không.”
Tính cách và việc giáo dục đều liên quan tới nhau, không phải một sớm một chiều có thể khắc phục được, trẻ con còn dễ, bọn họ đều là người trưởng thành rất khó có thể thay đổi, cô thấy khóa học này chưa chắc đã mang đến ý nghĩa lớn.
Lâm Sân thấy Tống Tịnh Vãn nghiêm túc nói ra lo lắng của chính mình, liền mỉm cười một cái, “Không sao cả, để chúng học khóa học này không phải để thay tính đổi nết, mà là để đám nhóc đó hiểu được 1 đạo lý.”
“Đạo lý gì cơ ạ?” Tống Tịnh Vãn nghi hoặc.
“Bị người khác coi mình như mấy thằng ngốc đều không dễ chịu chút nào.”
Lâm Sân nhìn cô gái nhỏ đang hơi sửng sốt thì không nói thêm gì nữa, dẫn người đi đến căn phòng u ám kia.
Rất nhanh Tống Tịnh Vãn đã hiểu ý trong lời nói của Lâm Sân.
Bước chân vào căn phòng này, hai hàng lông mày liền cau lại thật chặt, cô cảm thấy da đầu mình bắt đầu run lên, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu xuống.
Thật khổ sở.
Tống Tịnh Vãn đứng với Lâm Sân chỉ đến đầu vai anh, ghé mắt nhìn lại, thấy gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, chênh lệch rõ ràng với đám người bên trong.
“Lão đại, anh có ý gì đây?” Lê Tố bừng bừng sát khí, ngoại trừ Tần Thời, những người khác cũng đều có biểu cảm như vậy.
“Anh đang coi thường chúng tôi sao?” Vương Lai vốn hay im lặng hôm nay lại tỏ ra giận dữ, chỉ có đồ ngốc mới cần giáo viên.
“Anh còn tìm đến một con nhóc cơ đấy!”
“Bịch” một tiếng, không biết ngoài cửa ai đang nghe lén rồi phát ra âm thanh không nhỏ.
Lâm Sân lạnh lùng, nghiêm túc uốn nắn: “Đây là cô giáo Tống!”
Ánh mắt anh vẫn chăm chú quan sát người đang không nói lời nào – Tần Thời, cuối cùng hạ mệnh lệnh: “Từ hôm nay trở đi, trước tan sở 1 tiếng đều là thời gian cô Tống dạy học cho các cậu, tôi không cho phép ai vắng mặt. Hôm nay cô Tống đã đến đây, chúng ta không thể làm chậm trễ thời gian của người ta, tranh thủ thời gian học tập đi. Vương Lai kéo rèm ra, Tần Thời, Lê Tố mang bảng trắng vào đây.”
Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, người bên ngoài đều nín thở dõi theo.
Một giây, hai giây, ba giây... Thời gian trở nên chậm chạp lạ thường, tim Tiểu Trịnh đập thình thịch liên hồi, lo lắng một giây sau sẽ nổ tung.
Không biết qua bao lâu, vang lên âm thanh cái ghế bị kéo xê dịch, “Lê Tố, đi thôi.”
Là giọng Tần Thời.
Cậu ta giống như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn bình tĩnh đứng lên rồi đi ngang qua Tống Tịnh Vãn đang đứng cạnh Lâm Sân.
“Cô giáo Tống à?” Cậu ta nhìn Tống Tịnh Vãn một chút, ý cười trong mắt không rõ, chữ ‘à’ cuối câu thêm phần trào phúng.
“Chào cậu.” Tống Tịnh Vãn như không nghe được tiếng à kia, chỉ chào hỏi khách sáo.
Lâm Sân thấy vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt Tống Tịnh Vãn thì cười thầm trong lòng.
Cô gái nhỏ này rất bình tĩnh.
Rèm cửa được kéo ra, sự lộn xộn bên trong gian phòng hiện ra rõ mồn một dưới ánh mặt trời, Lâm Sân không để thời gian cho bọn họ dọn dẹp, kéo cái ghế ngồi vào 1 góc.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Tống Tịnh Vãn giới thiệu ngắn gọn, cô viết lên bảng trắng 1 chữ “Lễ” nước chảy mây trôi, rất tinh tế.
“Chữ “lễ” bắt nguồn từ đâu? Vốn nói: Đời người có tham vọng, muốn mà không toại... Chuyện trên trời, dưới phàm phu không cần phải luận bàn, cho nên “lễ” là chuẩn tắc từ tổ tiên đời trước hay vua đều phải tuân theo. Chữ “lễ” cũng hướng tới ba thứ….. “
Giọng điệu êm ái đọc từng chữ cổ văn khó hiểu, Lâm Sân khoanh tay dựa người vào thành ghế, bất đắc dĩ suy nghĩ, đúng là chưa từng dạy học có khác, chất giọng đọc bình bình không có điểm nhấn, nếu giảng bài cho trẻ con, có khi chúng đã ngủ say sưa được một giấc.
Tình hình bây giờ cũng không kém gì mấy. Người thì đang ngủ, người chơi điện thoại di động, người thì ngơ ngẩn. Đoán chắc là do bức tượng Lâm Sân vẫn ở đây nên bọn họ đều không tỏ ra khó xử, ai nấy cũng lựa chọn coi thường.
“Người vô lễ thì không thành công, không thể vô phép tắc, đất nước không có lễ cũng không yên ổn nổi...”
Tối hôm qua Lâm Sân ngủ không được ngon giấc, chỉ chốc lát đã có cảm giác buồn ngủ ập đến, anh ngẩng đầu thấy Tống Tịnh Vãn vẫn đang nghiêm túc thao thao bất tuyệt.
Đúng là đã có chút giống thầy cô giáo trước đây đứng trên bục giảng rồi.